Trong Nhà Có Chồng Quỷ

Chương 5: Âm thanh của sự bi ai




"Cố Lão Bì đấu không lại ta, huống chi là ngươi!"

Trong khi chiến, chỉ nghe được tiếng cười lạnh từ nữ quỷ.

Nghe được lời này, lòng tôi lạnh lẽo, cô ta thế mà lại biết ngoại hiệu của ông cố tôi, chẳng lẽ "người đó" mà ông cố nói là nữ quỷ này ư?

Trước khi kịp suy nghĩ, giọng nói của ông nội truyền đến:

"Tiểu Bắc, trên người châu có minh phấn gì không, rắc lên người nữ quỷ đi!"

"Minh phấn?" Tôi nghĩ nghĩ, hình như tôi chưa từng nghe qua thứ này, nhưng tôi lập tức nhớ ra túi vải bố trắng của mình, liền lục lọi bên trong, mặc dù tôi không biết minh phấn mà ông nội nói là gì, nhưng tôi nghĩ nếu nó là dạng bột thì chẳng khác gì bột mì.

Nhưng trước khi tôi tìm được, tôi thấy ông nội đang tự sát - không biết từ khi nào, trong tay ông đã có thêm một con dao, và bây giờ, ông đang cầm con dao cắt vào cổ bản thân!

Trong lòng tôi lập tức sự hãi, liền chạy đến chỗ ông nội, dùng sức lực của chính mình để chiến đấu với sức lực trên tay ông nội, đồng thời mắng nữ quỷ đang điều khiển ông nội:

"Buông ông tôi ra, nếu không tôi thành quỷ sẽ không bỏ qua cho cô!"

Bởi vì tôi thấy rõ, nữ quỷ đang nắm chặt tay ông và buộc ông tôi tự cắt cổ bản thân.

Nữ quỷ cười càng quỷ dị hơn, lực trên tay không hề có dấu hiệu giảm bớt chút nào.

Đúng lúc này, một tiếng nhạc bi ai réo rắt day dẳng vang lên, kỳ ảo sâu thẳm, khi lắng nghe kỹ, cảm giác rất bi ai, tôi nghĩ khi nào mà quỷ cũng học cách lãng mạn thế, trước khi giết người còn phát một bản nhạc để tạo bầu không khí, ngay khi tôi cố gắng hết sức để chiến đấu với sức lực trên tay ông nội, đột nhiên cảm thấy sức mạnh kia bất chợt biến mất, còn tôi vì dùng lực quá mạnh nên ngã chổng vó.

Tôi nghĩ, nữ quỷ này chơi tôi, vì thế tôi vô cùng phẫn nộ, lăn lông lốc qua liền đứng lên, vừa chuẩn bị lại phát lực, thì phát hiện nữ quỷ này đã mất đi nụ cười, sắc mặt cũng trở nên vô cùng trắng bệch, trong lòng tôi cả kinh, chẳng lẽ tôi lý giải về tiếng nhạc này là sai sao?

Lúc này, một cơn gió lạnh đột nhiên từ dưới cuộn lên, tôi thấy nữ quỷ hét thảm thiết thê lương, tức thì, bị gió lạnh quấn lấy, ông nội được thả lỏng, thấy sắp ngã xuống đất, tôi nói trong lòng không ổn, ông nội tôi già lắm rồi, một cú quăng ngã này, có lẽ sẽ nằm liệt giường, vì thế tôi vội vàng bước nhanh, đỡ lấy ông, để ông không bị ngã.

Sau khi đỡ được ông, tôi định nhìn nữ quỷ thế nào rồi, thì phát hiện nữ quỷ đã không thấy đâu nữa!

Sau đó, tôi hôn mê hai ngày, cha nói trong hai ngày ấy tôi liên tục nói mớ, mà ông ấy không nghe rõ được câu nào, hai ngày sau cha tôi mới kể chuyện ông hai cùng ông nội đã đi rồi, nghe thế, tôi liền lạc lõng, còn nghe cha nói, lúc ông hai cùng ông nội đi chỉ nói là đi làm một chuyện rất quan trọng, bảo cha tôi không cần lo lắng, mà cụ thể là chuyện gì lại không nói. Tôi hỏi cha là trước khi hai ông đi có dặn riêng gì cho mình không, đáng tiếc, cha chỉ cau mày và lắc đầu, tôi yên lặng, thở dài, có lẽ ông nội biết điều gì đó, nhưng hiện giờ ông cùng ông hai đã rời đi, nếu tôi muốn biết chân tướng, thì chỉ có thể tự dựa vào bản thân.

Khi nghĩ đến chuyện của tối hôm đó tôi cảm giác hơi đau đầu, ông cố nói những lời đó là có ý tứ gì, nữ quỷ kia là ai, vì sao muốn đẩy tôi vào chỗ chết, tiếng nhạc kia là ai phát, sao ông nội có pháp khí bắt quỷ? Nhìn cảnh tượng hôm đó, ông nội hình như cũng có hiểu biết về quỷ, không, nói chính xác hơn, ông nội không chỉ tin quỷ quái, lại còn thường xuyên tiếp xúc với quỷ! Nói không chừng có vài phần hiểu biết về điều bí ẩn xảy ra trên người tôi.

Tôi định kể cho cha nghe chuyện xảy ra vào đêm đó, nhưng cha tôi là giảng viên đại học về chính trị, thuộc về nhân tài điển hình của xã hội chủ nghĩa, nhiều năm như vậy vẫn luôn siêng năng tuyên truyền chủ nghĩa Mác, tư tưởng Mao Trạch Đông và thuyết vô thần, nếu tôi thật sự nói chuyện xảy ra vào đêm đó, ông ấy chắc chắn đưa tôi tới khoa thần kinh để kiểm tra một lượt, tôi ngẫm lại, nghĩ thôi bỏ đi, vì không muốn nửa đời sau của mình trải qua trong bệnh viện tâm thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.