Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 52: Hoàn chính văn




Thịnh phu nhân nhất thời không thể chấp nhận được sự thay đổi thân phận như vậy, vì vậy Phó Từ Hành đã đưa Thẩm Thiên Thiên đi trước, còn phần giải thích thích để anh làm.

Thẩm Thiên Thiên không khỏi có chút lo lắng: "Nếu như dì không chịu tiếp nhận thì sao?"

"Em ở bên cạnh anh, bà ấy không tiếp nhận thì có làm sao?" Phó Từ Hành có trình tự nói: "Bố anh và ông nội đều đã tiếp nhận em rồi mà."

Thẩm Thiên Thiên nghẹn thở: "Hả? Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?" Cô vẫn còn nhớ trước đây vị Phó gia kia không thích dáng vẻ của cô lắm.

Khi cô quyết định ở bên Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần không được gia đình anh chấp nhận. Cô thậm chí còn nghĩ về cách gây ấn tượng với bố và ông anh bằng... nhân cách con người cô.

Nhưng bây giờ nghe những gì anh nói, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy tất cả sự chuẩn bị tinh thần trước đây đều vô dụng.

Cô thấy hơi lạc lõng.

"Lần trước sau khi lão gia tới tìm em." Phó Từ Hành giơ tay kéo nàng vào lòng: "Anh đã đi nhắc khéo ông ấy, nếu ông lại quấy rầy em, sự nghiệp của Phó gia anh sẽ không quản nữa."

Anh còn nhớ lão gia tức giận đến gõ cửa nói với anh: "Cháu cho rằng không có cháu là Phó gia là không xong lsao?"

Khi đó Phó Từ Hành lãnh đạm nói: "Ông nội cứ thử xem."

Thế là không lâu sau, lão Phó trực tiếp thỏa hiệp.

Thẩm Thiên Thiên: "..." Quãi đạn thiệt chứ, anh cố chấp như vậy sao?

Năm mới này có ý nghĩa rất khác đối với Thẩm Thiên Thiên. Cô và Phó Từ Hành đã biết nhau sáu năm rồi, và năm nay là năm đầu tiên họ bên nhau.

Đôi khi cô tự hỏi, nếu năm đó họ không bỏ lỡ, liệu họ sẽ không trải qua những bi thương đó?

Điều đó là đương nhiên.

Sau năm mới, Phó Từ Hành đưa Thẩm Thiên Thiên đến Châu Âu để ra mắt bố mẹ anh.

Bố của Phó Từ Hành thái độ rất tốt với Thẩm Thiên Thiên, Phó gia là một đại gia tộc, từ chú bác cho đến cháu chắt của Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên đều đã gặp được. Ngoại trừ vị lão Phó đó, khi nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, ông kiêu ngạo hừ một tiếng.

Có lời của Phó Từ Hành bảo kê, Thẩm Thiên Thiên không còn sợ ông nữa, vui vẻ chào hỏi với những trưởng bối thân thích. Dường như cô không có gì khó khăn để hòa hợp với mọi người trong đại gia tộc.

Nghe nói, thân quyến của Phó gia sống ở khắp nơi trên thế giới, lần này có thể tụ gặp nhau như vậy tất cả là nhờ vào Thẩm Thiên Thiên. Mọi người ai cũng đều muốn biết một Phó Từ Hành lãnh đạm như vậy, cái người từ nhỏ chưa từng gần gũi với con gái, sẽ yêu đương với cô gái như thế nào.

Khi rời khỏi Phó gia, bố Phó Từ Hành đã đưa cho Thẩm Thiên Thiên một đôi vòng tay bằng ngọc bích, được cho là của bảo vật Phó gia truyền lại.

Trong chuyến trở về, họ trực tiếp sử dụng máy bay tư nhân của Phó gia, đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Thiên đi máy bay riêng.

"Mua vé máy bay không phải thuận tiện hơn sao?" Thẩm Thiên Thiên có chút khó hiểu.

Anh nhìn cô với vẻ mặt bí ẩn: "Lát nữa em sẽ biết."

Máy bay tư giống như khoang hạng nhất, toàn bộ cabin chỉ có hai người họ. Tiếp viên mang theo một ít đồ ăn và hoa quả, Thẩm Thiên Thiên ăn một ít rồi đút cho anh.

Cô vẫn đang lẩm bẩm trong lòng, đợi lát nữa không biết sẽ có chuyện gì.

Dựa vào trên ghế, cô đeo bịt mắt, nhắm mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, Phó Từ Hành thì ở bên cạnh nắm tay cô, nhẹ nhàng nghịch chiếc vòng ngọc của gia tộc anh trên cổ tay cô, có vẻ như ngọc giúp làn da cô càng thêm trắng nõn.

"Anh luôn cảm thấy trên tay em thiếu thiếu thứ gì."

Sau đó giống như có ảo thuật, đầu ngón tay của cô lành lạnh, khi cô nhìn lại lần nữa, trên ngón áp út của cô đã có một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng.

Thẩm Thiên Thiên đột ngột giơ tay lên và tháo bịt mắt ra, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay cô.

"Thiên Thiên, chúng ta kết hôn đi."

"Chuyện này..." Thẩm Thiên Thiên ngây ngốc một chút, cố nén nụ cười trên môi nói: "Sao anh lại nảy ra ý tưởng cầu hôn trên máy bay? Có phải là quá qua loa rồi không?"

"Ở đây em có trốn cũng không trốn được." Hắn trịnh trọng đáp lời.

Cô mím môi, cứ ung dung nói: "Chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà anh muốn em gả cho anh à?"

Kỳ thực thì khi anh đột nhiên nói sẽ trở về Trung Quốc bằng chuyên cơ riêng, cô đã có linh cảm rằng anh sẽ làm gì đó. Phó Từ Hành trước giờ lạnh lùng thờ ơ, không biết nói lời ngọt ngào nhưng cô thực sự không ngờ đến là sẽ cầu hôn trên máy bay.

"Em còn muốn gì nữa?" Anh nắm chặt tay cô không buông.

"Em còn chưa nghĩ tới." Cô mím môi.

"Không sao, em có thể từ từ suy nghĩ." Anh nhẹ giọng nói: "Em muốn gì cũng được."

Thẩm Thiên Thiên thầm thở dài, Từ Từ nhà cô cái gì cũng tốt, nhưng lại không lãng mạn lắm.

Anh cứ nhìn về phía cô, không nói gì.

Máy bay rất nhanh đã đến bãi đỗ đã được chuẩn bị trước, khi Thẩm Thiên Thiên đứng dậy định ra khỏi khoang thì Phó Từ Hành đột nhiên từ phía sau che mắt cô lại.

"Đừng sợ, đi theo anh."

Được rồi.

Cô mấp máy môi, ngoan ngoãn đi theo anh, đi về phía trước.

Khi cảm thấy bên ngoài có gió thổi qua, anh mới dẫn cô dừng lại, đưa tay rời mắt, Thẩm Thiên Thiên mở mắt ra nhìn thấy hàng chữ kết bằng vô số đóa hoa hồng trước cửa sân bay.

Thiên Thiên, gả cho anh.

Thẩm Thiên Thiên: "..." Hơi... À mà thôi!

Nhưng dù có thế nào khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên.

Anh đi tới trước mặt cô, chậm rãi quỳ một gối xuống nói: "Thiên Thiên, anh muốn em trở thành vợ hợp pháp của anh, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, không ai có thể cướp em khỏi anh."

Không có quá nhiều lời hoa mỹ, chỉ có tấm tình cảm chân thành nhất của anh. Thẩm Thiên Thiên nắm lấy tay anh: "Không phải em đã nhận chiếc nhẫn rồi sao? Em đã sớm đồng ý anh rồi."

Trong mắt Phó Từ Hành lóe lên một tia sáng, anh vươn tay trực tiếp bế lấy cô. Thẩm Thiên Thiên vòng tay qua cổ anh, dựa vào trong lòng anh cười hạnh phúc.

Cô nhẹ nhàng ghé vào tai anh thì thầm: "Em bằng lòng."

______

Sau khi trở về, Phó Từ Hành bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, Thẩm Thiên Thiên không ngờ anh lại hành động nhanh gọn như vậy. Nhưng nghĩ đến cả hai dường như đã bỏ lỡ nhiều năm, cô có thể lý giải được sự thiếu kiên nhẫn của anh.

Trương Tử Hiên tìm cô nói chuyện, cậu muốn làm việc trong công ty với tư cách thực tập sinh, cậu không muốn trở thành một kẻ vô dụng nữa.

Thẩm Thiên Thiên nhìn cậu chằm chằm một lúc, không có ý kiến ​​gì, chỉ hỏi: "Em muốn bắt đầu từ đầu, hay là đi thẳng lên lãnh đạo?"

"Bắt đầu từ đầu." Trương Tử Hiên nói: "Em muốn thông qua nỗ lực của mình mà thành công."

Thẩm Thiên Thiên cười cười: "Được, khi công ty bắt đầu làm việc, chị sẽ sắp xếp một công việc cho em."

Hôn lễ của Thẩm Thiên Thiên và Phó Từ Hành diễn ra như đã định, vào mùa xuân ấm áp hoa nở rộ. Thẩm Thiên Thiên muốn khiêm tốn một chút, chỉ mời người thân bạn bè cùng tụ tập, hoàn thành buổi lễ.

Hôn lễ được tổ chức trên một hòn đảo ở nước ngoài, chỉ khi Thẩm Thiên Thiên đến đây cô mới biết rằng Phó gia đã mua toàn bộ hòn đảo và tặng nó cho hai cặp vợ chồng như một món quà cưới.

Ảnh cưới của hai người cũng được chụp ở đây, Thẩm Thiên Thiên giờ mới biết được quy trình kết hôn cũng phức tạp như vậy.

Khi kết hôn với Thịnh Lạc, cô hoàn toàn không có những quy trình này.

Trong lúc nghỉ ngơi, Phó Từ Hành đột nhiên nói: "Anh cũng đã gửi thiệp mời của chúng ta đến chị họ."

Cô biết rằng người chị họ mà anh đang nói đến là Thịnh phu nhân. Thẩm Thiên Thiên chớp mắt nhìn anh: "Bà ấy nói sẽ tới sao?"

"Ừ." Anh khẽ gật đầu: "Sẽ đến." Thực ra là anh muốn đưa tấm thiệp mời này cho Thịnh Lạc.

Thẩm Thiên Thiên làm sao có thể không biết ý anh, cô cười giơ tay nhéo cằm anh: "Làm sao vậy? Muốn ra thị uy với người yêu cũ sớm như vậy à?"

Phó Từ Hành giơ tay ôm cô vào lòng, gật đầu thừa nhận: "Ừ, để anh ta tận mắt chứng kiến ​​em cưới anh, để anh ta biết em đã là của anh, sẽ không thể cướp đi nữa."

Thẩm Thiên Thiên hôn lên cằm anh, dụ dỗ nói: "Anh xấu xa thật đấy." Cô nghĩ xem có nên mời cả người yêu cũ của anh không, hóa ra anh chàng này thậm chí còn không có người yêu cũ.

Anh cúi xuống hôn lên môi cô: "Anh cũng là của em, mãi mãi."

Trên đảo có một kiến trúc giống như lâu đài cổ kính, hôn lễ được tổ chức tại đây, quan khách tham dự cũng được chuyên cơ đưa đón.

Với tư cách là phù dâu của Thẩm Thiên Thiên, Triệu Tiểu Hi cũng đã đến sớm hơn vài ngày, vừa xuống máy bay, cô đã nhìn thấy một loạt người mặc đồ đen đứng ở bãi hạ cánh, chân cô có chút bủn rủn.

La Tuấn đi phía sau cô vươn tay đỡ cô dậy: "Sợ cái gì, quen dần đi."

"Tôi còn tưởng tôi đã nhìn thấy..." Cả đám bọn họ đều mang kính râm mặc đồ tây đen, đúng là biết dọa người mà.

Một chiếc xe chạy tới, La Tuấn mở cửa để Triệu Tiểu Hi lên xe, anh đổi chỗ cho tài xế, tự mình lái xe, sau đó nhắc nhở: "Cô tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi, lát nữa cô còn có thể nhìn thấy nhiều hơn."

Triệu Tiểu Hi: "Mẹ ơi... Đây chính là đại gia tộc trong truyền thuyết sao?"

La Tuấn nhướng mày: "Sau khi hôn lễ kết thúc, cô có muốn đến xem nhà tôi không? Tuy rằng không bào bằng nhà A Hành nhưng cũng không kém."

Triệu Tiểu Hi sững sờ một chút, cô cười lắc đầu từ chối: "Thôi quên đi, cái này cũng đủ làm tôi rung động cả đời rồi."

La Tuấn: "..."

Thẩm Thiên Thiên vốn cho rằng chỉ cần ở nước ngoài đơn giản xong xuôi là được rồi, kết quả là một ngày nhìn thấy ba chiếc máy bay bay tới bay lui đưa đón người, cô đã có dự cảm hôn lễ ngày mai sẽ rất hoành tráng.

Quả nhiên hàng trăm gian phòng đã gần đầy.

Hôn lễ bắt đầu, trước sự chúc phúc của tất cả quan khách, Phó Từ Hành bước lên sân khấu, quay người nhìn về phía cổng lâu đài, chờ đợi cô dâu của mình.

Cánh cửa từ từ mở ra, như thể lúc này được nhuốm đẫm một màu trong truyện cổ tích, mọi thứ trước mắt đều ngập tràn màu hồng hạnh phúc.

Hình bóng của Thẩm Thiên Thiên chậm rãi hiện ra, ngược với ánh sáng, cho dù chỉ là trong nháy mắt, trong lòng Phó Từ Hành có chút kích động không thể hiểu nổi, cảm xúc dâng trào trong cổ họng.

Anh nhìn cô từng bước tiến về phía mình, dường như giữa họ chỉ còn một con đường duy nhất.

Giờ khắc này trong mắt anh chỉ có cô.

Mặc chiếc váy cưới màu trắng, cô ấy giống như Bạch Tuyết trong lâu đài này. Trải qua trốn chạy và bị thương, cuối cùng cô cũng tìm thấy hoàng tử của đời mình.

Anh thậm chí còn sốt ruột đi về phía cô, cuối cùng giữa đường chừng ôm cô vào lòng, sau đó nắm tay cô cùng nhau đi về phía khán đài.

Vốn dĩ là tân nương nên được phụ thân giao cho tân lang, chỉ là hôn lễ này không mời Trương Nhất Chu. Mà Thẩm Thiên Thiên cũng không muốn để Trương Tử Hiên dẫn cô đi, vì vậy cuối cùng vẫn là Phó Từ Hành dẫn cô đi qua con đường đầy hoa.

Người chủ trì ở bên kết thúc nghi lễ, Phó Từ Hành vươn tay nhẹ nhàng vén màn che mặt, cúi đầu hôn cô dâu của mình.

Anh đã chờ đợi quá lâu cho giây phút này.

Ban đầu anh còn tưởng rằng kiếp này mình sẽ không đợi được nữa, nhưng cuối cùng vẫn là ông trời thương xót anh, đem cô trở về bên cạnh anh.

Từ từ đi đến chầm chậm quay về.

Chỉ cần có thể ở bên nhau, dù bước đi có chậm chạp như thế nào, anh luôn tin rằng một ngày nào đó cô sẽ trở về bên anh.

Hoàn thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.