Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 7: Trương Nhất Chu.




Sau khi Thẩm Thiên Thiên ra khỏi bệnh viện, nghĩ đến hành động khiêu khích trước đây của Trương Tử Oánh đối với bản thân, cô cười lạnh và quyết định đến trụ sở của Thẩm thị.

Trụ sở chính của Thẩm thị nằm ở phía đông nam của khu thương mại, các tòa nhà bên này đều là văn phòng cao ốc của các công ty đa quốc gia lớn và là nơi tập trung của những thành phần lao động tri thức ở thủ đô.

Sau khi Thẩm Thiên Thiên đậu xe, nhìn thoáng qua bảng quảng cáo trang sức "Minh Châu".

Cô không thường đến công ty nên quầy lễ tân của Thẩm thị không nhận ra cô, nên cô cần phải đăng ký hẹn ở quầy để được lên lầu.

Thẩm Thiên Thiên trực tiếp đăng ký tên thư ký của Trương Nhất Chu là Lý Hàn, một lúc sau Lý Hàn xuống đón cô.

"Chú Lý, chú có vẻ béo hơn một chút rồi." Cô đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy Lý Hàn, cười nói: "Xem ra mỗi ngày dì đều làm cho chú rất nhiều đồ ăn ngon nhỉ?"

Lý Hàn lúc đầu là thư ký của ông Thẩm, nhưng bây giờ ông ấy là thư ký của Trương Nhất Chu, là một người đã dõi theo Thẩm Thiên Thiên từ nhỏ lớn lên.

Lý Hàn vỗ vai cô vui vẻ hỏi: "Thẩm đại tiểu thư, hôm nay sao cháu rảnh mà đến đây vậy?"

Bước vào thang máy, Thẩm Thiên Thiên vỗ nhẹ vào gấu váy, mỉm cười nói: "Cháu có chuyện cần nói với bố."

Lý Hàn lên tiếng nhắc nhở: "Gần đây doanh thu của công ty không tốt, ông Trương đang tức giận, cháu cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa."

Thẩm Thiên Thiên bật cười: "Chú Lý à, cháu đã 24 tuổi rồi, chú nghĩ cháu vẫn là 18 tuổi sao?" Những năm cãi vã với bố đã trôi qua từ lâu rồi.

Nghĩ đến những năm tháng nổi loạn của Thẩm Thiên Thiên, Lý Hàn bất lực lắc đầu: "Vậy thì tốt rồi!"

Thang máy treo đầy áp phích quảng cáo sản phẩm mới, Thẩm Thiên Thiên tò mò hỏi: "Gần đây công ty có hoạt động gì sao?"

Ông giải thích: "Không phải sắp tới kỷ niệm 25 năm ngày cưới của bố mẹ cháu à? Ông Trương đã tự tay thiết kế một chiếc vòng cổ cho mẹ cháu và ra mắt nó như một sản phẩm dành cho những người vợ ở độ tuổi trung niên."

Thẩm Thiên Thiên thở dài, bố cô đúng là thiên tài kinh doanh, có thể tận dụng được cả kỷ niệm ngày cưới để kinh doanh.

"Đúng rồi! Nhân tiện chú kiểm tra biển số xe này giúp cháu với." Thẩm Thiên Thiên nghĩ đến người đàn ông mình gặp ở bệnh viện và báo lại biển số xe cho Lý Hàn: "Nếu tìm được, xin chú hãy gọi trực tiếp cho cháu luôn nha!"

Lý Hàn không hỏi nhiều, gật đầu: "Được, không thành vấn đề."

"Cảm ơn chú!"

Thang máy dừng lại, Thẩm Thiên Thiên và Lý Hàn vẫy tay tạm biệt, rồi cô đi thẳng đến văn phòng của bố.

Trước cửa phòng chủ tịch, Thẩm Thiên Thiên định gõ cửa đi vào thì cửa lại mở ra và có một người phụ nữ bước ra khỏi đó.

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn cô ấy, trông thật quen mắt, đây không phải là người đại diện trong quảng cáo sao? Làm sao lại đến đây?

Người phụ nữ cũng nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, cô ấy cười nhẹ, khẽ gật đầu rồi rời đi.

Thẩm Thiên Thiên nhướng mày trầm ngâm, gõ cửa bước vào văn phòng.

"Còn gì nữa?" Giọng Trương Nhất Chu có chút không vui khi đang làm việc.

Thẩm Thiên Thiên gọi lớn: "Bố, là con."

Trương Nhất Chu ngẩng đầu nhìn thấy con gái đứng ở cửa, ông có hơi sửng sốt một chút, lông mày hơi giãn ra hỏi: "Sao con lại ở đây?"

Trương Nhất Chu năm nay đã 48 tuổi, sức khỏe vẫn rất tốt, không có một sợi tóc bạc nào trên đầu. Những đường nét trên khuôn mặt thâm sâu của ông cho thấy khi còn trẻ ông là một người rất đẹp trai.

Đương nhiên, nếu không phải vì ngoại hình đẹp trai, Thẩm Mỹ Đình rất có thể sẽ coi thường ông.

Trương Nhất Chu tương đối kiềm chế và đối xử nghiêm khắc với các con của mình. Lúc trước ai ai trong Thẩm gia cũng nói rằng ông là một người trung thực nên ông Thẩm rất an tâm khi để ông ở rể.

Thẩm Thiên Thiên ngồi ở một bên trên sofa, trong mắt mang theo ý cười: "Không có chuyện gì thì con không thể đến gặp bố một chút sao?"

Ở tuổi 16 hay 17 thì cô lấy chuyện làm trái ý bố làm trò vui. Còn năm nay đã 24 tuổi, Thẩm Thiên Thiên cũng không còn gì để nói với bố nữa. Có thể là do những gì xảy ra ba năm trước đã ảnh hưởng đến cô rất nhiều.

Vì sự việc đó, mối quan hệ của cô và gia đình đã phai nhạt từ lâu.

Trương Nhất Chu sắc mặt ngưng đọng, sau đó bình tĩnh nói: "Trở về xem mẹ con ra sao là được rồi, bà ấy gần đây đều nói về con."

"Được rồi, ngày mai con sẽ về gặp bà ấy." Thẩm Thiên Thiên gật đầu rồi nói thẳng: "Bố, hôm nay con đến đây là vì con muốn được nhận lại cổ phần mà ông ngoại đã để lại cho con."

Nghe con gái nói, Trương Nhất Chu nhíu mày: "Con nói cái gì?"

Thẩm Thiên Thiên lặp lại những gì cô vừa nói, cô nói một cách rất bình thản: "Theo di chúc của ông ngoại, khi con 18 tuổi, bố nên trả lại toàn bộ cổ phần cho con. Những năm qua con luôn không lấy và dường như bố cũng không có ý định trả lại cho con."

Trương Nhất Chu sắc mặt đã trầm xuống, ngay cả giọng nói cũng có chút lạnh lùng: "Thiên Thiên, con định vẽ đường ranh giới rạch ròi với bố con sao? Hay là tiền lãi chia cho con hàng tháng không đủ cho con tiêu?"

"Không phải." Thẩm Thiên Thiên mỉm cười, dùng ngón tay quấn lọn tóc nói: "Bố à, cái này không phải là tiền mừng tuổi năm mới đưa cho bố mẹ giữ và sau đó số tiền không bao giờ trở lại nữa. Con chỉ muốn được trả lại những gì thuộc về mình, bố không muốn trả lại phải không?"

Thực ra, cô cũng là vì bản thân mà lên kế hoạch.

Bố cô thì gia trưởng, còn mẹ cô thì yêu đến mù quáng. Có thể nói, Thẩm thị của ngày hôm nay đã sớm nằm trong tay bố cô từ lâu.

Trong tương lai, không phải Thẩm Thiên Thiên sẽ tiếp quản Thẩm gia mà là em trai Trương Tử Hiên của cô.

Chỉ sợ sau này, Thẩm thị sẽ đổi họ thành Trương. Ông cô trên trời có mắt, có lẽ không nhịn được mà bật dậy quá!

Nhưng Thẩm Thiên Thiên cũng không thể làm gì được chuyện này, dù gì mẹ cô cũng không để tâm, nên cô có để tâm thì cũng vô ích.

Điều duy nhất cô có thể làm là đòi trả lại cổ phần thuộc về mình, ngày sau có biến đổi ít nhiều gì cô cũng có thể can thiệp.

Trương Nhất Chu sắc mặt tối sầm lại: "Con là có ý gì? Bố sao lại lấy đồ của con? Chỉ là muốn trở thành cổ đông thì phải quản lý công ty..."

Thẩm Thiên Thiên ngắt lời: "Bố, con nghe nói bố sắp xếp cho Trương Tử Oánh vào công ty. Cô ấy có thể vào được, sao con lại không được?"

"Nói nhiều như vậy hóa ra con đến đây để đòi công bằng với bố là vì chuyện này?" Trương Nhất Chu sửng sốt.

Cô nhướng mày: "Thực thì cũng không hẳn, là do con sắp ly hôn rồi."

Trương Nhất Chu kinh ngạc: "Cái gì?"

Thẩm Thiên Thiên nói về việc ký thỏa thuận ly hôn với Thịnh Lạc, và cuối cùng nói thêm: "Cho nên nếu bố không thể nuôi con suốt đời thì bố hãy để con tự nuôi chính mình."

Trương Nhất Chu: "..."

Trương Nhất Chu đã từng trải qua thời kỳ nổi loạn của Thẩm Thiên Thiên nên ông biết rõ con gái ông có thể tung hoành và không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích.

Suy nghĩ một chút, ông gật đầu nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ tìm luật sư đưa cổ phần thuộc về con, còn muốn tham gia quản lý công ty thì tùy vào năng lực của con vậy."

Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Con hiểu quy củ mà, bố cho con ẩn mình bắt đầu từ vị trí thấp nhỉ?"

Trương Nhất Chu nhìn người con gái trước mặt, nhàn nhạt nói: "Con có thể an phận như vậy sao?"

Dĩ nhiên là không.

Trương Nhất Chu nói thẳng: "Ta sẽ sắp xếp cho con làm tổng giám đốc. Chỉ cần con không làm công ty phá sản, làm những cổ đông lớn của Thẩm thị thấy thực lực của con thì con có thể vào quản lý."

Thẩm Thiên Thiên không quan tâm: "Được, không thành vấn đề."

Chuyện đã giải quyết xong, cô chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi cô suy nghĩ một hồi rồi dừng lại hỏi: "Bố, Thịnh Lạc bây giờ đã bất tỉnh. Nếu con khởi tố ly hôn thì có ảnh hưởng gì đến công ty không?"

"Bao nhiêu là ảnh hưởng, vì sao con lại muốn ly hôn?" Trương Nhất Chu hỏi ngược lại.

"Tình cảm không còn." Thẩm Thiên Thiên nhìn ông, khẽ nói: "Bố và mẹ đã kết hôn gần 25 năm. Con hy vọng rằng mối quan hệ của hai người sẽ không biến mất, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty."

Sắc mặt Trương Nhất Chu thay đổi.

Thẩm Thiên Thiên biết rằng bố cô đã hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.

______

Không lâu sau Thịnh Lạc cảm thấy buồn chán khi Thẩm Thiên Thiên rời nhà. Sau khi trở thành một con chó, anh thậm chí còn mất đi tính giải trí của mình nữa kìa.

Không nằm sấp trong ổ thì anh chỉ có thể đi loanh quanh ở nhà.

Bây giờ anh đang nằm trên sofa, bật TV bằng điều khiển từ xa, ngơ ngác nhìn chiếc TV đen trắng trước mặt, chỉ cảm thấy buồn chán.

Thẩm Thiên Thiên thật là, sao người phụ nữ này lại đi ra ngoài làm gì? Sao vẫn chưa trở về?

Đột nhiên anh nghe thấy có tiếng bước chân từ ngoài cửa, anh vội vàng vểnh tai lên nghe thử, chẳng lẽ Thẩm Thiên Thiên đã về rồi sao?

Tiếng bước chân dường như lảng vảng trước cửa nhà một lúc, sau đó dần biến mất.

Không phải là cô rồi.

Thịnh Lạc không hiểu sao lại thấy hụt hẫng, tiếp tục nằm xuống và xem chương trình nhàm chán trên TV.

Anh cảm thấy như mình sắp trở thành một người vợ luôn chờ chồng mất rồi.

Thẩm Thiên Thiên đã kết hôn với anh được ba năm, dường như mỗi khi anh đi làm về hoặc đi công tác về, cô đều đón anh sớm nhất có thể.

Có phải cô lúc nào cũng giống như anh bây giờ, một mực chờ anh về nhà không?

Nghĩ đến đây, Thịnh Lạc càng cảm thấy khó chịu.

Lần đầu tiên, anh có cảm giác muốn hiểu một ai đó. Thẩm Thiên Thiên khi anh trở thành một con chó rất khác so với Thẩm Thiên Thiên mà anh thường thấy. Vậy ai mới là cô?

Nghĩ vậy, Thịnh Lạc chợp mắt trên sofa, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân rồi còn nghe thấy cả tiếng nhấn mã khóa.

Cuối cùng cô đã trở về rồi!

Thịnh Lạc đột nhiên tỉnh dậy, anh gần như không thể chờ đợi được mà nhảy ra khỏi sofa và chạy ra cửa với đôi chân ngắn ngủi của mình, từ cổ họng bất giác rên rỉ.

Thẩm Thiên Thiên vừa mở cửa đã nhìn thấy chú chó con đứng ở cửa nhà vẫy đuôi chào đón cô về nhà, không hiểu sao ngôi nhà này trước đây cô tưởng rất vắng vẻ bỗng trở nên rất ấm áp.

"A Hoàng." Cô nở nụ cười, vươn tay bế A Hoàng lên, cúi người hôn lên miệng anh: "Mày ở nhà có ngoan không, có nhớ chị không hả?"

"Gao..." Sao đột nhiên lại hôn anh?

Thịnh Lạc thấy rằng người phụ nữ này thực sự rất thích "chiếm tiện nghi" của anh.

Mũi anh áp vào vai cô, anh ngửi thấy mùi cơ thể thoang thoảng của cô hòa với mùi thuốc khử trùng bệnh viện.

Là cô đã đến bệnh viện sao?

Hóa ra cô đến bệnh viện thăm anh nên mới về muộn như vậy, nghĩ vậy nỗi phiền muộn trong lòng Thịnh Lạc bỗng nhiên biến mất.

Đuôi chó của anh càng vẫy mạnh hơn.

Vào buổi tối, Thẩm Thiên Thiên order cho A Hoàng món thịt lợn hấp, rồi tự làm salad cho mình.

Cô còn cố tình kê thêm một cái ghế cho A Hoàng để cả hai có thể ngồi ăn cùng nhau.

Sau khi ăn xong bữa tối, Thẩm Thiên Thiên phát hiện ra bộ quần áo cho chó mà Triệu Tiểu Hi đem đến vào ngày hôm trước, sau khi xem xét kỹ thì thấy chúng đều rất đẹp.

Thẩm Thiên Thiên chọn một chiếc váy màu hồng nhỏ và đưa cho nó xem: "A Hoàng, chị sẽ mặc cho mày một bộ quần áo đẹp rồi chúng ta đi dạo nhé?"

Phản ứng đầu tiên của Thịnh Lạc là bỏ chạy nhưng Thẩm Thiên Thiên đã thuận lợi giữ lấy bắp chân anh và ôm anh vào lòng.

"Gâu gâu gâu!"

Anh không muốn mặc váy!

Thịnh Lạc cố gắng rất nhiều, nhưng sức mạnh của một chú chó con không thể so với Thẩm Thiên Thiên.

"Ngoan, mày cần phải mặc quần áo khi ra ngoài chứ! Bộ mày muốn trần truồng ra ngoài đi dạo à?" Cô vừa nói vừa mặc quần áo cho anh.

Thịnh Lạc: "..."

Được rồi Thẩm Thiên Thiên, là cô thắng, được chưa?

wattpad: 30June04


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.