Mạnh dao cầm cán bột hận không thể gõ đầu Kỳ Văn Diệp một cái, "Trong miệng Hổ Tử nhiều vi khuẩn như vậy, em không sợ bị nhiễm bệnh phải không?".
Kỳ Văn Diệp ách một tiếng, liếc nhìn Hồ Từ một cái.
Hổ Từ nghe hiểu được tiếng người, khuôn mặt nó đáng thương vô cùng, Kỳ Văn Diệp vội thay nó giải thích, "Hổ Từ rất sạch sẽ, em thường xuyên tắm cho nó!"
"Việc này cùng tắm rửa có liên quan gì đến nhau, em chưa nghe qua bệnh chó dại sao? Nhanh ném miếng bánh này đi, nếu em không bận đi học thì đưa cơm ra đồng cho mẹ đi!"
Kỳ Văn Diệp nghe đến bệnh chó dại mới giật mình, nhanh chóng ném miếng bánh cho Hổ Tử, lại thấp giọng dạy dỗ nó vài câu, mới chạy vào bếp lấy thêm bánh.
Nhìn mấy cái bánh trên dĩa, cậu duỗi tay định lấy một cái, rốt cuộc Mạnh Dao không nhịn nổi nữa, gõ cậu một cái.
"Đi rửa tay!"
Kỳ Văn Diệp bị ăn đau, không khỏi nhỏ giọng lầm bầm: "Sao phải rửa tay, tay em sạch mà!"
"Có rửa không?"
Mạnh Dao không cùng cậu nói mấy lời vô nghĩa, trực tiếp uy hiếp.
Kỳ Văn Diệp hậm hực bĩu môi, ngoan ngoãn đi múc nước rửa tay.
Mạnh Dao lúc này mới hừ hừ mấy tiếng, tiếp tục chiến bánh của cô.
Nghĩ thầm: Thằng nhóc, chị còn không trị được em ư!
Mạnh Dao mất rất nhiều thời gian để áp chảo bánh, dù sao trong nhà cũng không ít người, mà mỗi người đều ăn rất nhiều đó.
Làm xong, bánh chất đầy một dĩa.
Kỳ Văn Diệp ăn liên tục mấy cái, càng ăn càng thấy thơm, càng ăn càng ngon, mắt nhìn bánh trên dĩa, tay lại ngo ngoe rục rịch.
"Em có thể ăn thêm một cái nữa không?"
Mạnh Dao đang thêm lạc cho bánh, tùy ý cậu, "Muốn ăn thì ăn đi, nhưng nhớ đừng để cho mình ăn no giống tối qua!"
"Sẽ không sẽ không"
Kỳ Văn Diệp không ăn món khác, chỉ ăn bánh, tuy rằng hơi no nhưng cậu vẫn có thể ăn thêm cái nữa.
Cậu lại xé nửa cái bánh, ngửi ngửi hương thơm của nó, cắn một ngụm, bánh này vừa mềm lại còn ít dầu mỡ.
Đột nhiên, Kỳ Văn Diệp cảm thấy, cưới được người vợ như vậy cũng không tồi.
Suy nghĩ bỗng thay đổi, Kỳ Văn Diệp nhịn không được muốn chia sẻ cho Kỳ Bác Ngạn nghe, nhìn anh cười ngây ngô.
Cậu còn giơ bánh trong tay, đẩy mạnh tiêu thụ giùm Mạnh Dao, "Anh hai, anh không muốn nếm thử một miếng sao?"
Kỳ Bác Ngạn nhìn Kỳ Văn Diệp ăn từ đầu đến cuối, hơn nữa còn ngửi thấy mùi thơm khắp bếp, trong lòng kỳ thực có chút dao động
Nhưng nhìn miếng bánh bị Kỳ Văn Diệp cắn quá, vẫn cự tuyệt không ăn.
Anh nhẹ nhàng mấp môi, lắc đầu.
Kỳ Bác Ngạn trong chuyện ăn uống rất khó, Kỳ Văn Diệp cũng biết, đáng tiếc anh cậu không có lộc ăn rồi.
Kỳ Văn Diệp nhếch môi, vừa ăn vừa nói: "Ăn rất ngon, anh hai, anh không ăn thử một miếng thì tiếc lắm đó, nhưng không sao đâu, em ăn thay phần của anh cũng được!"
Kỳ Bắc Ngạn: "......"
Mạnh Dao xào thêm khoai tây sợilại trốn một ít rau dại.
Trong nhà không có nhiều đồ ăn, chỉ có thể ăn tạm mấy món như vậy.
Làm xong hết thảy, cô liền dọn dẹp một chút, rồi chuẩn bị đem đồ ăn cho mẹ chồng ngoài đồng
Vốn định cho Kỳ Văn Diệp đưa, nhưng không biết cậu giở chứng gì, đột nhiên nói cô đưa cho mọi người.
"Chị đi đưa đi, em ăn cơm xong còn phải đi học"
Kỳ Văn Diệp ngồi ngay ngắn, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Mạnh Dao làm sao tin được mấy lời dễ nghe của Kỳ Văn Diệpbất quá cũng không cùng cậu so đo, chỉ dặn dò cậu, "Đừng quên chuyện em đã đồng ý với chị!"
Đầu dưa của Kỳ Văn Diệp nhanh chóng chuyển động tỏ ý cậu nhớ rõ mình đáp ứng Mạnh Dao, hôm nay cùng cô lên trấn.
Đi lên trấn cái gì, anh hai cậu đã về, còn đi đâu?
Kỳ Văn Diệp tuy trong lòng đang chế nhạo, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng ngoan ngoãn, "Biết rồi, em không quên đâu mà!"
Mạnh Dao chuẩn bị tốt, vác cái rổ nặng trĩu ra cửa, chân vừa ra cửa, người nãy giờ luôn không có cảm giác tồn tại-Kỳ Bác Ngạn bỗng nhiên mở miệng: "Tôi đi ra đồng!"