Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão

Chương 187 : Thần quốc chi môn mở ra




Tin tức này không bất ngờ.

Lâm Dịch đã đoán được đại khái, thần linh không thể trực tiếp can thiệp, cho nên mới đi vòng vèo, không ngừng xây dựng mộng cảnh, kỳ vọng có thể kết nối với Lam tinh.

Nhưng phương pháp cụ thể thì Lâm Dịch không rõ ràng.

Còn trang web, chắc tương tự với khế ước.

Nghe nói tín ngưỡng có thể sinh ra cửa ngõ để câu thông thần linh. Vậy thì loại khế ước này cũng có tác dụng tương tự.

Ký kết khế ước, bọn hắn mới có thể tiến vào mộng cảnh.

Tương đương với bán linh hồn cho ác ma.

“Ta cũng đoán được đại khái, còn nữa không?” Lâm Dịch hiếu kỳ nói.

Takahisa Itoru nhìn Lâm Dịch, ngươi quan tâm những chuyện này làm gì. Nhưng hắn muốn thu được sự tín nhiệm của Lâm Dịch, mấy chuyện không quan trọng, đương nhiên sẽ nói ra.

“Thần linh mà chúng ta gặp, hình như khác nhau.”

Lâm Dịch nhíu mày nói: “Tức là có rất nhiều thần linh, thực tế có gì khác nhau không? Ví dụ như thần gì cho năng lực gì?”

“Ta nghe được Phong thần, Võ Thần, Thủy thần, năng lực được ban có quan hệ với bản thân thần linh. Nhưng hình như mọi người đều có một loại năng lực.”

“Năng lực gì?” Lâm Dịch sững sờ.

“Chính là ma pháp không gian, chúng ta có thể dùng ma pháp triệu hoán ra một không gian đặc biệt, để đồ vào trong đó. Thủ đoạn khá tiện lợi, chẳng lẽ ngươi cũng không biết?” Takahisa Itoru kỳ dị nhìn Lâm Dịch.

Hắn thấy Lâm Dịch rất lạ, hình như không được thần linh buff.

Suy nghĩ cẩn thận, tuy những người này là thần linh phương tây, nhưng bọn hắn nói tiếng Nhật a. Không chừng chính là thần linh của Nhật Bản, chắc biết hắn là người Đại Hạ, nên không cấp cho những thứ này.

Còn vì sao Lâm Dịch xuyên qua?

Khẳng định là không cẩn thận nên mới bị triệu hoán.

Nhờ thế, mình mới có cơ hội báo thù!

“Triệu hoán không gian đặc biệt, vì sao ta không biết, dùng ra cho ta xem nào?”

Takahisa Itoru sử dụng ma pháp triệu hoán, triệu hồi ra một không gian đặc biệt, sau đó lấy ra vũ khí mà hắn mua.

Lâm Dịch nhíu mày.

Cái này khá giống đạo văn của tu sĩ.

Nhưng trông đồ văn rườm rà hơn, nếu ma pháp công kích cũng thế thì còn tự sát luôn cho rồi, vẽ ra ma pháp trận cần quá nhiều thời gian.

Bởi vì nơi này là trong mộng, mỹ kỳ danh viết lực lượng được thần linh ban cho.

Cho nên Takahisa Itoru có thể nhảy qua quá trình vẽ ma pháp, sử dụng trực tiếp.

Bên ngoài thì chưa chắc.

“Ngươi còn ma pháp khác không? Dùng cho ta xem.” Lâm Dịch lại nói.

Takahisa Itoru ném ra một hỏa cầu nhỏ, cũng sử dụng ma pháp trận, nhưng so với ma pháp triệu hoán thì đơn giản đến đáng căm phẫn.

“Sao ma pháp triệu hoán không gian phiền toái thế?” Lâm Dịch hiếu kỳ nói.

Takahisa Itoru không cho là đúng: “Bởi vì là ma pháp không gian. Hơn nữa chúng ta được thần linh buff, không cần vẽ ma pháp trận, có gì đâu mà phiền toái.”

Lâm Dịch vỗ Takahisa Itoru: “Anh em, ma pháp không gian a, nghe rất ngưu bức. Nếu ngươi nghiên cứu thấu triệt, chẳng phải có thể trực tiếp xuyên toa không gian, giam địch nhân trong đó, còn dùng hỏa cầu làm gì!”

Takahisa Itoru nghe thấy thế, cảm giác...... Rất đúng.

“Vậy ta phải nghiên cứu mới được, nhỡ đâu thành công.” Takahisa Itoru vô cùng vui vẻ, thằng ngu này lơ đãng gợi ý cho mình một thông tin rất hữu dụng. Để báo đáp lại, chờ mình nghiên cứu thành công, sẽ cho hắn thử đầu tiên.

Không quản Takahisa Itoru đang ý dâm xử lý mình, Lâm Dịch tìm cái cớ chia tay, Takahisa Itoru bận bịu nghiên cứu ma pháp triệu hoán, đương nhiên không giữ hắn lại.

Lâm Dịch thả ra thần thức, tìm được một thiếu niên Nhật Bản, một bạt tai quạt hắn ra ngoài, rời khỏi mộng cảnh cỡ lớn.

Trở về thế giới trong mộng, Lâm Dịch nhẹ nhàng vẽ ra ma pháp trận phức tạp kia.

“Mỗi người đều có thứ này? Trông khá là tiện lợi, hình như không có vấn đề gì, nhưng...... Đây là ma pháp triệu hoán, có liên quan đến trở về Lam tinh không?”

Nếu đây là ma pháp triệu hoán, đầu kia sẽ kết nối với không gian gì?

Trong mộng cảnh có thể là ma pháp triệu hoán, nhưng Lâm Dịch lo lắng rời khỏi mộng cảnh, đây chính là ma pháp kết nối dị không gian. Hắn không biết tấm màn đen kia muốn cho người Nhật Bản nắm giữ thủ đoạn gì.

“Ta là tu sĩ, có thể dùng ma pháp này không?”

Lâm Dịch thấy thủ đoạn của tu sĩ cao cấp hơn ma pháp một chút, dị khúc đồng công, phương hướng đại khái tương đồng.

Hắn thử rót vào chân nguyên.

Sau đó ma pháp trận hấp thu lực lượng, trận đồ phát ra hào quang mãnh liệt, thoáng cái chiếu sáng đêm tối.

Lâm Dịch thấp thỏm nói: “Thành công? Chẳng lẽ có thể kết nối đám thần linh kia, ngộ nhỡ bọn hắn chạy tới thì ta phải làm sao?”

Lâm Dịch cũng sợ hãi, biết thế chạy đến chỗ Cổ Lan mà thực nghiệm. Có vấn đề gì, Cổ tổng giám đốc có thể bảo kê mình.

Nhưng lúc này ma pháp trận đã kích hoạt, Lâm Dịch không ngăn được. Cảm giác rất mạnh, lực lượng của mình chỉ là kíp nổ, thật ra thế giới trong mộng cung cấp là chính.

Lâm Dịch chỉ có thể chạy ra xa, đào cái hố nấp đi, im ắng nhìn biến hóa của ma pháp trận.

Ngoài Lam tinh, trôi nổi một vùng đất vỡ tan.

Diện tích không nhỏ, nhưng cực kỳ cằn cỗi, sinh hoạt của mọi người không tốt.

Người dân trồng trọt trên thổ địa cằn cỗi, biểu cảm đã chết lặng.

Dù vậy, ở đây vẫn có một tòa thần điện xa hoa.

Trong thần điện có một luồng lực lượng mạnh mẽ tột cùng.

Cảm nhận được chấn động không gian quen thuộc, tồn tại chí cường trong thần điện - một nam nhân trẻ tuổi từ từ tỉnh lại. Hắn có đôi mắt như bảo thạch, dung mạo rất hoàn mỹ, không tìm thấy khuyết điểm.

“Thần quốc chi môn mở ra!”

“Thông đạo kết nối hai địa phương vững chắc!”

“Ha ha ha ha! Rốt cuộc có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này!”

Hắn mừng rỡ đứng lên, thổ địa đang run sợ.

Thần điện phóng ra hào quang vạn trượng, bao phủ toàn bộ thần điện vào, hình như thành lập một thông đạo mạnh mẽ.

“Không ngờ thông đạo này vững chắc như thế, biết thế năm đó không nên rời khỏi Lam tinh, đỡ phải khổ sở như bây giờ. Kéo dài hơi tàn nhiều năm, cuối cùng cũng trở về!”

“Thần quốc chi môn đã liên thông, chư thần về trước đi!”

Hắn cảm thấy cần phải thực nghiệm, thế là gọi thần linh thủ hạ đến. Một thần linh nhắm mắt, dáng người cao gầy, ăn mặc đơn giản, có cảm giác thần thánh chạy tới.

Hắn cầm một thanh trường thương, từ từ tiến vào lối đi kia.

Cùng lúc đó, Lâm Dịch phát hiện trong ma pháp trận, hào quang lấp lánh, như xuất hiện một bóng người, sau đó là một tiếng hét thảm.

A!

Thân thể lập tức vỡ thành vô số khối, trong chớp mắt hóa thành chất dinh dưỡng cho thế giới trong mộng, sau đó ầm một tiếng tựa như có thứ gì rơi ra.

Lâm Dịch thấp thỏm muốn chết, không ngừng mắng mình ngu xuẩn.

Biết thứ này có vấn đề, vậy mà dám tùy tiện làm càn, lần này ra vấn đề rồi.

Hào quang của ma pháp trận lại sáng lên.

Sau đó là một tiếng hét thảm!

A!

Thân thể bị chia làm vô số khối, ầm một tiếng, hình như lại có thứ gì đó rơi xuống.

Lâm Dịch gần như chết lặng.

Truyền đến mười mấy tiếng kêu to liên tiếp, hình như không tiếp tục nữa.

“Kết thúc?” Lâm Dịch tạm thời không dám tới gần, không rõ tình hình.

Trong thần điện.

Quang Minh Thần Vương thấy chư vị thần linh đã bình yên đi qua, phỏng đoán thông đạo đủ ổn định, không kiềm chế nổi hưng phấn đi vào.

Hắn phóng thích thần quang, được ánh sáng bao phủ, như thần linh quy thiên, hào quang vạn trượng.

Các thần dân trong thần quốc nhìn thấy Thần Vương, không nhịn được hoan hô.

Thần Vương vừa tiếp xúc đến không gian kia, lập tức cảm nhận được một luồng lực lượng kinh khủng vô tận, trong sát na xé rách thân thể của mình.

Hắn quyết đoán tự bạo thân thể, linh hồn chạy về.

“Không tốt, đây là thòng lọng, chúng ta bị tính kế. Không gian kia rất kinh khủng, không phải không thể chịu được ta, mà là ta không có tư cách đặt chân vào đó!”

Quang Minh Thần Vương kêu rên, trong sát na hiện ra thần tích, tái tạo lại thân thể. Nhưng cảm nhận cẩn thận sẽ phát hiện, khí tức của hắn khá yếu ớt, hiển nhiên là bị thương nặng.

“Thần Vương, vậy bọn hắn......”

Quang Minh Thần Vương sợ hãi nói: “Chết, bọn hắn đều chết, đây là thòng lọng. Khẳng định là Hỗn Độn Thần Vương làm, hắn cũng không sung sướng, muốn trở về Lam tinh đây!”

Hắn không cho rằng người khác có năng lực tính kế mình.

Người ở tiểu quốc kia?

Đùa gì thế, mười mấy năm mà chắp vá một mảnh vỡ của triệu hoán trận cũng không xong, có năng lực tính kế mình mới lạ.

Chỉ có đối thủ cũ của mình, Hỗn Độn Thần Vương mới có năng lực này.

Bọn hắn một người muốn mang đến quang minh cho thế giới, một người muốn thế giới quay về hỗn độn, hợp nhau mới gặp quỷ.

“Vậy chúng ta có tuyên chiến không?”

Quang Minh Thần Vương lắc đầu: “Tạm thời khó vọng động, lần này tổn thất mười mấy thần linh, lúc này khai chiến không phù hợp.”

Thực tế, nguyên nhân chủ yếu là hắn cảm thấy thân thể sắp bị xé nứt, đành vứt bỏ thân thể, linh hồn thoát đi. Tuy sau đó vận dụng thần lực tái tạo thân thể, nhưng tiêu hao rất lớn, tạm thời không dám vọng động.

......

Lâm Dịch nằm bò rất lâu, xác định không có vấn đề gì, hào quang của ma pháp trận đã biến mất, mới dám từ từ tiến lên thăm dò.

Thần thức không phát hiện có gì đặc biệt ở xung quanh, nhưng trên mặt đất có hai món đồ.

Một là trường thương, một là tấm thuẫn.

Lâm Dịch nghi hoặc nói: “Gì đây, chẳng lẽ đúng là không gian trữ vật, sau khi ta liên thông thì rơi ra bảo bối? Bóng người vừa rồi là sao? Ảo giác à?”

Lâm Dịch quan sát hai món đồ này, phát hiện khí tức chỉ yếu hơn lò đan của mình một chút, không nhịn được mừng rỡ.

Cũng là pháp bảo sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch rất động lòng.

Nếu không, thêm một lần nữa?

Không chừng còn rơi ra mấy món bảo bối nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.