Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 38: Người được anh thiên vị




Sau khi Thẩm Thiên Thiên trở lại công ty, cô xem xét lại hạng mục một cách cẩn thận và không thể không khâm phục khả năng kinh doanh của Thịnh Lạc, nếu hạng mục này Thẩm thị thắng thầu, thực sự có thể kiếm được không ít tiền.

Thấy vậy cô có chút quyết tâm giành được hạng mục này.

Bây giờ đã biết ai là người phụ trách hạng mục này, Thẩm Thiên Thiên nghĩ tốt hơn là nên trực tiếp đến gặp người này. Cô nhờ Lý Hàn tìm thông tin liên lạc của Vương Chấn và chọn một thời điểm để gặp anh ta.

Vương Chấn là phó tổng của tập đoàn Thịnh Thế, có thể coi là cánh tay phải đắc lực của Thịnh Lạc, nghe nói anh ta đã làm việc với Thịnh Lạc từ khi tốt nghiệp đại học, ngay từ đầu anh ta đã được làm trợ lý hành chính, cho đến giờ được thăng tiến thành phó tổng hiện tại.

Sau khi Thịnh Lạc gặp tai nạn xe, anh ta hiện đang quản lý công việc của công ty.

Giờ nhận được lời mời của Thẩm Thiên Thiên, Vương Chấn vui vẻ đến cuộc hẹn.

Khi Thẩm Thiên Thiên nhìn thấy Vương Chấn, cô đột nhiên nghĩ ngay đến Trương Tử Oánh, người mà cô đã gặp ở khách sạn. Ôi vãi chưởng, đây không phải là người đàn ông bên cạnh Trương Tử Oánh hôm đó sao? Trương Tử Oánh có mối quan hệ tốt với Vương Chấn từ khi nào vậy?

Vương Chấn này dáng dấp trông cũng tạm, nhưng hơi đen nên nhìn hơi khờ khờ ngớ ngẩn. Nhưng Thẩm Thiên Thiên biết rằng người có thể được Thịnh Lạc trọng dụng, đánh giá cao tuyệt nhiên sẽ không ngu ngốc.

"Thẩm tiểu thư, trước tiên để tôi kính cô một ly." Vương Chấn nâng ly: "Lúc cô và Thịnh tổng chúng tôi tổ chức hôn lễ, tôi quá bận bịu công việc nên không kịp có mặt."

Thẩm Thiên Thiên cười cười: "Tất cả đã là quá khứ rồi."

Nhắc đến Thịnh Lạc, Vương Chấn thở dài: "Thật đáng tiếc..."

Ánh mắt Thẩm Thiên Thiên khẽ chuyển, không biết hắn nói đáng tiếc là có ý gì, nghĩ đến mục đích hẹn hắn tới, Thẩm Thiên Thiên lại nâng ly nói: "Vương tổng, anh hẳn là biết vì sao hôm nay tôi mời anh tới đây. Tôi nghe nói anh đang phụ trách hạng mục khai thác khu mỏ quặng."

"Đúng vậy!" Vương Chấn gật đầu: "Chẳng lẽ Thẩm tiểu thư muốn..."

Thấy người này đang định vờn mình, Thẩm Thiên Thiên dứt khoát nói: "Tôi muốn quyền khai thác của mỏ."

Vương Chấn yên lặng nhấp một ngụm rượu, đột nhiên nở nụ cười: "Cho nên tôi mới nói thật đáng tiếc."

Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn hắn.

"Nếu Thẩm tiểu thư ly hôn với Thịnh tổng muộn một chút, chẳng phải bây giờ quyền khai thác sẽ ở trong tay cô sao?" Không ly hôn thì Thẩm Thiên Thiên vẫn là phu nhân của tập đoàn Thịnh Thế, nếu cô muốn có quyền khai thác thì chỉ cần một câu nói là xong chuyện.

Thẩm Thiên Thiên cuối cùng đã hiểu tại sao Vương Chấn này lại nói chuyện một cách kỳ lạ như vậy, thì ra là bất bình hộ Thịnh Lạc đây mà?

"Chậc..." Cô khẽ hừ một tiếng, cười nhạt nói: "Nếu Thịnh Lạc còn tỉnh, quyền khai thác mỏ đã thuộc về Thẩm gia chúng tôi rồi."

"Vậy thì Thẩm tiểu thư có thể chờ xem khi nào Thịnh tổng tỉnh lại. Còn không thì hạng mục này xem như chúng ta đấu thầu không thành công." Vương Chấn cười nói, ý tứ trong lời nói của hắn đã rất rõ ràng, hạng mục này sẽ không giao cho Thẩm gia.

Thẩm Thiên Thiên không nao núng, sau khi nghe ý của Vương Chấn, cô không khách sáo nữa mà hỏi: "Không biết hà cớ anh làm như vậy là vì Thịnh Lạc hay là vì Trương Tử Oánh đây?"

Vương Chấn sửng sốt một chút: "Hôm đó không ngờ lại bị Thẩm tiểu thư nhìn thấy. Chuyện này không liên quan gì đến Tử Oánh, tôi đơn giản là không thích cô mà thôi."

Lại là một tên đàn ông khác bị Trương Tử Oánh mê hoặc rồi sao? Cơ mà cô ta cũng tài thật đấy!

Vương Chấn và Thịnh Lạc là bạn học đại học, sau khi Thịnh Lạc quen biết Trương Tử Oánh, dần dần bạn bè của anh ai cũng biết đến Trương Tử Oánh. Vào thời điểm đó, tất cả bọn họ đều nghĩ rằng Thịnh Lạc thích Trương Tử Oánh, chẳng qua là anh kết hôn với Thẩm Thiên Thiên là theo lệnh của ông nội Thịnh.

Thẩm Thiên Thiên đứng dậy, cười lạnh nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng không thích anh." Vừa nói, cô vừa cầm túi xách bên cạnh: "Vương tổng cứ từ từ ăn, tôi đi trước."

Vương Chấn lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Thiên bước ra khỏi phòng, hắn chậm rãi vươn đũa ăn.

Sau khi ăn xong, người phục vụ đi vào với hóa đơn thanh toán, Vương Chấn sửng sốt: "Vừa rồi Thẩm Thiên Thiên không có thanh toán sao?"

Người phục vụ mỉm cười: "Vâng, thưa ngài, vị tiểu thư kia vừa nói bữa ăn này là dành cho người có ích, nhưng ngài đối với cô ấy lại chẳng có ích gì, cho nên ngài phải tự trả tiền."

Vương Chấn: "..."

______

Thẩm Thiên Thiên rất khó chịu với Vương Chấn, cô không quên mắng nhiếc Thịnh Lạc khi về nhà, kết bạn với thể loại quần què gì vậy?

A Hoàng: "Ách xùy."

Thẩm Thiên Thiên khoanh chân trên ghế sofa, gọi A Hoàng lại: "Bảo bối à, lại đây."

Sau khi dì giúp việc dọn dẹp nhà cửa và rời đi, Thịnh Lạc nhảy lên ghế sofa nằm bên cạnh Thẩm Thiên Thiên.

Thẩm Thiên Thiên nhìn chiếc máy tính bảng nói về tài liệu đấu thầu của Thịnh Thế, hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ bản thân không nên tức giận.

Vương Chấn rõ ràng là muốn nói với cô rằng cho dù nhà họ Thẩm có tham gia đấu thầu thì cũng vô ích trừ khi cô đưa ra một mức giá đủ cao.

Thịnh Lạc dựa vào người Thẩm Thiên Thiên, cũng nhìn thấy nội dung trên máy tính bảng của cô, thấy có liên quan đến tập đoàn Thịnh Thế, anh theo bản năng lại liếc nhìn thêm vài cái, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.

Trước đó anh đã đồng ý hạng mục này cho Thẩm thị, mức giá mà bố vợ anh đưa ra vào thời điểm đó cũng rất tốt. Vì sao bây giờ lại đưa lên đấu thầu?

"Ngao." Thịnh Lạc kêu khẽ một tiếng.

Thẩm Thiên Thiên sờ đầu anh, nhưng vẫn không thể nuốt một hơi này, Vương Chấn đó có là cái thá gì chứ? Nhưng cô bây giờ thực sự bất lực.

Hay là nói chuyện với bà Thịnh? Thẩm Thiên Thiên nghĩ về điều đó rồi lại có chút nản lòng, vì cô thực sự rất ngại khi làm phiền bà Thịnh.

Thịnh Lạc biết Thẩm Thiên Thiên bây giờ là chủ nhân của Thẩm gia, và giờ cô muốn đấu thầu này. Anh dụi cằm vào tay cô, muốn nói với cô rằng anh có thể trực tiếp trao phần đấu thầu này cho cô.

Nhưng anh không thể nói gì.

Thẩm Thiên Thiên chậm rãi thở dài một hơi, ôm A Hoàng vào trong ngực: "Thôi kệ, không phải chỉ là lợi nhuận vài tỷ thôi sao, chị mày không cần nữa."

"Ngao."

"Cái tên Thịnh Lạc khốn kiếp, đáng ghét chết đi được." Thẩm Thiên Thiên không vui nói: "Nằm trên giường bệnh rồi mà vẫn có thể khiến tôi tức giận. Khi anh tỉnh lại, tôi cầu cho anh nhìn thấy người mình yêu bị người khác dụ dỗ đi mất."

Nhìn thấy Trương Tử Oánh lại qua lại với Tống nhị thiếu gia, lại cặp kè với Vương Chấn, rõ ràng là cô ta cũng đã từ bỏ Thịnh Lạc rồi.

Thịnh Lạc: "Gâu gâu gâu!" Không được!

Anh chết lặng trong vòng tay cô, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt lấy, đau đớn khôn nguôi.

Thấy A Hoàng đột nhiên kêu lên, Thẩm Thiên Thiên liền vuốt v.e an ủi: "Ngoan nào, còn mày chính là đứa bé ngoan nhất."

Anh đau đớn rê.n rỉ, muốn nói với cô: Thẩm Thiên Thiên, anh chính là Thịnh Lạc.

Lúc này Thịnh Lạc thực sự sợ hãi, anh sợ khi trên giường bệnh tỉnh lại, cô sẽ yêu người khác. Mỗi ngày gần đây khi cô trở về, trên người cô đều có mùi của một người đàn ông khác, điều đó khiến anh rất sợ hãi.

Nỗi sợ hãi cứ như một con dao, từng nhát từng nhát cứa vào tim anh.

Trời đã khuya, Thẩm Thiên Thiên ngáp một cái và bế A Hoàng trở lại ổ, sau đó một mình trở lại giường.

Trong nhà không còn động tĩnh gì nữa, điều đó lại khiến Thịnh Lạc cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Nhắm mắt lại, anh chợt nhớ đến năm đầu tiên họ kết hôn, để thể hiện tình cảm trước mặt ông nội, anh đã mua một căn hộ ở trung tâm thành phố và dùng nó làm nhà mới.

Khi đó, cô vui vẻ sắp xếp mọi thứ trong nhà, còn hỏi anh thích màu gì. Khi đó, anh lại không kiên nhẫn mà nói với cô: "Cô đừng đụng vào phòng của tôi, còn lại cô cứ vui vẻ là được."

Ánh sáng trong mắt cô dần tắt, cô nhàn nhạt đáp lại anh: "Ừm." Kể từ đó, dường như cô không bao giờ bước vào phòng anh nữa.

Bây giờ ba căn phòng trong căn hộ này đều được cô trang trí rất ấm cúng, mọi nơi trong nhà đều mang đậm phong cách của cô.

Mỗi lần về nhà cũ ăn tối, cô luôn có thể khiến ông nội rất vui vẻ, ông nội cũng quên quở trách anh. Sau khi khuất khỏi tầm mắt của ông, cô sẽ nở một nụ cười ranh mãnh với anh, như thể đang đòi hỏi sự tín nhiệm.

Lúc đó, anh chỉ nghĩ rằng cô thật ngây thơ. Nhưng bây giờ nhìn lại, anh chỉ cảm thấy mình đã bỏ lỡ một bảo vật.

Thịnh Lạc mãi mãi sẽ không bao giờ biết rằng, nếu từ đầu anh đáp lại tình cảm của Thẩm Thiên Thiên, thì hiện tại Phó Từ Hành xem như là vô năng.

______

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài bắt đầu mưa to, cả bầu không khí cứ ẩm thấp, khiến người ta rất khó chịu. Cô vô thức gãi cánh tay bị thương của mình và thở dài bất lực.

Khi trời mưa ẩm ướt, vết bỏng trên cánh tay cô lại bắt đầu ngứa ngáy.

Với thời tiết như vậy Thẩm Thiên Thiên rất không muốn ra ngoài.

Kỳ lạ thay, Phó Từ Hành cũng không đến. Thẩm Thiên Thiên gửi cho anh một tin nhắn: Hôm nay trời mưa nên anh không cần đón em đâu.

Ngay sau đó Thẩm Thiên Thiên nhận được hồi âm.

[Thẩm tiểu thư, tôi là Lưu Nhã, 139***** là số của tôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?]

Nhìn thấy tin nhắn này, Thẩm Thiên Thiên hô hấp khó khăn, cô không biết Liễu Nhã muốn làm gì, nhưng cô vẫn không thể không lưu số của cô ấy.

Sau đó liền gọi điện thoại.

"Thẩm tiểu thư, rất vui vì cô đã gọi điện cho tôi." Sau khi Lưu Nhã nghe điện thoại, liền nhẹ nhàng nói: "Hôm nay trời mưa, không gặp được cô được, chúng ta hẹn ngày mai gặp nhau được không? "

Thẩm Thiên Thiên mím môi, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao cô lại có điện thoại của anh ấy?"

Điều cô quan tâm không phải là Liễu Nhã muốn làm gì với cô, mà là tại sao Liễu Nhã lại gửi tin nhắn cho cô vào sáng sớm bằng điện thoại của Phó Từ Hành.

Liễu Nhã quay đầu nhìn Phó Từ Hành đang sốt cao, mồ hôi đầm đìa nằm trên giường, khẽ cười một tiếng: "Thẩm tiểu thư, cô cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì mà cô lại được anh ấy thiên vị đến vậy?"

Thẩm Thiên Thiên: "..."

"Tôi cúp trước, ngày mai gặp." Lưu Nhã nhẹ giọng nói, sau đó cúp điện thoại.

Thẩm Thiên Thiên cầm điện thoại, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Thịnh Lạc chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Thẩm Thiên Thiên, cô vừa thất vọng vừa buồn bã, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Thẩm Thiên Thiên quỳ xuống xoa đầu A Hoàng, nhỏ giọng hỏi: "Ta rốt cuộc là cần phải biết gì nữa?"

Khi cô một mình lái xe đến công ty, cơn mưa không những không có dấu hiệu tạnh mà còn nặng hạt hơn.

Thẩm Thiên Thiên có chút cáu kỉnh gãi đầu, sau đó lùi xe lại, đạp ga lái xe đến khách sạn nơi Phó Từ Hành ở.

Cô xuống xe dưới trời mưa to, khoảng cách này là đủ người cô đã ướt sũng.

Quầy lễ tân của khách sạn nhanh chóng chào đón cô và đưa cho cô một chiếc khăn sạch sẽ: "Thưa tiểu thư, cô nhận phòng hay tìm người ạ?"

"Tôi đang tìm người, Phó Từ Hành ở tầng 15." Thẩm Thiên Thiên nói.

Quầy lễ tân gật đầu: "Vâng, chúng tôi xác nhận giúp cô." Cô ra hiệu cho đồng nghiệp giúp xác nhận.

Một lúc sau, một nhân viên lễ tân khác vẻ mặt áy náy nói: "Thật xin lỗi, Phó tiên sinh nói hiện tại không muốn tiếp khách."

Thẩm Thiên Thiên nhướng mày, mím môi nói: "Gọi một lần nữa, nói tôi là Thẩm Thiên Thiên."

Quầy lễ tân bên kia gọi lại, lần này câu trả lời vẫn như cũ, không tiếp khách.

"Là Phó tiên sinh nói anh ấy không muốn nhìn thấy tôi sao?" Thẩm Thiên Thiên đột nhiên cười khẩy: "Hay là người nhận điện thoại là một người phụ nữ?"

Nói nhiều ở quầy lễ tân cũng chẳng ích gì, nhưng Thẩm Thiên Thiên không có thẻ phòng nên cô chắc chắn không vào được.

Thẩm Thiên Thiên hít sâu một hơi, nhướng mày nói: "Cho tôi một phòng ở tầng 15." Với vẻ mặt đó, rõ ràng cô muốn bắt quả tang.

Quầy lễ tân sửng sốt, vội vàng gật đầu: "Vâng, tiểu thư xin đợi một lát, tiểu thư muốn ở lại bao lâu?"

Thẩm Thiên Thiên: "Một ngày."

Sau khi mở phòng cho Thẩm Thiên Thiên ở quầy lễ tân, cung kính nói: "Tiểu thư, mời đi lối này." Sau đó liền đưa Thẩm Thiên Thiên lên lầu.

Trái tim của Thẩm Thiên Thiên hơi đau nhói, vì cô đã vứt mấy vạn ra khỏi cửa sổ chỉ để thuê phòng.

Thang máy chậm rãi đi lên, Thẩm Thiên Thiên nhìn hình ảnh phản chiếu bên trong thang máy, thần sắc có chút chật vật, tóc còn nhỏ nước.

"Ách xùy." Thẩm Thiên Thiên khẽ hắt hơi. Cô xoa xoa mũi, thấp giọng hỏi: "Cô có biết Phó Từ Hành ở phòng nào không?"

Lần trước cô chỉ biết Phó Từ Hành sống ở tầng 15, nhưng lại quên mất mình ở phòng nào.

"Ở phòng 1502 ạ." Lễ tân thang máy nhỏ giọng đáp.

Lễ tân thang máy vẫn là người lần trước, khi nghe Thẩm Thiên Thiên nhắc đến tên của Phó Từ Hành, cô ấy mới nhớ ra rằng Thẩm Thiên Thiên chính là người được Phó Từ Hành bế vào lần trước.

"Cảm ơn." Thẩm Thiên Thiên cảm ơn.

Khi đến tầng 15, bộ phận chăm sóc đã đưa Thẩm Thiên Thiên đến phòng số 1505 mà cô ở, khi đi ngang qua số 1502, Thẩm Thiên Thiên bỗng dừng lại.

Cô khẽ nhướng mày ra hiệu cho bộ phận chăm sóc gõ cửa giúp mình.

Người phục vụ dùng sức gõ cửa, bên trong truyền đến giọng phụ nữ trả lời: "Ai đấy?"

"Xin chào, đây là dịch vụ chăm sóc khách hàng."

Có tiếng cửa mở ra, Lưu Nhã đang định mở miệng, thấy Thẩm Thiên Thiên đứng ở một bên thì sắc mặt thay đổi: "Cô..."

Thẩm Thiên Thiên bước lên trước, giơ tay chống cửa, bước vào phòng rồi thuận tay đóng cửa lại, ngăn cho bộ phận chăm sóc khách hàng đang hóng hớt drama.

Trong mắt cô hiện lên vẻ không hài lòng: "Liễu tiểu thư, sau khi cân nhắc kỹ càng, tôi vẫn cảm thấy hôm nay nên nói chuyện thì tốt hơn."

Liễu Nhã nhìn Thẩm Thiên Thiên trước mặt cô, bật cười: "Năm đó cô đã dùng chiêu trò đeo bám thế nào để lấy lòng anh ấy vậy?"

"Đáng tiếc là chiêu này hình như Liễu tiểu thư không dùng được đâu." Thẩm Thiên Thiên giễu cợt nói: "Dù sao thì tôi mới là người được anh thiên vị mà."

______


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.