Lâm Dịch trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Thịt rồng ngon không?"
"Ngon chứ." Cổ Lan thuận miệng đáp: "Nhưng thịt rồng bình thường không được, tổ long danh xưng thịt rồng ngon nhất thế gian, thứ nhì là chân long...... Ngươi lừa ta!"
Nói xong nàng mới phát hiện mình mắc lừa, cuống quít che miệng nhỏ, thở phì phì: "Có mấy gia hỏa suốt ngày nghe lén, bị Long tộc biết ta từng ăn thịt chân long thì phiền toái!"
Lâm Dịch cũng tê cả da đầu.
"Chúng ta đang ở trong mộng."
Cổ Lan mới hoàn hồn, buông tay nhỏ, vỗ ngực: "Đúng đúng đúng, nơi này không sợ bị bọn hắn phát hiện!"
Tổ long a!
Lâm Dịch phát hiện Cổ Lan lơ đãng lộ ra chuyện ghê gớm.
Hắn động lòng: "Ngươi còn ăn thịt tổ long?"
Chẳng lẽ tổ long bị xử lý?
Hắn cũng biết tổ long nghĩa là gì, đó là lão tổ tông của Long tộc a.
Cổ Lan lườm Lâm Dịch: "Nghĩ gì thế, ta sao có thể ăn thịt tổ long, người ta vẫn sống rất tốt! Trước đây có người tranh đấu với tổ long, cắn được một miếng thịt của hắn. Sau đó mọi người mới biết, thịt rồng mỹ vị, thiên hạ vô song."
Lâm Dịch cũng không dám tưởng tượng đó là mỹ vị gì.
"Cho nên các ngươi bắt đầu có ý xấu với Long tộc, ăn thịt rồng?" Lâm Dịch kinh ngạc.
Cổ Lan thè lưỡi liếm môi, dư vị thịt rồng mới nói: "Rất nhiều người động tâm, liên hợp lại xử lý mấy con chân long làm xằng làm bậy nên bị khai trừ Long tịch. Ta may mắn được ăn một miếng, ngon cực!"
Lâm Dịch nuốt nước bọt: "Long tộc mặc kệ chuyện này?"
"Trước đây mặc kệ, bị khai trừ Long tịch thì bọn hắn cũng không nhận. Nhưng về sau làm lớn chuyện, bọn hắn làm sao chịu được chuyện mình lên thực đơn nhà người ta. Sau đó cả ngày dẫn tộc nhân giết giết giết, giết đến mọi người không dám ra tay với Long tộc nữa." Cổ Lan nghĩ lại còn sợ.
Kỳ thực cũng không trách mọi người không phúc hậu.
Mấu chốt là thịt rồng ngon a!
Tích cực lên, Long tộc ngươi cũng ăn yêu thú khác mà.
Lâm Dịch cạn lời.
Phải ai cũng khó chịu.
Chẳng qua các tu sĩ vẫn rất thông minh, chuyên ra tay với chân long bị khai trừ Long tịch. Có thể phạm phải tội lớn như thế, chắc cũng không phải thứ tốt.
"Cho nên không ăn được thịt rồng nữa?" Lâm Dịch hiếu kỳ nói.
Cổ Lan cười híp mắt: "Sau đó có người giày vò ra thần thú đồ đằng nhé!"
Lâm Dịch giật mình trợn to mắt!
Ấy......
Thần thú đồ đằng làm theo yêu cầu, chẳng lẽ vì những gia hỏa này muốn ăn thịt rồng?
Thoáng cái kéo thấp đẳng cấp của thần thú đồ đằng.
Lâm Dịch phiền muộn: "Nhưng ngươi nói đây là thủ đoạn của võ đạo?"
Cổ Lan gật đầu nói: "Đương nhiên là thủ đoạn của võ đạo, bọn hắn không tín ngưỡng, chúng ta lấy đâu ra thịt ăn. Mấu chốt là thứ này hữu dụng, tỉ như có yêu thú mạnh, không bắt được bọn hắn, có thể lựa chọn chỗ ngon của bọn hắn. Đầu ngon, có thể làm thêm mấy cái đầu, chọn thêm chỗ ngon của yêu thú khác, chắp vá thành thần thú đồ đằng."
Lâm Dịch cảm thấy lượng tin tức quá lớn, mẹ nó các ngươi rất biết chơi!
Giống như nghe thấy gà sáu cánh sáu chân.
Không biết thật giả, nhưng rất rung động nhé!
Cảm giác không thể nhìn thẳng truyền thuyết rồng sinh chín con!
Long tộc thường xuyên lưu lại một vài hậu đại kỳ quái, nhưng do bọn hắn làm thật sao?
Lâm Dịch nghĩ đến quyển sách nào đó, khó chịu như ăn phải ruồi, thấp thỏm hỏi: "Bên các ngươi có quyển sách tên là Sơn Hải Kinh không?"
"Không có." Cổ Lan nghi hoặc nhìn Lâm Dịch, sách này chưa từng nghe.
Lâm Dịch mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn không tiếp thụ được giả thiết, kỳ thực Sơn Hải Kinh là một bản thực đơn.
"Cho nên, thần thú đồ đằng tồn tại vì các ngươi muốn ăn thịt thần thú?" Lâm Dịch phiền muộn hỏi.
Cổ Lan suy nghĩ một lát lắc đầu: "Cũng không phải, còn có rất nhiều tác dụng. Trước đây có đám quái nhân suốt ngày tín ngưỡng, mọi người vừa ăn vừa xử lý bọn hắn."
"Tu luyện tín ngưỡng, vì sao phải xử lý?" Lâm Dịch nghi hoặc nói.
Cổ Lan hừ lên: "Bởi vì phiền chứ sao, cả ngày tẩy não người ta, khiến xung quanh chướng khí mù mịt, thế nên đồng loạt ra tay chặt đứt ngọn nguồn tín ngưỡng của bọn hắn."
Lượng tin tức đúng là hơi lớn, Lâm Dịch chỉnh lý một lát.
Chẳng qua đây là chuyện ở thế giới của Cổ Lan, không hề liên quan đến hắn, biết hay không cũng thế.
Nếu Thanh Thiên vực của Cổ Lan đúng là Tiên giới, vậy thì hạ giới có đồ đằng rất bình thường.
Lâm Dịch nghĩ đến đồ đằng nhà mình, hắn hiếu kỳ: "Long đồ đằng của ta lợi hại không?"
"Ăn không ngon." Cổ Lan lắc đầu.
Lâm Dịch cạn lời nói: "Ta không định ăn nó, lợi hại là được."
Cổ Lan khinh bỉ: "Ngươi ngốc à, thịt cũng không ngon, thực lực có thể mạnh sao. Vì sao tổ long mạnh nhất, bởi vì thịt hắn ngon nhất."
Đây là lý luận gì?
Lâm Dịch cảm nhận được khác biệt về văn hóa.
Cổ Lan tiếp tục nói: "Đừng cho rằng ta lừa ngươi, có mạnh hay không với có ngon hay không, rất liên quan đến nhau."
Lâm Dịch hứng thú, hỏi vội: "Hiểu như thế nào?"
"Yêu thú đi con đường tiến hóa, bọn hắn càng mạnh, nhục thân tiến hóa càng hoàn mỹ, đương nhiên cũng ngon hơn. Một phần tiến hóa lệch thì thịt chán, không quá dai thì có độc. Cho nên yêu thú nhỏ yếu chưa chắc dở, yêu thú mạnh mẽ chắc chắn ngon!" Cổ Lan chậm rãi nói.
Lâm Dịch mới rõ ràng, thì ra ngon và mạnh cũng liên quan đến nhau.
"Vậy ta nên vẽ đồ đằng như thế nào?" Lâm Dịch hiếu kỳ hỏi.
Hắn chỉ dùng linh cảm viết sách, vẽ ra dáng vẻ của rồng Đại Hạ trong đầu mình, còn không phải đồ đằng chân chính.
Cổ Lan suy nghĩ một lát nói: "Ta cho ngươi mấy cái Long đồ đằng để tham khảo, tự vẽ thử đi."
Lâm Dịch nghi hoặc nói: "Ngươi không thể vẽ hộ ta sao?"
"Đương nhiên ta vẽ được. Nhưng nếu ngươi có thể tự vẽ ra đồ đằng, thu thập đầy đủ tín ngưỡng lực rồi sáng tạo pháp thì sẽ được thiên địa tán thành, có lợi lớn với độ kiếp trong tương lai."
Lâm Dịch lập tức rõ ràng, chuyện có ích đương nhiên phải tự làm a!
Huống chi chỉ cần mình sáng tạo pháp, tín đồ sẽ có thể sử dụng lực lượng này, hoàn toàn có lợi cho đại chúng.
Sau đó Cổ Lan tiện tay hiển hóa mấy cái Long đồ đằng, Lâm Dịch có phương hướng đại khái.
Muốn vẽ đồ đằng phải dùng chín nét bút của Ngự Khí thuật. Không khó lắm, dùng nét bút chắp vá ra, chí ít không cần khảo nghiệm họa công của Lâm Dịch.
Dù sao...... Họa công của hắn thảm không đành lòng thấy.
Nghiên cứu trong mộng, tốc độ nhanh chóng nhưng sẽ giảm bớt thời gian ở lại. Lâm Dịch không dám thử, chỉ có thể ghi nhớ Long đồ đằng được Cổ Lan cho, quyết định ra ngoài rồi từ từ thử.
Làm rõ Long đồ đằng, Lâm Dịch lại hỏi: "Thứ khác có thể làm đồ đằng không?"
"Về lý luận, thực vật, động vật, người thậm chí vật đều có thể. Chẳng qua cần đủ độ phổ biến, có thể ngưng tụ tín ngưỡng lực, nếu là hung binh thì càng dễ." Cổ Lan biết gì nói nấy.
Thỏa mãn những điều kiện này, mới có khả năng thu thập đủ tín ngưỡng lực, sáng tạo thành đồ đằng.