Nghe nàng sinh động như thật miêu tả thảm trạng của Đồng Đại Hữu, Tống Bảo Nhi không nhịn được nhíu mày: “Ngươi làm?”
“Ấy...... Là ngươi...... Ta không biết a!” Xà Huệ nhớ ra đã đáp ứng Lâm Dịch, nhưng nàng không có bụng dạ, không ngờ Tống Bảo Nhi hỏi ngay chuyện này, trả lời không có thứ tự, khiến Tống Bảo Nhi nổi lòng nghi ngờ.
Tống Bảo Nhi thấy hơi phiền phức, bởi vì Đồng Đại Hữu đang xin mình tha thứ.
Nhưng không ai nói cho mình thế này là thế nào.
Mình tha thứ hay không, có thể mang đến biến số gì?
Nghĩ đến đây, nàng nhìn Xà Huệ: “Ngươi thật sự không biết?”
Xà Huệ vội vàng gật đầu: “Ta thật sự không biết.”
Tống Bảo Nhi ý tứ sâu xa nhìn nàng.
Đồng gia xảy ra chuyện, tuyệt không phải chuyện nhỏ, bối cảnh như Xà Huệ không thể không biết.
Xà Huệ khá là khó xử, xoắn xuýt: “Ta cũng có bí mật khó nói mà! Thôi bỏ đi, ai bảo ta coi ngươi là bằng hữu, đừng nói với anh ngươi là ta kể.”
Lúc trước còn nói mình siêu kín miệng, đảo mắt đã bán Lâm Dịch, đây là chuyện hắn không ngờ đến.
Tống Bảo Nhi vừa nghe từ anh mấu chốt, lập tức kinh ngạc: “Anh của ta, anh của ta sao vậy?”
Xà Huệ hưng phấn nói: “Hôm qua anh ngươi tới trường, đánh Đồng Đại Hữu một trận.”
Sau đó miêu tả sinh động chuyện khi ấy.
Tống Bảo Nhi biến sắc, dậm chân: “Sao hắn hồ đồ như thế, Đồng gia không dễ chọc a. Hơn nữa ta chỉ cần ở trường là không sao!”
Xà Huệ bán Lâm Dịch, trong lòng hơi áy náy, nhưng nghĩ đã bán thì bán cho hết.
“Tối hôm qua ta mới biết, Uông gia và Xà gia chúng ta đều nhúng tay, Đồng gia đã quyết định bán tất cả sản nghiệp cho chúng ta.”
Tống Bảo Nhi lập tức trợn tròn mắt.
Nàng biết anh mình gia nhập Đến Ngay Đây, miễn cưỡng có biên chế chính quy.
Nhưng biên chế đó chỉ là quan hệ hợp tác, là ăn ý giữa quan phương và võ giả xã hội. Vừa ổn định võ giả xã hội, cung cấp tài nguyên tu hành cho bọn hắn, vừa giải quyết phiền toái, coi như hai bên cùng có lợi.
Nếu quyền lợi của Lâm Dịch lớn đến diệt được Đồng gia, cũng quá khó tin.
“Là Đường tỷ tỷ sao?” Nàng không nhịn được nghĩ.
Đường Tư tuy không lộ ra thân phận, nhưng lai lịch sẽ không đơn giản.
Tống Bảo Nhi suy nghĩ: “Vậy bây giờ ta nên làm gì?”
Xà Huệ vui vẻ nói: “Đương nhiên là xem náo nhiệt a!”
“Không.” Tống Bảo Nhi nhíu mày: “Ta muốn đi huấn luyện, coi như không biết chuyện này để tránh phiền toái, ngươi muốn đi cùng không?”
Xà Huệ sững sờ, sau đó hoàn hồn, vui vẻ nói: “Muốn chứ, ta cũng muốn huấn luyện!”
“Vậy thì đi thôi!”
Tống Bảo Nhi không muốn tỏ thái độ, tạm coi như không biết chuyện này. Xà Huệ càng không nghĩ nhiều, Đồng Đại Hữu nào ngon như Tống Bảo Nhi. Nàng có thái độ này, hình như coi mình là bằng hữu a.
Nghĩ đến đây, Xà Huệ vui vẻ nói: “Ngươi có đến buổi hòa nhạc của Alice không?”
Tống Bảo Nhi nghi hoặc nhìn nàng: “Không phải chưa định thời gian sao?”
Xà Huệ đắc ý nói: “Chỉ mấy ngày này thôi. Nếu ngươi muốn đi thì ta cho người mua vé, khẳng định là dãy đầu tiên.”
Tống Bảo Nhi xoắn xuýt, người bình thường không mua được ghế dãy đầu.
“Ta muốn đi.”
Hai người cùng rời đi.
Đồng Đại Hữu ở cổng trường ồn ào tới trưa, không có ai quan tâm.
Nhưng trong học viện thì truyền khắp.
Bảo Nhi tỷ thoáng cái nổi tiếng, những người e ngại Đồng Đại Hữu, cô lập nàng, nhằm vào nàng thì trợn tròn mắt.
Liệu mình có bị trả thù không?
......
Vận mệnh của Đồng gia được quyết định trong buổi sáng ngắn ngủi này.
Xà gia chỉ truyền tin muốn thu mua cửa hàng, thực tế còn chưa ra tay, Đồng gia đã biết mình phạm đại kỵ, lập tức bán hết tiệm thuốc và căn cứ dược liệu của mình.
Thế lực của Đồng gia coi như rớt xuống ngàn trượng.
May mà là thu mua bình thường, không hề chiếm tiện nghi, cộng thêm Đồng gia còn không ít tích góp, trước kia cũng có quan hệ, trong thời gian ngắn không có vấn đề quá lớn.
Nhưng một vài gia tộc từng bị bọn hắn ức hiếp sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Lại cộng thêm người bị ức hiếp nghe tin mà tới, Đồng gia phải đối mặt với phiền toái vô cùng vô tận.
Đồng Đại Hữu mất mặt xấu hổ tới trưa, buổi chiều mới được đón về.
......
Những chuyện này, Lâm Dịch không rõ lắm.
Thật ra Đồng gia cũng tự chuốc, quan phương vốn có dự định thu hồi đan dược, Lâm Dịch chỉ dùng đan phương để gia tốc quyết tâm và quá trình của bọn hắn.
Trong chuyện này, mọi người đã cho Đồng gia thể diện.
Nếu không, truyền lời của Đồng Đại Hữu ra, mười Đồng gia cũng không chịu nổi lửa giận của đoàn thể võ giả.
Ngồi trên ghế phụ.
Lâm Dịch xem file mà Tôn lão gia tử gửi cho.
Tâm tình khá nặng nề.
Tuy bị Cổ Lan nện mấy cái, ra khỏi mộng cảnh sớm, nhưng Lâm Dịch đã nhìn đến Trúc Cơ thiên. Rất nhiều dược liệu trong đó, không tìm thấy trong file.
Thật ra lúc xin dữ liệu, hắn đã mơ hồ có ý nghĩ này.
Nếu tất cả bắt nguồn từ Thượng Võ vị diện, mà bọn hắn cũng khô kiệt linh khí mấy ngàn năm, rất nhiều truyền thừa sớm đã không còn, sợ rằng tư liệu cũng không hoàn thiện.
Hắn không thể không cân nhắc một vấn đề, sau này luyện đan dược cảnh giới cao thì sẽ khó tìm thấy dược liệu.
Đương nhiên, không phải Đại Hạ không có những dược liệu này.
Chỉ bởi vì không làm rõ hiệu quả hoặc tạm thời không có tác dụng với võ giả, cho nên không công bố hoặc trồng trọt số lượng lớn mà thôi.
Vừa vặn Đồng gia cho một mảnh đất, Lâm Dịch dự định xem tình hình, biết đâu có thể thu mua dược liệu về trồng.
Mảnh đất này cách nhà Lâm Dịch khoảng 15 km.
Toàn bộ núi thuộc về Lâm Dịch, đương nhiên...... Chỉ là quyền sử dụng mà thôi.
Phần lớn là dược liệu như linh chi nhân sâm, bị linh khí ảnh hưởng, dược hiệu rất mạnh. Cho dù với võ giả bây giờ, cũng là dược liệu cao cấp, nhưng bởi vì dễ trồng, cho nên giá cả bị ảnh hưởng.
Đồng gia thuê người trông coi và trồng trọt, tất cả đã vào quỹ đạo.
Thậm chí ngay cả những người này, Đồng gia cũng đưa cho Lâm Dịch.
Chuyện giao lưu, Lâm Dịch giao hết cho Thẩm Bối Bối.
Thư Ký không hổ danh thư ký, có thể xử lý thỏa đáng mọi chuyện, khiến Lâm Dịch rất nhẹ nhõm.
Sau khi bàn giao, Thẩm Bối Bối mới cùng Lâm Dịch lên núi.
“Tính đến dược liệu, mảnh đất này khoảng chừng 50 triệu.” Thẩm Bối Bối tính đúng giá.
Lâm Dịch không nhịn được cảm thán: “Thật là đại thủ bút.”
“Dùng tiền mua giáo huấn mà thôi.” Thẩm Bối Bối không để ý lắm, nàng có chút tài sản, cũng coi như tiểu phú bà.
Đột nhiên biến thành phú hào, Lâm Dịch có phiền muộn mới: “Quản nơi này khá phiền toái.”
Thẩm Bối Bối đề nghị: “Ngươi nên lấy tu luyện làm trọng, chuyện buôn bán, ta tìm người chuyên nghiệp xử lý.”
Không ít võ giả có sản nghiệp của mình, Công Cụ Dương còn có khách sạn Triêu Dương đây.
Võ giả tập trung tinh lực tu luyện, những vấn đề nhỏ này, người chuyên nghiệp quản lý tốt hơn võ giả nghịch bừa nhiều.
Lâm Dịch vội nói: “Cảm ơn Thư Ký, có ngươi thật tốt.”