Mười năm sống dựa vào nhau, định trước Lâm Dịch sẽ bí quá hoá liều.
Huống chi Tống Tình nhìn ra được, Lâm Dịch đã có thực lực Võ Đồ trung kỳ, chỉ cần nghĩ cách tránh một ít yêu thú cấp 2, đủ để du tẩu xung quanh đây.
Thủ đoạn hắn thi triển cũng rất kỳ diệu.
Vậy mà Võ Đồ trung kỳ có thể chân khí ngoại phóng.
Có lẽ gặp kỳ ngộ, không hổ là em trai ta.
Đường Tư giang hai tay bất đắc dĩ: "Được rồi, ta cũng không có lập trường giáo huấn hắn."
Ừm......
Dương miệng rộng chết tiệt, miệng còn rộng hơn được nữa không!
Trở về phải giải quyết hắn!
A Dương đang tham dự cứu viện đột nhiên hắt hơi, Cơ Thiếu bên cạnh nhìn hắn: "Làm sao, cảm cúm?"
"Không phải, cảm thấy bị nhớ thương." A Dương phiền muộn nói.
Lâm Dịch vương bát đản, đừng xảy ra chuyện a!
Nếu ngươi xảy ra chuyện, mình tiết lộ chuyện này cũng xong đời. Nếu ngươi không xảy ra chuyện, cùng lắm bị lén lút nhằm vào mà thôi.
Cơ Thiếu cười nói: "Đừng đùa, nếu ngươi có thể bỏ điện thoại xuống, thì ta tin có người nhớ đến ngươi."
......
Cho dù có người hộ tống, Tống Tình vẫn không yên lòng, một mực bám theo.
Đường Tư cũng tổn hao nhiều, không thể tham gia cứu viện nên đi theo.
"Thật sự không gặp mặt? Ta thấy ngươi là lạ, các ngươi không xảy ra chuyện gì chứ...... Để ta nghĩ, chẳng lẽ lúc tắm bị nhìn lén?" Đường Tư nhiều chuyện.
Tống Tình tức giận nói: "Sao có thể, hơn nữa cũng từng tắm chung."
Đường Tư suy nghĩ, thì ra còn tắm chung a!
"Thế sao không dám gặp hắn!" Đường Tư hiếu kỳ nói.
Tống Tình bất bình: "Ai nói ta không dám!"
Đường Tư chỉ Lâm Dịch: "Vậy ngươi đi gặp cho ta xem?"
"Ta......" Tống Tình thở sâu, bình phục cảm xúc: "Ta thế này, không chừng ngày nào đó sẽ chết trên chiến trường, ta không muốn hắn quá thương tâm."
Đường Tư chắt lưỡi: "Nói cứ như nếu không gặp mặt, tương lai xảy ra chuyện thì hắn không thương tâm vậy."
Đương nhiên Tống Tình không thể nói Lâm Dịch tỏ tình, mình cự tuyệt hắn. Tình huống này gặp nhau quá lúng túng, thậm chí không biết nói gì.
Nàng cũng từng hỏi mình, đến cùng có thích Lâm Dịch không, đáp án là có.
Sống dựa vào nhau từ nhỏ, với đứa em trai yên lặng theo sau lưng, chuyên khắc phục hậu quả cho mình này, nàng có cảm giác không bình thường, cũng đã quen có hắn bên cạnh.
Nhưng chính vì thích, nàng mới không thể đáp ứng.
Mình lớn nhất trong ba người, định trước có một số chuyện mình phải làm.
Đã định trước mình phải đứng ở tuyến đầu, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Cho nên nàng mới tránh đi sâu.
Đường Tư thấy nàng không vui vẻ lắm, vội vàng đổi chủ đề: "Sau khi trở về, ngươi nghĩ cách bảo bên kia điều tra đồ đằng thú, bên ta cũng phái người điều tra."
Đồ đằng thú, đây là lần đầu tiên nàng rõ ràng lực lượng của mình là gì.
Nhưng vẫn có quá nhiều điểm không rõ.
Không thể phủ nhận, đồ đằng thú có thể tăng mạnh thực lực của võ giả, đây là thủ đoạn tương lai phải nắm giữ, cũng là căn bản để yên thân gửi phận trong loạn thế.
Tống Tình gật đầu nói: "Ừm, giúp ta chăm sóc bọn hắn."
"Ta đã chuyển vào nhà ngươi, một ngày thiếp thân bảo hộ 24 tiếng, có gì phải lo. Bảo Nhi là bất ngờ, ta không ngờ bọn hắn có nằm vùng trong cao tầng của Thành Vệ quân, quay tới quay lui, vậy mà tính kế cả ta." Đường Tư nói gấp.
Tống Tình kỳ dị nhìn nàng.
Thiếp thân bảo hộ 24 tiếng?
Vì sao là thiếp thân?
Đường Tư thấy nàng quan sát mình, có tật giật mình: "Lần này bọn hắn tính toán ta, có lẽ sẽ bại lộ không ít người. Sau khi thanh tẩy một lượt, Thành Vệ quân có thể an toàn hơn nhiều, chỉ không biết bốn người khác nấp ở đâu."
"Ngọc tỷ truyền quốc còn ẩn giấu bí mật khác, chỉ cần có thứ này, bọn hắn nhất định sẽ ra tay, không thể sơ suất được." Tống Tình khẳng định.
Đường Tư đắc ý: "Bọn hắn tuyệt đối không đoán được vật kia ở đâu!"
Thấy nàng có lòng tin như thế, Tống Tình cũng không truy vấn tiếp.
Hai người đã lâu không gặp, trò chuyện một hồi.
Tống Tình mới hỏi: "Thiến Thiến thế nào?"
Đường Tư lắc đầu nói: "Vẫn như cũ."
Tống Tình trầm mặc.
Đường Tư vỗ vai nàng: "Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, trong ba người chúng ta, ngươi nguy hiểm nhất. Một khi Thượng Võ hoàng triều thở được, sợ rằng sẽ nhằm vào chúng ta, đến lúc đó áp lực của tuyến đầu lại lớn."
Tống Tình gật đầu.
Nói chuyện với nhau, đã đến Bách Võ thành.
Lâm Dịch, Tống Bảo Nhi và Uông Tiểu Ngư đều đợi ở cửa thành.
Cân nhắc đến nhiệm vụ, Tống Bảo Nhi không thể rời khỏi, phải chờ người của học viện Bách Võ.
Uông Tiểu Ngư thì xin ra, cũng không cần chạy về.
Lâm Dịch bị thương ở tay, hai người lấy thuốc trị thương xoa giúp hắn.
Thời gian từ từ trôi qua.
Võ giả ở ngoài lục tục trở về.
Tống Bảo Nhi vội vàng chạy tới, những người này đều là học viên cùng khóa với nàng, còn có giáo viên. Nếu không nhờ các giáo viên liều mạng bảo hộ, sợ rằng các nàng sớm đã chết.
Lâm Dịch không tiện ra mặt, chỉ có thể ở phía xa quan sát.
Cũng vì không gây thêm phiền toái cho A Dương, tránh người khác phát hiện mình.
Uông Tiểu Ngư dính lấy Lâm Dịch một lát thì cũng chạy tới.
Nàng ao ước có thể gia nhập học viện Bách Võ.
Bởi vì thân phận của nàng và Uông gia tự thành lập truyền thừa, thiên về phương diện yêu thú, cho nên nàng không cần đi học viện Bách Võ.
Lâm Dịch thấy mọi người lục tục trở về, cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Hừ!"
Thoáng cái, bên cạnh vang lên tiếng hừ lạnh.
Lâm Dịch vội vàng nhìn sang, phát hiện Đường Tư đứng bên. Nhìn nàng như vừa chiến đấu, đột nhiên xuất hiện ở đây, sợ là phát hiện ra mình, Lâm Dịch hoảng sợ nói: "Đường tỷ, ngươi không sao chứ!"
Lời quan tâm khiến Đường Tư bớt giận một chút.
Nàng cạn lời: "Ta không sao, còn ngươi...... Có thực lực gì, cũng dám chạy ra ngoài cứu người, không muốn mạng sao!"
Lâm Dịch xấu hổ gãi đầu: "Bảo Nhi xảy ra chuyện, ta làm sao ngồi yên được."
Đường Tư cũng rõ ràng điểm này, thực tế cũng không định trách cứ hắn, chẳng qua không thể nói thẳng ra, phải cho hắn ghi nhớ thật lâu.
"Công Cụ Dương được lắm, cả ngày miệng rộng, lần này ta phải trừng trị hắn cẩn thận!" Đường Tư giận không chỗ phát tiết, rất nhanh chọn trúng mục tiêu kế tiếp.
Lâm Dịch hoảng hốt, nói gấp: "Dương ca không cố ý, hắn mải chơi game, không thấy tin nhắn của Thư Ký, mới bị ta nhìn lén."
"Chuyện lớn như thế còn mải chơi, cả ngày chỉ biết quấn vợ trong game, ta vẫn phải giáo huấn hắn cẩn thận!" Đường Tư thở phì phì.
Lâm Dịch thấp thỏm: "Không truy cứu Dương ca được không, đều là lỗi của ta......"
"Ta nắm chắc trong lòng." Đường Tư hừ lên.