Đường Tư tuyệt đối không ngờ đánh mặt đến nhanh như vậy.
Điện thoại lần nữa vang lên, Đường Tư vội nhận cuộc gọi: "Đồ đằng này lấy đâu ra?"
"Vừa rồi phía trên gửi tới đồ đằng và giải thích chi tiết, ta thấy rất đơn giản nên thử vẽ một cái." Tống Tình thành thật nói.
Đúng là tùy tiện vẽ tranh.
Bất cứ ai nhìn đồ đằng Lâm Dịch thiết kế và trình tự chia tách đều có thể thử xem.
Nàng làm sao biết các chuyên gia sẽ nói rất khó có cái thứ hai.
Rất khó sao?
Nàng một lần thành công a!
Tống Tình thấy rất tủi thân.
Đường Tư thì thấy phiền muộn.
Khá lắm!
Lâm Dịch tiện tay làm Long đồ đằng, ngươi tùy tiện làm Đao đồ đằng?
Chị em các ngươi sao vậy?
Tuy Lâm Dịch chia tách trình tự rất rõ ràng, gần như chỉ ra bản chất của đồ đằng. Không cần vẽ rắn thêm chân, nghiên cứu theo phương hướng này, có khi tìm ra đồ đằng khác.
Nhưng Tống Tình dễ như trở bàn tay thành công, Đường Tư vẫn khó mà chấp nhận.
Thẩm Bối Bối càng cạn lời.
Đây...... Là Tống tỷ tỷ sao?
Đường Tư cố giữ vững tinh thần: "Được rồi, coi như ngươi tùy tiện làm ra, đồ đằng này có hàm nghĩa gì không?"
"30 năm trước có cao thủ Tông Sư mất tích, ngươi còn nhớ không?" Tống Tình trầm giọng nói.
Đường Tư gật đầu nói: "Nhớ a, đồ tể tiền bối...... Chờ chút, Đao đồ đằng này...... Hình như là vũ khí của hắn phải không!"
Vừa rồi bận kinh ngạc nên không chú ý chi tiết.
Đồ đằng này thật sự quá đơn giản, chính là đao mổ heo do mấy nét cấu thành, trông thường thường không có gì lạ.
Đường Tư nhớ tới lão tiền bối kia, không nhịn được rùng mình.
Tổ tiên của lão tiền bối đời đời kiếp kiếp làm đồ tể, đồ đao gia truyền giết vô số lục súc. Đến cận đại, về cơ bản là mổ heo.
30 năm trước bị Thượng Võ hoàng triều phục kích, mất tung tích.
Những năm tòng quân, có hơn 50.000 võ giả của Thượng Võ hoàng triều chết trong tay hắn, trong đó còn có mấy cao thủ cảnh giới Tông Sư.
Võ giả bình thường chỉ liếc nhìn thanh đao mổ heo tổ truyền đó, đã thất thủ tâm thần.
Đao mổ heo nhiễm vô số máu tươi, đã hóa thành một thanh hung binh kinh khủng.
Vậy mà Tống Tình dùng thanh hung binh kia thiết kế đồ đằng.
Còn may lão tiền bối không có hậu nhân, nếu không nàng sẽ cho rằng Tống Tình là cháu gái của người.
Nếu không giải thích thế nào?
Tuy hơi đáng sợ. Nhưng cũng là một tiến bộ lớn.
Tối thiểu chứng minh, Đại Hạ không chỉ có một đồ đằng.
Tống Tình nói: "Lúc đưa đồ đằng cũng không nói chỉ được có một, xuất hiện hai đồ đằng sẽ có ảnh hưởng xấu sao?"
Cạn lời, dù sao Đường Tư cảm thấy quá ảo, không muốn nói chuyện với nàng.
"Không sao, chẳng qua ngươi vừa vặn giúp em trai cõng nồi!"
Trò chuyện một lát, bảo Tống Tình gửi chi tiết đồ đằng về, Đường Tư cúp điện thoại.
Người nói chuyện phiếm với người, đôi lúc có thể tức chết người.
"Bối Bối, ngươi khởi thảo một hạng mục, gọi là Học hội...... Nghiên cứu lịch sử Đại Hạ, triệu tập một ít học giả, võ giả, chuyên gia...... Không, không cần chuyên gia. Chọn một nhóm học sinh trong trường, để bọn hắn nghiên cứu lịch sử, khai quật đồ đằng." Đường Tư quyết định.
Chuyên gia, lần này ta không cần các ngươi.
Rất khó có cái thứ hai!
Tống Tình giải thích thế nào?
Thẩm Bối Bối cũng thấy có lý, quá hố người.
Nếu Tống tỷ tỷ không làm ra đồ đằng nữa, có lẽ mọi người đã hiểu sai.
"Chuyện đan dược có lợi cho Đại Hạ, cũng phải xử lý ngay lập tức, mấy ngày này hẹn người của Tôn gia đến nói chuyện." Đường Tư lại phân phó.
Thẩm Bối Bối bận rộn làm việc.
Lâm Dịch ra ngoài, lái xe máy điện về phía ga tàu cao tốc.
Diện tích Bách Võ thành rất lớn.
Học viện Bách Võ ở khu đông, cách khá xa khu nam. Tống Bảo Nhi nghỉ từ trưa, gần năm giờ chiều mới đến khu nam.
Mấy chục phút sau, Lâm Dịch đi tới ga tàu cao tốc của Bách Võ thành.
Lối ra biển người chen chúc.
Học viện Bách Võ không giống trường học bình thường.
Trung tuần mỗi tháng sẽ có hai ngày nghỉ, có thể lựa chọn ở lại trường hoặc về nhà.
Không lâu sau, Lâm Dịch trông thấy Tống Bảo Nhi, vội vàng vung tay lên.
Sau khi nhìn thấy Lâm Dịch, nàng cười xán lạn chạy đến.
"Ca!"
Lâm Dịch vui vẻ cười.
"Học có vui không?" Lâm Dịch đẩy xe đi cùng nàng.
Tống Bảo Nhi suy nghĩ một lát nói: "Dù sao không vui như ở nhà!"
Khi Tống Bảo Nhi nhìn Lâm Dịch, hai mắt đều tỏa sáng.
Mà Lâm Dịch như một thói quen, bỏ qua ánh mắt này.
"Lên xe, dẫn ngươi đi ăn cơm!" Lâm Dịch lái xe máy điện, Tống Bảo Nhi cũng ngồi lên.
Tống Bảo Nhi ôm Lâm Dịch: "Ta không muốn ăn ở ngoài, ca làm cho ta ăn!"
Lâm Dịch cười nói: "Được rồi, vậy thì đi mua thức ăn, ta nấu cho ngươi."
"Tốt a!" Tống Bảo Nhi vui vẻ phất tay: "Ca nấu cơm siêu ngon, tương lai ai gả cho ngươi, khẳng định hạnh phúc chết!"
Lâm Dịch buồn cười nói: "Ngươi mới bao tuổi, hiểu cái gì?"
"Không nhỏ nữa." Tống Bảo Nhi trề môi: "Trong trường rất nhiều người đang len lén yêu đương."
Lâm Dịch cạn lời: "Không thể yêu sớm."
Tống Bảo Nhi ngọt ngào cười nói: "Biết rồi, dài dòng văn tự! Ca suốt ngày ở nhà, sẽ không có bạn gái."
Nàng đương nhiên không muốn yêu đương rồi, mấy đứa nhóc trong trường là cái gì, rất nhàm chán.
Bây giờ nàng chỉ bẻ ngón tay chờ mình lớn lên.
Tính cách hikikomori như ca ca mới hợp ý nàng.
Lâm Dịch đột nhiên đau đầu.
Chỉ nhớ em gái, muốn đón em gái về, làm sao giải thích cho nàng chuyện Đường Tư và Thẩm Bối Bối?
Nhưng nghĩ lại, Đường Tư là bạn của chị, cũng là chị của Bảo Nhi, không phải bạn gái của mình, cần phải cân nhắc giải thích sao?
Đi chợ mua thức ăn, hai người mới về nhà.
Mở cửa.
Đường Tư tùy tiện dựa vào ghế sô pha xem ti vi, thấy Lâm Dịch và Tống Bảo Nhi về, đứng lên nói: "Các ngươi về rồi!"
Thấy trong nhà đột nhiên có một đại tỷ tỷ xinh đẹp, Tống Bảo Nhi đỏ cả mắt.
Ai đây?
Lần trước Đường Tư tuy tổ chức hoạt động cứu viện, nhưng sau đó có việc cho nên không gặp Tống Bảo Nhi.
Thấy đối phương tùy tiện như vậy, hiển nhiên coi nơi này là nhà mình. Lại nghĩ tới lúc nhắc đến bạn gái, Lâm Dịch không đáp lời, nàng lập tức sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Đúng lúc này.
Phía sau lại truyền đến giọng Thẩm Bối Bối.
"Về rồi à, còn chưa ăn cơm hả, cần ta gọi đồ ăn không?"
Nói xong, nàng cũng vào phòng.
Trong tay cầm cái chén, đi tới máy đun nước, thuần thục lấy nước nóng.
Ai đây?
Tống Bảo Nhi phát hiện mình mới không về nửa tháng, trong nhà đã biến thiên.
Vậy mà hồ ly tinh chạy đến nhà mình!
Thẩm Bối Bối nhạy bén nhận ra bầu không khí không đúng, nghi hoặc nhìn Đường Tư.
Chị!
Thế này là thế nào?