Mạnh Dao không nghĩ tới Kỳ Văn Diệp thế nhưng lại có tính ham ăn, cong cong môi, "Tin hay không tùy em!"
"Chị đi nấu đây, đến lúc đó cho dù em có muốn uống đến no cũng không có mà uống!"
Mạnh Dao nói xong, liền không quản cậu, vào bếp nấu sơn trà.
Sơn trà này là do Kỳ Văn Diệp trên đường đi học hái về, còn lại không nhiều lắm, sơn trà này có chút chua, nên chỉ ăn một ít rồi vứt vào góc bếp.
Số sơn trà này, nếu không phải vì quá ít, Mạnh Dao đã sớm lấy ra ngào đường.
Ngô Ái Trân không nghe Mạnh Dao khuyên, một hai phải để Kỳ Minh An ôm cô đi bác sĩ.
Lúc đầu, chị cho là Mạnh Dao hạ độc mình, bụng càng lúc càng đau, thì đối với suy nghĩ của mình càng thêm khẳng định, cứ luôn miệng kêu than.
Kỳ Minh An thấy Ngô Ái Trân đau đến lợi hại, trong lòng ngập tràn lo lắng, ôm Ngô Ái Trân đặt lên xe đẩy, rồi đẩy đi.
Mạnh Dao nghe động tĩnh, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu rửa sạch sơn trà.
Bọn họ đối cô không tốt, cô có bị ngốc mới quan tâm bọn họ.
Kỳ Văn Diệp bụng trướng đến khó chịu, nghe Mạnh Dao nói mới cố gắng ngồi dậy chậm rãi đi bộ.
Cậu lắc lư mấy vòng sân, đi qua đi lại nhà bếp, trộm nhìn một cái, phỏng đoán xem sơn trà Mạnh Dao nấu có uống được không.
Lực chú ý bị phân tán, hơn nữa lại hoạt động tay chân, bụng Kỳ Văn Diệp không còn căng nữa, còn nhàn hạ mà hỏi Mạnh Dao: "Khi nào có thể uống được?"
Đáp lại cậu chỉ một chữ "Chờ".
Kỳ Văn Diệp chỉ có thể đi thêm mấy vòng sân.
Bên này, Mạnh Dao và Kỳ Văn Diệp đang ở chung hòa hợp, thì Ngô Ái Trân bên kia đã trở lại, vẫn là Kỳ Minh An đẩy xe chở Ngô Ái Trân.
Giờ phút này, Ngô Ái Trân không phải nằm mà đang ngồi trên xe đẩy.
Ở phía sau là Lưu Thúy Hoa đang hùng hùng hổ hổ, "Một đám không khiến người khác bớt lo, còn muốn đi phòng khám, đi phòng khám không tốn tiền a?"
"Mấy đứa không mất mặt hay sao mà ăn no còn đi khám bệnh? Cũng không sợ người trong thôn cười đến rụng răng!"
"Mặt của mẹ bị mấy đứa quăng hết rồi! Cả hai cũng đã hai mươi mấy, còn ăn no đến như thế, mẹ đây nuôi phải hai đứa ngu ngốc gì không biết!?"
"Ngô Ái Trân! Vừa rồi không phải rất lợi hại sao, còn nói Dao Dao hạ độc chị, thế mà cũng nói được? Tất cả đều cùng nhau ăn cơm, sao có mình chị trúng độc?"
"Bị câm hết rồi đúng không? Không nói đúng không?"
Ngô Ái Trân bị mắng quá thảm, thật ủy khuất a, chị đã đau bụng mà mẹ chồng còn mắng, muốn khóc quá đi, "Mẹ, vừa rồi là do con bị đau quá, nên mới hoài nghi, hơn nữa con nghi ngờ cũng không sai, chỉ ăn một chút đồ ăn thôi sao có thể đau như vậy? Mẹ, có khi nào con bị trúng độc sắp chết rồi không? Mẹ, hay là mẹ tìm bác sĩ đến khám cho con đi!"
"Câm miệng cho mẹ!"
Lưu Thúy Hoa hận không thể lấy giày quăng chị, "Lúc ăn cơm đã nói bao nhiêu lần, đã bảo ăn ít một chút, chị thì hay rồi, ăn như tám kiếp mới được ăn một lần, hiện tại bụng no căng còn trách Dao Dao, Dao Dao nấu cơm là sai sao, hả?"
"Ngô Ái Trân, tôi thấy chị là không phân rõ thị phi!"
Kỳ Minh An thấy Ngô Ái Trân bị mắng, lập tức thấy vợ nhận sai, "Mẹ, là con sai, lúc ăn cơm con nên cản vợ mình lại, việc này không liên quan đến em dâu, là Ái Trân nhất thời hồ đồ!"
"Con cũng đừng nói vợ mình hồ đồ để qua chuyện!"
Lưu Thúy Hoa tuy không quá khôn khéo, nhưng bà cũng đã làm mẹ của ba đứa con trai, cũng không phải là đứa bé không biết điều.
"Bình thường con yêu thương vợ mình thế nào mẹ đều không nói, hiện tại con xem vợ mình thành dạng gì rồi? Tối nay nó ăn nhiều hơn một ít? So với mấy thanh niên lao động nó ăn còn khỏe hơn! Lúc nãy, Mạnh Dao khuyên, mẹ khuyên, nó còn nói thế nào?"
Lưu Thúy Hoa thẳng thừng nói tiếp.
"Ba cái này không đủ nhét kẽ răng đâu! Hiện tại ăn no thành dạng này, có thấy ngọn gió nào lọt qua kẽ răng không?"