Ta rõ ràng luyện đan trong mộng, sao có thể biến thành như vậy?
Nếu không phải phòng trông quen thuộc, Lâm Dịch suýt nữa cho rằng mình đi vào chăn của Đường Tư.
Bây giờ tư thế của hai người cũng rất lúng túng.
Đường Tư tuy không có thói quen ngủ nude, nhưng mùa hè chói chang, ăn mặc cũng cực kỳ mát mẻ. Váy ngủ sáng màu khó che hào hùng, còn lộ ra bắp đùi tuyết trắng.
Nhưng hắn nằm thẳng trên giường, cánh tay phải bị Đường Tư gối dưới đầu. Nàng dựa vào mình, cánh tay và bắp đùi đặt trên Lâm Dịch, mùi thơm ngất ngây lượn quanh chóp mũi.
Làm người 16 tuổi bình thường, Lâm Dịch không tránh khỏi sinh ra một chút xíu phản ứng.
Cảm giác của Đường Tư nhạy bén thế nào, lập tức mở mắt, chợt thấy màn trước mắt, trong mắt có chút hoảng loạn.
Hơi chỉnh lý mạch suy nghĩ, nàng đã rõ ràng xảy ra chuyện gì.
Đêm qua mình bị ác mộng làm tỉnh, mơ mơ màng màng coi Lâm Dịch là Thẩm Bối Bối, leo thẳng lên giường hắn.
Nàng nỗ lực bình phục cảm xúc, tay trái chống người, tay phải vỗ miệng, ngáp một cái nói: "Chào buổi sáng!"
"A...... Chào buổi sáng!" Lâm Dịch căng cứng cả người, nằm trên giường không nhúc nhích.
Đường Tư trực tiếp nhảy xuống giường, ra vẻ không có việc gì: "Ngươi làm điểm tâm, ta đi rửa mặt."
Đi tới phòng vệ sinh, Đường Tư mở vòi sen, hai tay vốc nước vỗ vào mặt.
"Vậy mà tối qua ta không nằm mơ!"
Kinh lịch ngày xưa khiến Đường Tư rất khó ngủ, một giấc say sưa như này vốn là xa xỉ.
Chẳng lẽ Lâm Dịch còn năng lực khiến người ngủ yên?
Trong lúc suy tư, không nhịn được nhớ tới chuyện ngượng ngùng này, mây đỏ lặng lẽ leo lên gương mặt xinh đẹp.
Lâm Dịch ngây ngốc trên giường.
Cho nên......
Đến cùng là sao!
Đến cùng là ai chiếm tiện nghi của ai?
Chờ Đường Tư rửa mặt xong trở về phòng, Lâm Dịch mới chỉnh lý tâm tình, rửa mặt qua loa rồi bắt đầu nấu cơm.
Tống Tình không biết nấu cơm, Tống Bảo Nhi quá nhỏ, những chuyện này đều do Lâm Dịch làm, trù nghệ của hắn không kém.
Không chuẩn bị trước nguyên liệu nấu ăn, bánh mì trứng dăm bông sữa bò, cũng tạm được.
Thẩm Bối Bối dùng chìa khoá mở cửa nhà Lâm Dịch, từ từ đi vào, thấy hắn ở phòng bếp thì tựa vào cửa.
Lâm Dịch phát hiện có người vào, quay đầu lại nhìn, thấy Thẩm Bối Bối đứng ở cửa thì hơi choáng.
Ừm......
Sao các ngươi đều có chìa khoá nhà ta a!
"Thư Ký...... Nhà ngươi cũng ở gần đây?" Lâm Dịch thuận miệng hỏi.
Thẩm Bối Bối vốn định hỏi, vì sao đêm qua Đường Tư không về, nhưng không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể nói: "Ta ở đối diện ngươi, ta muốn trứng ốp lòng đào."
Nói xong, nàng quay người đi phòng khách.
Lâm Dịch nghĩ ngươi không coi mình là người ngoài a.
Hắn suy nghĩ một lát nói: "Không đúng a, đối diện không phải Lưu lão sư sao?"
"Hắn về nhà ngoại nghỉ đẻ, bán nhà cho chúng ta." Thẩm Bối Bối đáp.
Lâm Dịch trợn trắng mắt.
Ta tin ngươi mới lạ!
Lưu lão sư là nam nhân a!
Thế này là các nàng mua nhà đối diện, với thân gia của Đường Tư thì giá tiền tuyệt đối không thấp, cũng là chuyện tốt với Lưu lão sư, vừa vặn đổi nhà lớn trong thành.
Bữa sáng lên bàn.
Đường Tư đã thay quần áo đi ra.
Hôm nay nàng mặc áo dài liền quần màu trắng nhạt, không nóng bỏng như lúc mới gặp, cũng không cao quý gợi cảm như hôm qua mà giống đại tỷ tỷ nhà bên.
Lâm Dịch nhìn nàng, liền vội vàng dời mắt.
"Hôm nay ta muốn xin nghỉ."
Đường Tư nhìn hắn: "Ngoại trừ nhiệm vụ triệu tập đặc thù, thời gian khác ngươi có thể tự do sắp xếp. Bình thường mọi người rất ít đến công ty, ngươi có chuyện muốn làm?"
Lâm Dịch thấy cũng đúng.
Mình chỉ thấy Đường Tư, Thẩm Bối Bối và Công Cụ Dương ở Đến Ngay Đây.
"Hôm nay ta muốn đi mua ít đồ." Lâm Dịch nói.
Đường Tư gật đầu nói: "Cũng tốt, ta và Bối Bối có chuyện muốn ra ngoài, buổi tối gặp."
"Ừm...... Buổi tối gặp."
Lâm Dịch lên tiếng, chợt nhớ tới chuyện hồi sáng, vội vàng cúi đầu ăn.
Thẩm Bối Bối bên cạnh hiếu kỳ quan sát Lâm Dịch.
Chung quy thấy...... Hai người bọn hắn có chút biến hóa.
Sau khi dùng bữa sáng, ba người chia tay.
Lâm Dịch thu dọn đồ ăn, lái xe máy điện tới đường Đồ Cổ.
Muốn luyện chế đan dược, lò đan ắt không thể thiếu, nhưng không thể vì luyện đan mà học luyện khí đi.
Học luyện khí không chừng lại cần lò lửa, càng khó kiếm.
Đi đường Đồ Cổ thử thời vận, không chừng có thu hoạch.
Trên đường Đồ Cổ, đã có không ít người bày quầy.
Bất kể thời đại nào, đồ cổ đều là chủ đề kéo dài không suy.
Lâm Dịch rõ ràng mục tiêu, chủ yếu là tìm đồ để luyện đan.
Cổ Lan lỡ miệng, cộng thêm thế giới sẽ không vô duyên vô cớ khôi phục linh khí, có lẽ trước đây Lam tinh có tu sĩ.
Chỉ là...... Đại Hạ gặp nạn, Lâm Dịch không nghe nói có tu sĩ xuất sơn, liệu có phải truyền thừa bị đứt hay không.
Với đồ cổ, Lâm Dịch nhất khiếu bất thông, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Lúc ở nhà, Đường Tư và Thẩm Bối Bối thực lực mạnh, cộng thêm màn kích thích buổi sáng khiến Lâm Dịch xem nhẹ Vọng Khí thuật, bây giờ vừa vặn thử.
Hắn thúc giục chân khí, dẫn tới linh khí phối hợp, hai mắt nóng rực một thoáng, trước mắt có biến hóa kỳ diệu.
Vô số người đi đường, không ít người tỏa ra hào quang lờ mờ, một ít người màu sắc cực mỏng, gần như không thấy rõ, chắc chỉ là người bình thường học qua võ công.
Coi đây là cơ sở, có thể phán đoán thực lực của đối phương.
"A...... Vậy mà có thể nhìn thấy linh khí sót lại trên vật phẩm!" Lâm Dịch nhìn bốn phía, phát hiện một ít vật phẩm cũng bao phủ hào quang, rất yếu...... Nhưng nói rõ thứ này bị linh khí ảnh hưởng.
Biết được phát hiện này, Lâm Dịch cũng rất vui vẻ.
Tuy Vọng Khí thuật bị Cổ Lan coi là công pháp gân gà, nhưng với Lâm Dịch thì tác dụng vẫn rất lớn.
Trên đường đi dạo.
Lâm Dịch đi xem, còn hỏi thăm một vài chủ quán, đều không tìm được đồ phù hợp. Hắn lại đi tiệm đồ cổ hỏi, cũng không có thu hoạch.
Lâm Dịch vô cùng buồn rầu, chẳng lẽ đại nghiệp luyện đan của mình phải kẹt ở cửa?
Đang đau đầu.
Điện thoại vang lên thông báo.
Mở điện thoại xem, là Ngư Ngư Ngư inbox mình.
< Ngư Ngư Ngư >: Lương Tâm Lương Tâm, ngươi có rảnh không?
< Bản Quần Lương Tâm >: Có, ngươi có chuyện gì sao?
< Ngư Ngư Ngư >: Vậy ngươi cùng ta ra khỏi thành có được không! Bình thường là Dương ca theo ta, nhưng hình như hắn bị thương, bảo ta tìm ngươi hỗ trợ, nói ngươi nhất định sẽ giúp ta.
Lâm Dịch hơi lúng túng.
Thư Ký đánh Công Cụ Dương thật sự liên quan đến mình, không cự tuyệt được a.
< Bản Quần Lương Tâm >: Có thể đi, nhưng ngoài thành rất nguy hiểm, ta không dám cam đoan an toàn của ngươi a!
< Ngư Ngư Ngư >: Ngươi yên tâm đi, ta rất mạnh, nhưng Tư Tư tỷ nói ta quá nhỏ, không cho ra ngoài một mình, phải có người đồng hành mới được.
Hắn chưa từng tiếp xúc Ngư Ngư Ngư, nhưng từ lịch sử chat, tuổi tác của nàng không lớn.
< Bản Quần Lương Tâm >: Ngươi bao tuổi?
< Ngư Ngư Ngư >: 12 tuổi rồi.
Lâm Dịch giật mình không thôi, sao Đến Ngay Đây còn có đứa bé 12 tuổi!
Hắn vội vàng nhắn tin cho Đường Tư, báo cáo chuyện này.
Đường Tư trả lời: "Tiểu Ngư a! Nàng tương đối đặc thù, nếu ngươi rảnh thì ra ngoài thành với nàng đi!"
"Nhưng ngoài thành rất nguy hiểm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?" Lâm Dịch thấp thỏm.
Đường Tư suy nghĩ một lát nói: "Nếu có nguy hiểm, ngàn vạn đừng cậy mạnh, tiểu Ngư sẽ bảo hộ ngươi."
# $% $#
Đại não của Lâm Dịch hỗn loạn.
Nàng bảo hộ ta?
Không phải...... Ta bảo hộ nàng sao?