Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 2: Về việc tôi tái sinh và trở thành một con chó.




Thịnh Lạc đã mắc mưa lớn trong hơn nửa giờ, và cơn mưa tàn nhẫn ấy không ngừng "đập" vào cái đầu nhỏ, cơ thể của anh... Không đúng, cơ thể chó của anh không tốt chút nào.

Chờ cho đến khi mưa tạnh, anh bất lực lết bên lề đường, toàn thân đều ướt sũng lại bẩn thỉu, lông bị dính bết lại trên người, đối với bệnh sạch sẽ từ nhỏ của Thịnh Lạc mà nói, anh cảm thấy rằng bầu trời như sụp đổ.

Anh nhìn vào thế giới màu trắng xám không có màu nào khác trước mặt anh, cuối cùng cũng chấp nhận, rằng bản thân đã trở thành một con chó.

Cái lùm mía nó mà, cái chuyện vô lý thế này thế đéo nào lại xảy ra được!

Nhất định là do anh đã tỉnh lại sai cách.

Thử hết lần này đến lần khác, bất kể anh có mở mắt như nào, trước mắt anh luôn là một mảng màu trắng xám. Nếu không phải vì bản thân không còn chút sức lực, anh thậm chí là muốn đập đầu vào thùng rác bên cạnh chết cho rồi.

Là một người có giá trị tài sản hơn trăm triệu, anh cũng đã đầu tư qua không ít dự án anime chuyển sinh đến dị giới, nhưng anh không ngờ rằng anh lại chuyển sinh thành một con chó!

Vậy là anh đã trở thành một con chó sau khi anh chết trong tai nạn ư?

《Về việc tôi tái sinh và trở thành một con chó.》

Ánh mắt của Thịnh Lạc nhìn ngắm móng vuốt, móng thì đã bị ướt đẫm, bộ lông của anh thì đã dính bết vào nhau và rất bẩn thỉu. Cho nên anh không thể đánh giá được mình đã trở thành loại chó gì.

Nhưng xét từ cái chân ngắn này, ít nhất nó phải là một con chó kiểng.

Chậc!

Thịnh Lạc trong lòng chậm rãi thở dài, cảm thấy sinh ra là chó thật tối tăm.

Tiếp theo, anh phải làm gì đây?

Ngay lúc Thịnh Lạc đang suy nghĩ về kiếp chó của mình, đột nhiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo chiếu vào người, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con chó đen to lớn hơn mình mấy chục lần, đang nhìn thẳng chằm chằm vào anh với hàm răng đang nhe ra.

Con chó đen to lớn: "Gâu gâu!"

Gần như theo bản năng, Thịnh Lạc cảm thấy sởn cả tóc gáy, khát vọng sống sót khó giải thích khiến anh chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi đây.

Thịnh Lạc giẫm lên đôi chân ngắn của mình và hét lên, vấp ngã dọc lề đường. May mắn thay, con chó đen to lớn hung ác không đuổi theo anh mà bắt đầu lục thùng rác.

Hóa ra là đến để giành địa bàn.

Thịnh Lạc cảm thấy buồn nôn và nhanh chóng rời đi, nhưng ngay cả khi như vậy, đôi chân ngắn của anh dường như không thể rời đi. Cuối cùng thì trời cũng tối, anh cảm thấy toàn thân choáng váng, thậm chí không biết mình đang ở đâu.

Sau khi biến thành một con chó, anh không thể nhìn thấy màu sắc, nhưng khứu giác và thính giác của anh ta trở nên cực kỳ nhạy bén, anh có thể nghe thấy tiếng bíp còi của xe ô tô chạy trên đường, cũng có thể ngửi thấy khói xe và mùi ôi thiu trong thùng rác.

Móa nó! Cuộc sống không dễ dàng, Thịnh Lạc thở dài.

Thịnh Lạc tìm một mái hiên khá sạch sẽ và nằm xuống. Cơn buồn ngủ và mệt mỏi ập đến, có tiếng rên rỉ trong cổ họng, và anh thực sự không còn sức lực nào nữa.

Anh thấy đói rồi!

Thịnh Lạc từ từ nhắm mắt lại, cảm giác như mình đang lơ lửng phiêu du, như thể đã trở về căn hộ trước đây của anh.

Anh nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên cầm trong tay một bát thịt kho tàu lớn, đi ra khỏi phòng bếp, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng hết thảy: "Trở về rồi à? Vừa lúc đồ ăn còn nóng, chúng ta nếm thử xem."

"Ùng ục." Bụng anh tuyệt vọng réo lên, ngay lúc anh muốn ăn thì Thẩm Thiên Thiên trước mặt anh dần tan thành mây khói, cô sắp biến mất rồi.

"Thẩm Thiên Thiên!" Anh muốn gọi tên cô và giữ lấy cô lại. Nhưng sau đó, những thứ trong nhà lần lượt biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một căn nhà trống không.

Giờ chỉ có một mình anh lẻ loi trong căn nhà trống trải.

Có một cảm giác nhói đau không thể lý giải được trong tim anh, Thịnh Lạc mở mắt ra vì đau đớn, và anh hét lên thành tiếng.

"Ở đâu ra con chó bẩn thỉu nằm trước nhà mình vậy?"

Khoảnh khắc tiếp theo, anh nhìn thấy một chiếc giày cao gót sắc nhọn đá vào mình, anh không có sức lực để phản ứng, cả người bay ra ngoài giống như diều đứt dây, sau đó nặng nề ngã trên mặt cỏ.

Mẹ kiếp! Anh cảm thấy như xương mình rã rời.

"Gao..." Thịnh Lạc nằm trên bãi cỏ, lâu dần cơn đau mới thuyên giảm, tiếng hét đó là bản năng của động vật.

Ả phụ nữ chết tiệt kia thật hung ác!

Thịnh Lạc loạng choạng đứng dậy, chịu đựng cơn đói và cơn đau, khập khiễng đi về phía trước.

Chắc do trời đã sáng nên hai bên đường có nhiều em nhỏ cắp sách đến trường. Khi Thịnh Lạc nhìn thấy tên trường trên đồng phục, anh chợt nhận ra rằng trường của những học sinh này ở gần khu chung cư nơi anh sống.

Khi anh và Thẩm Thiên Thiên kết hôn, họ đã mua một căn hộ ở khu trường học.

Vậy là anh có thể tìm được đường về nhà miễn là anh đi theo những học sinh này? Nghĩ đến đây, lòng Thịnh Lạc tràn đầy hy vọng.

"Anh ơi, nhìn con chó con xấu xí này đã đi theo chúng ta suốt nãy giờ nè!" Hai đứa nhỏ đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về trước mặt một chút.

Thằng oắt được gọi là anh nhìn Thịnh Lạc chằm chằm, rồi mỉm cười, lộ ra một hàm răng bị sún, sau đó cúi xuống nhặt viên đá bên đường, hung hăng ném vào Thịnh Lạc: "Con chó bẩn thỉu, cút đi!"

Trong cơ thể Thịnh Lạc không còn bao nhiêu sức lực, cho dù có ý định trốn khỏi hòn đá đang lao tới thì thân thể cũng không kịp trở tay. Đầu chó của anh bị đập rất đau nên anh gào lên.

Hai đứa trẻ nghe thấy tiếng gào của chó con thì bật cười, có vẻ rất vui. Thằng oắt con bước tới, nắm lấy da sau cổ Thịnh Lạc, nhấc bổng anh lên và ném mạnh anh vào trong bồn hoa bên cạnh.

"Gao..." Thịnh Lạc miệng không thể nói, chỉ có thể dùng những tiếng gào rú gần như nức nở để thể hiện nỗi đau của mình. Anh không hiểu tại sao hai đứa trẻ chưa đầy mười tuổi này lại đối xử tàn nhẫn với một con chó con như vậy.

Bụng anh bị cành cây trên bồn hoa đâm vào, chịu phải một cơn đau dữ dội, Thịnh Lạc giãy giụa ngã lên vũng bùn trên mặt đất, bây giờ anh không dám nói ra, vì sợ bị nhìn thấy, anh sẽ lại đau khổ.

Anh biết rằng bây giờ anh thật chật vật.

______

Lại là một buổi sáng rạng rỡ khác, Thịnh Lạc không biết đây là ngày thứ mấy kể từ khi anh trở thành một con chó.

Trong những ngày qua, anh tránh đám đông hết mức có thể, thu mình vào một góc tối, và uống một chút nước mưa khi thực sự đói để duy trì nhu cầu cơ bản của mình.

Lúc trước bị ai đó đá vào bụng, bị cành cây cào vào bụng, bây giờ Thịnh Lộ cảm thấy vết thương trên bụng trở nên sưng tấy, thậm chí anh còn cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần trôi qua.

Anh không biết chuyện gì đã xảy ra với cơ thể của anh. Nếu bây giờ anh chết, anh liệu có trở lại thành người khi tỉnh dậy không? Vào lúc này, anh hoài niệm chiếc giường lớn êm ái ở nhà, còn có những món ăn order của Thẩm Thiên Thiên.

Trong khi Thịnh Lạc lặng lẽ chờ đợi cái chết và tuyệt vọng, bên tai anh có tiếng bước chân rất rõ ràng. Gần như theo bản năng, anh muốn chạy trốn.

Trong những ngày qua, anh thực sự cảm nhận được loài người thật đáng sợ!

Tiếng bước chân dừng lại bên cạnh anh, Thịnh Lạc cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, nhưng bởi vì không có sức lực, tiếng gầm gừ trầm thấp như vậy rất nhẹ nhàng, không có chút uy hiếp.

"Nhóc con đáng thương, mày bị sao vậy?" Một giọng nữ lảnh lót vang lên bên tai Thịnh Lạc, giọng nói của cô ấy rất quen tai.

Thịnh Lạc khó khăn nhướng mi, không ngờ là thấy một gương mặt quen thuộc. Cô buộc mái tóc đen của mình thành một búi củ tỏi, để lộ chiếc cổ cao và thanh lịch. Trên trán có vài hạt mồ hôi mịn, tai nghe vẫn còn cắm vào, hình như là chạy bộ buổi sáng.

Hóa ra là Thẩm Thiên Thiên!

Cô mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ, trở thành màu sắc rực rỡ duy nhất trong thế giới trắng xám của anh.

Thịnh Lạc không nhận ra rằng mình có thể nhìn thấy màu sắc. Anh vô thức quay đầu lại, cố gắng lấy tay che mặt, không nhìn cô. Trong một tình huống xấu hổ như vậy, anh thực sự đã gặp Thẩm Thiên Thiên sao?!

Thẩm Thiên Thiên gần đây đã rất đau đầu với chuyện của Thịnh Lạc.

Người chồng cũ vừa phải ly hôn với cô thì ngay sau đó đã bị tai nạn ô tô, nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Rõ ràng vết thương không nghiêm trọng, nhưng ngay cả bác sĩ cũng không biết tại sao anh lại bất tỉnh.

Mặc dù mẹ của Thịnh Lạc là Thịnh phu nhân không nói gì nhưng bà vẫn oán trách rằng Thẩm Thiên Thiên đã không chăm sóc tốt con trai bà, trời mưa to như thế lại để Thịnh Lạc ra ngoài.

Thẩm Thiên Thiên thực sự không có lý do để nói, dù sao Thịnh Lạc cũng đã rời nhà dưới trời mưa lớn.

Không chỉ vậy, mặc dù đã ký vào thỏa thuận ly hôn, nhưng Thịnh Lạc đã bị tai nạn xe hơi ngay sau đó, và họ chưa chứng nhận được giấy ly hôn nên cuộc hôn nhân của họ không được coi là ly hôn.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc 50 triệu, căn hộ và ngôi biệt thự của cô đã không cánh mà bay. Chỉ khi Thịnh Lạc tỉnh dậy và chứng nhận được giấy ly hôn thì mới tính chuyện, chứ hiện tại quan hệ của họ vẫn là vợ chồng.

Thẩm Thiên Thiên chỉ có thể tóm gọn một câu, là vận may không tốt.

Quả nhiên, tiền tự tay kiếm mới đáng tin.

Khi đi bộ vào buổi sáng hôm nay, cô đã nhìn thấy chú chó nhỏ tội nghiệp này đang khó nhọc đi về phía giữa lề đường, trong miệng vẫn còn phát ra tiếng "ục ục".

Chú chó nhỏ ướt sũng khắp người, trên người dính đầy bụi và có vết máu, vẻ ngoài hết sức đáng thương, yếu ớt và bất lực khiến Thẩm Thiên Thiên động lòng trắc ẩn.

Chung quy cũng là một sinh mệnh nhỏ mà.

"Nhóc con, mày chờ một chút." Thẩm Thiên Thiên nói, sau đó xoay người bỏ đi.

Một cảm giác khó tả lướt qua trái tim nhỏ bé của Thịnh Lạc. Anh đột nhiên thấy rất may mắn khi Thẩm Thiên Thiên không phải là loại người mà anh đã gặp trước đây, và cô đã không làm tổn thương anh.

Anh thậm chí còn thực sự đợi tại chỗ, cho đến khi "màu đỏ" xuất hiện lần nữa.

Thẩm Thiên Thiên mua hai cái xúc xích giăm bông ở siêu thị tiện lợi bên cạnh, xé bao bì đưa tới miệng cún con: "Ăn đi nào, nhóc con tội nghiệp!"

Thịnh Lạc ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, khóe mi chảy ra nước mắt: "Gao..."

Trong lòng anh cự tuyệt, nhưng anh thực sự rất đói. Lần đầu tiên anh cảm thấy đồ ăn vặt như xúc xích giăm bông lại ngon đến như vậy.

Anh nắm tay cô, ríu rít cắn vài miếng rồi ăn miếng thịt nguội. Khi ăn, anh thậm chí còn không nhận ra, chiếc đuôi nhỏ của anh vẫy từ bên này sang bên kia, thiếu điều trở thành chân vịt.

"Thật là dễ thương." Thẩm Thiên Thiên thì thầm.

Nhìn thấy con chó nhỏ đã ăn hết hai cái xúc xích giăm bông mà cô cho ăn, Thẩm Thiên Thiên mỉm cười và ném bao bì vào thùng rác.

"Gâu gâu..." Thịnh Lạc sủa lên gọi Thẩm Thiên Thiên, sau khi ăn hai cái xúc xích giăm bông, anh đã thấy nhiều sức lực hơn chút, nhưng anh vẫn rất mệt mỏi, anh cảm thấy mình nặng nề và chóng mặt.

Anh chỉ có thể nằm dưới chân Thẩm Thiên Thiên, vừa vặn nhìn cô bằng đôi mắt to ngân ngấn nước: "Gâu..."

Thẩm Thiên Thiên, đưa tôi về nhà đi.

Thẩm Thiên Thiên cúi đầu nhìn con chó nhỏ đang nằm trên chân mình, đột nhiên cảm thấy con chó nhỏ này rất có khí chất, cô duỗi ngón tay ra, sờ vào đầu nhỏ của nó, cười hỏi: "Nhóc con, mày làm nũng với ta à?"

Làm nũng?

Nói đùa gì vậy, anh đường đường là tổng giám đốc uy nghiêm của Thịnh thị mà lại làm nũng với phụ nữ ư? Được rồi, hiện tại anh không còn là tổng giám đốc nữa.

Thịnh Lạc nhìn người phụ nữ đang nở nụ cười dịu dàng trước mặt, đôi mắt phượng sáng ngời, như có những vì sao tinh tú vậy.

"Gâu gâu!"

Con chó nhỏ này dường như hiểu được những gì cô nói và đáp lại sao? Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ một chút, xem ra không phải là không thể nuôi một con chó.

[Ký chủ, con chó này dường như cũng có năng lượng hào quang!]

Hệ thống nói, Thẩm Thiên Thiên sửng sốt: "Chó cũng có thể tạo ra năng lượng hào quang?"

[Về mặt lý thuyết thì điều đó là không thể, nhưng ta đã phát hiện ra năng lượng hào quang trên con chó này.]

Sau đó Thẩm Thiên Thiên mới nhận thấy rằng, trên bảng điều khiển hệ thống, hào quang nhân vật chính của cô so với ban đầu dường như đã sáng hơn một chút. Năng lượng hào quang cũng đã thay đổi từ 0,5% đến 0,6%.

Ánh mắt cô nhìn vào con chó nhỏ, và cô nghĩ đến việc bế nó lên.

Anh bạn tốt, cô và Thịnh Lạc kết hôn được ba năm, chỉ tăng có 0,2%, nhưng vừa rồi cho con chó nhỏ ăn hai cái xúc xích giăm bông, nó đã tăng 0,1%?

Thời tới cản không kịp mà!

Hóa ra con chó nhỏ có thể trực tiếp thay thế Thịnh Lạc, thậm chí còn tốt hơn cả Thịnh Lạc nữa chứ!

Đúng là không bằng một con chó!

wattpad: 30June04


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.