Kỳ Văn Diệp không phải là người cứ gặp người lạ là trốn như mấy đứa trẻ khác.
Thôn này của bọn họ cực nhỏ, vừa nhìn hai người này là biết người có tiền, cậu tùy tiện để bọn họ đánh giá mình, cũng không kiêng nể mà đánh giá bọn họ
Nghe Mạnh Dao hù dọa, cậu khinh thường bĩu môi.
"Chị đừng có hù dọa, nếu bọn họ là bọn bắt cóc thì chị càng giống hơn, ít nhất bọn họ có tiềnkhông có khả năng làm mấy việc nguy hiểm này, còn chị, thật sự có khả năng vì thiếu tiền mà đem em đi bán!
Mạnh Dao giơ tay lên muốn đánh, bị Kỳ Văn Diệp nhanh chóng né được, vừa chạy vừa gào, "Chị đừng nghĩ đánh em, chị mà đánh em, em sẽ bỏ chị lại không dẫn chị lên trận"
Khóe miệng Mạnh Dao run rẩy.
Thằng nhóc này, nói chuyện còn biết chừa cho mình thứ tốt, bất quá, cái đầu nhỏ này vẫn chưa đủ thông minh lắm đâu.
Người kia thấy hai người một lớn một nhỏ không coi ai ra gì, không để ý đến người sống sờ sờ là anh ta, khóe miệng giật giật.
"Người nhà quê không phải rất tò mò hâm mộ xe ô tô sao? Hai người kia sao giống như không quan tâm gì hết vậy?".
Khương Văn Lỗi liếc mắt một cái, "Tôi khuyên cậu nên thành thật chờ đi, đừng có làm chuyện mù quáng"
"Cậu nói thật dễ nghe, Kỳ tổng nói trở về lấy đồ liền đi, bây giờ vẫn chưa ra, vạn nhất có chuyện gì, chúng ta có thể đứng yên sao?"
Khương Văn Lỗi yên lặng không nói gì, "Về nhà mình thì có chuyện gì xảy ra?"
"Biết đâu được?"
Đào Phóng cùng Khương Văn Lỗi phụ trách đưa Kỳ Bác Ngạn về thăm người thân, một người là trợ lý, một người là tài xế kiêm bảo tiêu
Trước kia đều là đưa Kỳ Bác Ngạn đến trấn, chờ anh thăm nhà xong quay lại, hôm nay nói lấy đồ liền đi, không cần chờ quá lâu, nhưng đến giờ này, người vẫn chưa thấy quay lại.
Mạnh Dao vừa đi vừa nghỉ, hơn nửa tiếng sau cuối cùng cũng đến được trấn.
Đỡ bia đá có khắc tên trấn thở phi phò, còn chưa kịp nói lời nào, Kỳ Văn Diệp đã bỏ cổ chạy như điên
"Đã mang chị lên trấn, đừng có nói em không giữ lời, chị dạo xong thì về, đừng có tiêu tiền lung tung!"
"Còn có, nghe em khuyên một câu, chị thật sự nên giảm cân aaa!"
Mạnh Dao: "......."
Thằng nhóc này, thật thiếu đòn mà
Mạnh Dao ngồi bên cạnh bia đá nghỉ ngơi một chập, mới nhấc chân đi vào trấn nhỏ.
Đây là một trấn nhỏ cổ xưa, có lịch sử lâu đời, tuy rằng trải qua năm tháng đã mài mòn bớt đi vẻ cổ kính, nhưng lại có một chút gì đó thân thuộc.
Mới bước chân vào trấn nhỏ, cô nhìn thấy một tòa nhà cổ, dưới cầu là một con sông kêu là Dĩnh Hà. Nước dưới sông trong đến mức có thể nhìn thấy đáy.
Mạnh Dao đến gần xem, liền thấy giữa sông có con cá đang bơi.
Cá a!
Mạnh Dao không nhịn được động tâm.
Lúc này, ở trên đường, Mạnh Dao thấy không xa có con dê, liền tính toán nhìn xem có cả tôm gì hay không, nhưng ngặt nổi bị Kỷ Văn Diệp thúc giục không thể qua đó được.
Khi nào có thời gian, phải dẫn Kỳ Văn Diệp qua con để đó bắt tôm cá mới được, con sông này chảy không quá xiết, chờ xả đề, khẳng định có thể lội xuống bắt được.
Mang theo chờ mong, Mạnh Dao tiếp tục đi vào trấn.
Thập niên 90, mặc kệ là đường xe hay phòng ốc đều không thoát khỏi vẻ cổ xưa, nhìn thoáng qua cả trấn thì đều là những nhà ngói thấp bé mọc san sát nhauchỉ có một vài nhà đang trong giai đoạn thi công.
Mạnh Dao thấy vậy, trong lòng lóe lên ý tưởng.
Kỳ thật mấy tòa cổ trần này rất thích hợp để phát triển khách du lịch.
Không chỉ có niên đại lịch sử, mà còn kiến trúc cổ xưa, trong sách không miêu tả quá nhiều về trấn này, hẳn là sau này nhà lầu nổi lên, du lịch không thể phát triển được.
Thật là đáng tiếc!
Mạnh Dao lực bất tòng tâm, suy nghĩ một hồi, mới đem việc này đè xuống đáy lòng.
Vô vọng, nghĩ chi cho mệt.