Ngô Ái Trân không dám hé răng, đôi mắt Kỳ Minh An tối đi, theo đó cũng trầm mặc.
Thật sự là không biết nói gì cho đúng.
Kỳ Minh An biết vợ mình ăn quá no mới bị như vậy, khẳng định không phải là do trúng độc, rốt cuộc giống như mẹ nói, mình cũng ăn, sao chỉ có thể một mình vợ mình trúng độc.
Nhưng do vợ quá khó chịu, anh đau lòng không chịu nổi, sao có thể nhẫn tâm nói vợ mình ăn nói hồ đồ?
Vợ mình nói tầm bậy cũng tốt, ít nhất dời đi sự chú ý của cô ấy, như vậy sẽ đỡ khó chịu hơn một ít!
Đi khám bệnh vì ăn no, anh cũng không cảm thấy có cái gì, có đôi khi ăn no cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Vợ mình luôn miệng nói Mạnh Dao hạ độc, Kỳ Minh An căn bản không để ý, chỉ là lời nói mà thôi.
Chỉ cần vợ có thể tốt, anh liền mặc kệ, muốn nói thế nào thì nói thế ấy.
Lưu Thúy Hoa nhìn hai vợ chồng con cả, bà hoàn toàn thất vọng.
"Ngô Ái Trân, con ngẫm lại đi, con cảm thấy mình nói gì cũng đúng, làm gì cũng đúng, chỉ có người khác là sai thôi phải không? Con để tay lên ngực mà xem, việc hôm nay là ai sai, con ăn uống nó say, ăn đến trướng bụng thì đổ thừa Dao Dao hạ độc con. Vẫn câu nói kia, cùng một nồi cơm, sao con bé có thể hạ độc?"
(Mình thay đổi cách xưng hô chị-tôi thành mẹ-con là do mình cảm thấy thật ra bà Lưu Thúy Hoa cũng thương con dâu cả Ngô Ái Trân, chẳng qua mấy chương trước Ngô Ái Trân cứ không nghe lời khuyên của bà, mà hành động theo ý mình, nên bà Lưu Thúy Hoa xưng hô như vậy để Ngô Ái Trân nghe lời, ít gây chuyện hơn một xíu. Còn bây giờ, thì bà Lưu Thúy Hoa cảm thấy thất vọng rồi, không muốn nói gì Ngô Ái Trân nữa, nên sẽ xưng hô mẹ-con.)
"Còn con nữa Kỳ Minh An, có phải con chỉ quan tâm đến vợ mình, mấy người còn lại đối với con đều là râu ria không? Vợ con cứ luôn miệng nói Dao Dao hạ độc, con cũng không thấy bất ổn, đúng không?"
Mắt Kỳ Minh An lần nữa tối lại, anh không cãi cọ, chỉ há miệng nói: "Mẹ, con biết sai rồi, Ái Trân cũng biết sai, mẹ xem việc này...."
Cho tới bây giờ, Kỳ Minh An vẫn không thấy có gì sai, chỉ muốn việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không.
"Ha, tốt, thật tốt, tôi dạy ra đứa con thật tốt!"
Lưu Thúy Hoa thật sự nổi giận, cười lạnh, rồi gầm lên một tiếng: "Quỳ xuống!"
Kỳ Minh An ngẩn người, ngay sau đó, buông xe ra, trước ánh mắt nghiêm trọng của Lưu Thúy Hoa, "thình thịch" quỳ xuống.
Mẹ bắt con quỳ, con đương nhiên phải quỳ.
Ngô Ái Trân vốn dĩ đang cà lơ phất phơ, cúi đầu không nói lời nào, chờ việc này qua đi.
Bình thường là như vậy, chỉ cần chị giả vờ câm điếc, mẹ chồng sẽ không so đo, cứ vậy mà bỏ qua.
Nhưng hôm nay mẹ chồng cư nhiên bắt chồng mình quỳ xuống, chị thật sự luống cuống, hoảng đến lắp ba lắp bắp.
"Mẹ, mẹ, việc này con, Minh An..."
"Con câm miệng!"
Lưu Thúy Hoa quát Ngô Ái Trân.
Bà hiện tại không nghĩ đến việc dạy dỗ Ngô Ái Trân, chỉ nghĩ đến dạy dỗ lại con trai lớn nhà mình.
"Kỳ Minh An, con tối nay cứ quỳ ở đây, tỉnh táo lại cho mẹ, khi nào con đã tỉnh táo, thì đứng lên!"
Kỳ Minh An là đứa con hiếu thuận, lời của Lưu Thúy Hoa trừ bỏ những thứ có quan hệ với Ngô Ái Trân, anh sẽ giả bộ ngớ ngẩn để cho qua, thời điểm còn lại, anh đều rất nghe lời.
Anh thật sự có khả năng quỳ ở đây cả đêm.
Ngô Ái Trân thấy chồng mình quỳ ở đó, không nhúc nhích, rốt cuộc nhịn không được, mở miệng xin tha.
"Mẹ, con sai rồi, việc này là con sai, con không nên đổ oan cho em dâu, đều do con không lựa lời, mẹ tha cho Minh An đi!"
Phải biết rằng, trong nhà này, người kiên cường nhất là Lưu Thúy Hoa, mà người da mặt dày nhất là Ngô Ái Trân.
Bình thường mặc kệ ai nói cái gì, chị đều xem như gió thoảng bên tai, quên đi không còn một mảnh.
Khóc nức nở nhận sai như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Mạnh Dao lúc ba người trở về, đã từ nhà bếp đi ra.
Không chỉ có cô, ở ngoài sân còn có Kỳ Văn Diệp.
Lưu Thúy Hoa dạy dỗ con trai, con dâu, bọn họ là người nhỏ mới đầu không biết nên nói cái gì, đến lúc sau thì không thể mở miệng được.
Cho đến lúc Ngô Ái Trân khóc nức nở xin tha, Mạnh Dao yếu ớt cầu tình.
"Mẹ, con thấy chị dâu cũng biết mình sai rồi, mẹ tạm tha cho chị ấy lần này đi, bụng chị dâu còn khó chịu, coi như là đã nhận được một bài học rồi!"
Mạnh Dao mở miệng cầu tình, Kỳ Minh An liền ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Việc Mạnh Dao mở miệng, nếu như trước đây Ngô Ái Trân sẽ hùng hùng hổ hổ một hồi, hôm nay cũng không phản bác một câu, giống như chính mình bị ép uổng, thật sự bị ủy khuất rất lớn.
Sao tốt như vậy?
Muốn làm người tốt, sao lúc nãy không hé răng, chờ bây giờ mẹ dạy dỗ bọn họ xong mới há mồm cầu tình?
Đây là muốn bọn họ nhớ kỹ ân tình của cô a!
Mạnh Dao không nghĩ tới Kỳ Minh An nghĩ nhiều như vậy.
Mình vô duyên vô cớ bị mắng, chính mình không thể cãi, mẹ giúp cô ta hết giận, còn cô ta ở bên cạnh vui vẻ xem kịch.
Rõ ràng là tức giận, nhưng lại giả vờ không để ý, há mồm cầu tình giúp bọn họ.
Thật ra, Mạnh Dao chỉ nghĩ, nếu hôm nay Kỳ Minh An quỳ cả đêm, ngày mai ai sẽ đi làm? Vạn nhất quỳ đến đổ bệnh đi bệnh viện, còn tốn tiền, không có lợi!
Cho nên, vẫn mau mau về ngủ đi!