Mạnh Dao đang nấu cơm, nghe được í ới ngoài sân, mới vừa đứng dậy, Kỳ Văn Diệp đã cao hứng vọt vào sân, khoa tay múa chân với lá thư.
"Mẹ, anh hai gửi thư, con đã nói anh hai khẳng định nhớ mẹ mà, mấy ngày này không có tin, mẹ xem đây không phải là....."
"Tôi gọi mẹ có gọi chị đâu, chị ra đây làm gì? Thư này cũng không viết cho chị!"
Mạnh Dao cuối cùng cũng phát hiện, người nhà này toàn nói những câu khó nghe, cũng khó trách trong sách nói, là gia đình cực phẩm.
Cô kiên nhẫn nói: "Chị ra nói em biết, mẹ cùng anh chị cả chưa về!"
Kỳ Văn Diệp thất vọng "Nga" một tiếng.
Cậu là vì quá cao hứng, vội vàng nên quên, trời tối mẹ mới về.
Cậu liếc mắt nhìn Mạnh Dao, thấy cô không chú ý, Kỳ Văn Diệp nhét thư vào túi áo, cẩn thận cất đi.
Sau đó, khụ khụ, nói cho cô biết, "Anh hai là gửi thư cho mẹ, không có phần của chị, chị cũng biết thái độ anh hai đối với chị, anh hai lười phản ứng đến chị, càng miễn nói bây giờ anh hai còn ở bên ngoài, chị mau chết tâm đi!"
Khóe miệng Mạnh Dao giật giật, thằng nhóc này, quả thật muốn bị ăn đòn.
Cô vẫy vẫy tay, biểu hiện hờ hững, "Thư mà em nói, chị không có hứng thú, nếu em nhàn rỗi không có việc gì, thì lại đây giúp chị nhóm lửa, chờ mọi người đi ruộng về rồi tính!"
Nhờ đến đồ ăn lúc trưa, Kỳ Văn Diệp theo bản năng ngửi ngửi, ngửi xem hôm nay Mạnh Dao có làm món gì ngon.
Đáng tiếc mũi không đủ thính, không ngửi được mùi gì.
Cậu xoa xoa cái mũi, "Tôi không nhóm lửa, tôi đi tìm mẹ đây!"
"Giúp chị nhóm lửa trước đi, chị phải xào đồ ăn!"
"Không được từ chối, nếu không, chị sẽ nói mẹ hồi sáng em trốn học!"
Mạnh Dao xem như đã biết, không uy hiếp cậu, cậu sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Kỳ Văn Diệp trừng lớn mắt, rống giận: "Chị nói không giữ lời, tôi đã đem tiền đưa cho chị còn gì!"
Mạnh Dao bất đắc dĩ ôm vai, "Em ồn ào cái gì, ngại chưa nhiều người biết đúng không? Ồn ào cho cả thôn đều biết, lúc đó đừng có vu khống cho chị!"
"Còn có, chị chưa đáp ứng em cái gì, hơn nữa chị cũng không lấy việc em trộm tiền ra uy hiếp, nhưng đây là chuyện em trốn học, hai việc này khác nhau, em đừng gộp là một!"
"Chị...."
Kỳ Văn Diệp trên mặt lộ ra tức giận.
Tuy rằng cậu cảm thấy Mạnh Dao nói cũng có lý, nhưng không ngăn được cậu tức giận a.
"Em đi học lâu như vậy, mấy chuyện này còn nhọc nhằn không rõ ràng, thật tốn tiền học!"
Kỳ Văn Diệp quả thật bị Mạnh Dao chọc tức đến hộc máu.
Lúc cậu ở trường, thầy đều khen cậu thông minh, học một biết mười, trời sinh là để đi học.
Kết quả chị dâu cậu thì khen ngược, không những nói cậu xếp cuối, còn nói cậu đi học tốn tiền.
Kỳ Văn Diệp tràn ngập tức giận, muốn áp xuống cũng không được.
"Chị một chữ cũng chưa học qua thì biết cái gì? Tôi ở trường luôn đứng đầu đó!"
"Phải không? Nhìn không ra nha!"
Mạnh Dao quyết định đả kích thằng nhóc này một phen, để cậu bớt cao ngạo lại, " n, vậy theo em nói, em hẳn là biết không ít đi, vậy em nói cho chị làm cách nào để kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền?"
Kỳ Văn Diệp há miệng nhưng không nói được.
Làm sao cậu biết được, cậu cũng không học cái này!
Lại nói, nếu cậu biết cách nào có thật nhiều tiền thì cậu cần trộm tiền của cô à!
"Như thế nào? Không biết hả?"
Mạnh Dao ra vẻ khinh thường, bĩu môi, "Chị còn tưởng em mỗi ngày đều đi học, có thể học được nhiều thư, không nghĩ tới, cũng không học được gì!"