Chương 20: Anh có gì mà phải ăn giấm?
Chương 20: Anh có gì mà phải ăn giấm?
Đoạn ghi âm này bất ngờ lại chính là nội dung cuộc nói chuyện giữa Mạc Thiến Thiến và người bạn phóng viên của cô ta!
Thân thể của Mạc Thiến Thiến cũng bắt đầu nhẹ nhàng lay động, nếu không có Thẩm Mộ Tuyết đỡ cô ta kịp thời thì e rằng cô ta đã té xỉu trên mặt đất. Nhưng giờ này khắc này, cô ta cũng thực sự hận không thể ngất ngay tại chỗ.
“Thiến Thiến, chị lấy video đó từ đâu ra?”. Thẩm Mộ Tuyết không tin cô ta là người cố ý bịa đặt sinh sự, trong chuyện này chắc chắn còn hiểu lầm gì khác.
Mạc Thiến Thiến miễn cưỡng ổn định tâm tình, rốt cuộc tìm được từ ngữ, nhìn Thẩm Mộ Tuyết đáng thương nói: “Lúc chị nhìn thấy mấy đoạn video đó, thực sự không biết rõ là bọn họ đang diễn. Chị còn tưởng rằng là em gái Thi Ý thực sự thay lòng, Tuyết nhi, em tin tưởng chị, chị không cố ý muốn hãm hại bọn họ”.
“Ừm! Em hiểu!”.
Ở trong mắt Thẩm Mộ Tuyết, từ trước đến này Mạc Thiến Thiến là một cô gái dịu dàng hào phóng, thầm mến anh trai nhưng trước giờ đều không nói ra, chỉ bởi vì anh là bạn trai của em gái mình.
Ngược lại, Mạc Thi Ý là tiểu tam do tiểu tam sinh ra, biết rõ anh trai là bạn trai của em gái mình lại còn dám vướng víu bằng mọi các, được trở thành vợ của anh trai như mong muốn, bây giờ thất bại, lại ám muội không rõ với minh tinh đẹp trai gì đó!
Ah…cô ta cũng không tin giữa bọn họ trong sạch.
“Anh, anh đừng bị Thi Ý và Bùi Tử Thâm lừa! Bọn họ hiển nhiên là thông đồng với nhau để đồng thời bắt nạt Thiến Thiến! Bất kể nói thế nào, Thiến Thiến làm mọi thứ đều là sợ anh bị tổn thương, cũng là vì anh, anh không thể đáp lại người ta một lần sao?”.
Thẩm Mục Hàn căn bản không thèm liếc mắt nhìn Mạc Thiến Thiến, mà ánh mắt nặng nề nhìn về phía Mạc Thi Ý và Bùi Tử Thâm đang đứng cùng một chỗ, rốt cuộc sự thật là thế nào, sự thông minh của anh còn không thụt lùi đến mức không phân biệt được thật giả.
Mà anh đột nhiên phát hiện, mình lại có chút đố ký với cái loại ăn ý giữa hai người bọn họ.
Không phải, anh có gì mà phải ăn giấm?
Mạc Thi Ý là vợ của anh, Bùi Tử Thâm này, ah, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Trong lúc bọn họ vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại được, Thẩm Mục Hàn đã dùng một tay bắt lấy Mạc Thi Ý từ bên cạnh Bùi Tử Thâm qua, lập tức xách như xách con gà, nghênh ngang mà rời đi.
Nhìn thấy Thẩm Mục Hàn như vậy, trong lòng Mạc Thiến Thiến càng chìm xuống nặng nề hơn.
Cùng lúc đó, Bùi Tử Thâm chỉ hận mình bây giờ căn bản không thể nào ngăn cản Mạc Thi Ý bị Thẩm Mục Hàn xách đi như vậy, thừa dịp phóng viên còn chưa phát hiện mình, anh ấy dẫn theo trợ lý đi xuống từ lối an toàn.
…
Mạc Thi Ý bị Thẩm Mục Hàn lái xe một mạch đưa về Thẩm gia, anh cũng hoàn toàn không cho cô cơ hội lên tiếng, anh đã dùng sức mở cửa, sau đó đẩy ngã cô lên chiếc giường phía sau.
Người đàn ông giống như một con sư tử đực bị giam cầm đã lâu, một khi xông phá khỏi lồng giam gò bó thì lập tức có vẻ vô cùng điên cuồng.
Căn bản không để cho Mạc Thi Ý có cơ hội phản kháng, quần áo trên người cô đã bị anh thuần thục cở ra sạch sẽ. Tiếp theo, Thẩm Mục Hàn hung hăng ngăn chặn cánh môi đang há ra của cô, hai cái tay cũng không kiêng nể gì cả.
Thẩm Mục Hàn thả ra đôi môi đã sưng của cô, trong mắt lóe lên ánh sáng u ám, lại cực kỳ giống con sói đói trong rừng núi ăn thịt người!
Mạc Thi Ý bất giác có chút sợ hãi, nhưng lý trí còn sót lại khiến cô chặt chẽ cắn đôi môi, không để mình kêu thành tiếng.
Kết quả một giây tiếp theo: “A…”.
Tất cả lý trí đều bị một tiếng rống hăng hái tinh thần của Thẩm Mục Hàn triệt để đánh bại, Mạc Thi Ý tựa như một con cá nhỏ tìm về biển khơi, rốt cuộc tìm được màu xanh mênh mông vô ngần, sau khi ghim vào, đã trầm luân thật sâu vào trong đó.
Đêm nay, ánh trăng đều mắc cỡ trốn trong tầng mây. Thẩm Mục Hàn lại không lập tức đi vào giấc ngủ, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô gái nhỏ co rúc trong ngực mình, thầm nghĩ trong lòng: “Mạc Thi Ý, em chỉ có thể là của anh”.