Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão

Chương 66 : Vì sao con hàng này chảy nước miếng?




Viên Đoán Thể đan có thể khôi phục một ít thể năng, mà viên Bồi Nguyên đan có thể khôi phục một ít chân khí, công năng ăn khớp.

Nhưng vì ổn thỏa, còn phải thỉnh giáo Cổ Lan.

Hi vọng tối nay có thể mơ thấy nàng.

Giày vò một buổi chiều, Lâm Dịch xem giờ, nhắn tin hỏi Đường Tư có về ăn cơm không.

Sau khi được trả lời, Lâm Dịch thu dọn đồ đạc, vứt cặn thuốc dược dịch đi, bắt đầu nấu cơm.

Đều là đồ ăn bình thường, mùi vị tuy không phải nhất tuyệt, nhưng cũng không dở.

Thức ăn lên bàn, Đường Tư và Thẩm Bối Bối cũng về.

Nhìn một bàn thức ăn, Đường Tư híp mắt: "Tống Tình suốt ngày bảo ta rằng ngươi nấu cơm ngon, hôm nay vừa vặn nếm thử."

Lâm Dịch lúng túng nói: "Chị ta không kén ăn, khẳng định không ngon như nàng nói."

Đường Tư lý giải: "Ta rõ ràng, nàng nhìn các ngươi cũng có lăng kính."

Trong chuyện đệ khống và muội khống, Đường Tư thấy Tống Tình cũng không kém hơn người thường.

Ăn một miếng, cảm giác vẫn được.

Đương nhiên không sánh bằng đầu bếp khách sạn, nhưng có vị gia đình.

Thẩm Bối Bối vùi đầu ăn, muốn châm chọc mấy câu, nhưng nhìn Đường Tư bên cạnh, lại từ bỏ ý nghĩ này.

Ăn xong cơm tối, ba người xem thời sự.

Trong thời sự đang thông báo tin tức ngoài thành, động tĩnh lớn như thế, khẳng định không gạt được một số người. Cứ để người ta lén lút suy đoán, không bằng thoải mái báo cáo ra.

Đường Tư nhìn, bất mãn nói: "Xúi quẩy!"

Đới An rõ ràng là địch nhân, nhưng chỉ có thể coi hắn là liệt sĩ mà tưởng nhớ.

Khi đó Thành Vệ quân phát hiện vấn đề, chính Đới An điều người đi, cố ý không chọn cao thủ Võ Sư đỉnh phong dẫn đội, để tránh gây phiền toái cho người của Cửu Tinh tháp.

Khi đó không nhìn ra vấn đề, bây giờ nhìn lại, đúng là khiến những người kia tìm đường chết.

Nhưng có một số chuyện không thể nói thẳng ra.

Người của Thượng Võ vị diện lăn lộn thành cao tầng của Thành Vệ quân, sẽ khiến dân chúng nghĩ thế nào? Rất dễ gây ra khủng hoảng.

Lâm Dịch không biết chuyện Đới An.

Chẳng qua từ thái độ của Đường Tư cũng biết sự kiện này không đơn giản.

"Có ẩn tình khác?" Lâm Dịch hiếu kỳ.

Đường Tư gật đầu: "Có, nhưng chi tiết không tiện nói."

Đường Tư không tiện nói, đương nhiên Lâm Dịch không hỏi nữa.

Hắn lại hỏi: "Đồ đằng có manh mối chưa?"

Đường Tư lắc đầu nói: "Đang thôi diễn, tạm thời không có thu hoạch gì."

Lâm Dịch như có suy tư.

Nếu có thể gặp Cổ Lan, mình nhất định phải hỏi.

Nguyên nhân rất đơn giản, thứ địch nhân biết mà Đại Hạ không biết, quá nguy hiểm.

Chuyện đan dược cũng định hỏi Cổ Lan.

Xem hết thời sự, Lâm Dịch chạy đi gõ chữ.

Đường Tư ở phía sau nhìn một hồi, chờ Lâm Dịch ra chương thì giơ điện thoại lên xem, nói theo: "Chị ngươi đang giục chương đó, nổ đi."

"Ờ...... ờ, ờ." Lâm Dịch còn khá nhiều chương dự trữ, nổ chương cho chị không thành vấn đề.

Chết dí như này rồi, động lực duy nhất của hắn là tỷ tỷ muội muội đang xem.

Thẩm Bối Bối ở bên cạnh nhìn, hơi ghen tị. Vì sao có cảm giác khó chịu đây.

Nàng lo lắng tối nay Đường Tư lại chạy sang đây ngủ, thừa dịp tắm rửa nói với nàng: "Tỷ, tối nay ngủ chung không?"

Đường Tư trả lời: "Ta quen giường rồi, ngủ phòng Tống Tình."

"Vậy ta ngủ cùng ngươi." Thẩm Bối Bối nói.

Đường Tư lắc đầu: "Lâm Dịch ở bên kia, đại cô nương gia bất tiện. Nếu Thiến Thiến biết, ta giải thích cho nàng kiểu gì, phải tránh nghi ngờ hiểu không!"

Thẩm Bối Bối phiền muộn.

Ta là đại cô nương, nhưng cũng không thấy ngươi có bạn trai. Ngươi suốt ngày ngủ bên kia cũng không ổn nhé!

Chẳng qua cũng chỉ suy nghĩ trong lòng, không dám nói ra.

Đến giờ ngủ.

Lâm Dịch thấy Đường Tư đẩy cửa vào, hiểu chuyện cuộn chăn lăn vào trong. Đường Tư gật đầu, khá hài lòng với tính thức thời của hắn.

Lên giường, nghỉ ngơi một hồi.

Kỳ thực hai người đều không ngủ được, đều cảm thấy lúng túng, chỉ không nói mà thôi.

May mà Lâm Dịch vận chuyển công pháp, giờ Tý liền tiến vào mộng đẹp.

Đường Tư đoán hắn đã ngủ, mới lật hắn lại làm gối ôm.

Vừa vào mộng cảnh.

Lâm Dịch liền thấy một luồng lực lớn đánh tới, hồng thủy đầy trời bao bọc hắn, không ngừng xoay tròn, đẩy hắn di động.

Phía trước lấp lánh ánh vàng.

Cổ Lan mặc cà sa, thi triển thần thông thuật pháp, thần ảnh đầy trời.

Lâm Dịch nhìn chằm chằm.

Hình như hôm nay có thêm một diễn viên, cũng là cô nương trắng nõn nà, lớn tuổi hơn Cổ Lan một chút xíu. Người lúc trước đóng vai Bạch nương tử, người này đóng tiểu Thanh.

Nhưng Lâm Dịch nghĩ không rõ.

Vì sao ngươi làm Pháp Hải?

Lâm Dịch cho Bạch Xà truyện, Cổ Lan tâm huyết dâng trào chơi đóng vai cũng đúng. Lấy năng lực của nàng, tình cảnh hùng vĩ không kém hiệu ứng cao cấp nhất, cảm giác vô cùng sống động.

Nhưng vì sao ngươi đóng vai Pháp Hải?

Chật vật nuốt mấy ngụm nước, Cổ Lan mới ra khỏi kịch, phát hiện Lâm Dịch đến, vội vàng vung tay lên, hiệu ứng đầy trời lập tức thu lại.

Lâm Dịch thoát thân, nước vừa nuốt vào, cảm giác bị bao phủ cũng quá chân thực, suýt nữa cho rằng mình sắp chết đuối.

Chờ Cổ Lan nhảy nhót qua, Lâm Dịch mới hỏi: "Vì sao ngươi làm Pháp Hải?"

Cổ Lan ngạc nhiên nhìn hắn: "Thực lực như ta không ức hiếp người, chẳng lẽ làm Bạch nương tử để bị Pháp Hải ức hiếp?"

Được rồi, Lâm Dịch phát hiện hành vi của nàng không thể hiểu theo lẽ thường.

Lâm Dịch mang một bụng nghi vấn đến, không muốn lãng phí thời gian, hỏi vội: "Bạch Xà truyện đã xem hết?"

Cổ Lan gật đầu, chính vì xem hết nên mới diễn kịch.

Lâm Dịch không bất ngờ, thời gian trong mộng không giống hiện thực. Lấy tu vi của Cổ Lan, trời mới biết nàng có thể ở lại trong mộng bao lâu.

Xe nhẹ đường quen viết ra Thiên Tiên phối, Lâm Dịch đưa tới.

Cổ Lan híp mắt nhìn hắn, mở miệng hỏi: "Lần này muốn biết cái gì?"

"Ngươi biết đồ đằng không?" Lâm Dịch hỏi vội.

Cổ Lan gật đầu: "Biết chứ, thủ đoạn của võ đạo mà!"

Lâm Dịch hỏi vội: "Làm sao mới có thể sử dụng lực lượng của đồ đằng?"

Cổ Lan lườm hắn: "Rất đơn giản, bắt con thần thú đồ đằng uống máu, có thể đạt được một phần lực lượng của nó."

Lâm Dịch cạn lời, nếu ta có thể bắt được thần thú thì uống máu làm gì, ném thẳng qua diệt Thượng Võ hoàng triều.

"Ta không bắt được thần thú, còn biện pháp khác không?" Lâm Dịch lại hỏi.

Cổ Lan suy nghĩ một lát: "Không có thần thú thì khá phiền toái, đầu tiên phải sáng tạo đồ đằng, ngưng tụ đủ tín ngưỡng lực, rồi sáng tạo ra pháp. Nếu được thiên địa tán thành thì tín đồ liền có thể thông qua đồ đằng, câu thông lực lượng của thiên địa. Phương pháp này khá tự do, có thể làm ra thần thú đồ đằng theo nhu cầu của mình, tiểu đạo mà thôi."

Lâm Dịch cạn lời, độ khó quá đáng sợ, còn có ký thị cảm kỳ quái.

Tín ngưỡng?

Rồng!

Từ xưa Đại Hạ đã có truyền thuyết về rồng!

Lâm Dịch kích động nghĩ ra dáng vẻ của rồng, hiện ra cho Cổ Lan hỏi: "Từ xưa chúng ta đã có truyền thuyết về rồng, rất nhiều người tin, có thể làm thần thú đồ đằng không?"

"Ta biết sao được, thử đi thì rõ!" Cổ Lan lau nước bọt, tựa như nhớ tới mỹ vị.

Lâm Dịch mở to mắt nhìn nàng.

Vì sao con hàng này chảy nước miếng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.