Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão

Chương 182 : Đừng đi a! Ta nuôi ngươi a!




Cho dù Võ Tôn này thực lực mạnh mẽ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, làm người rất quyết đoán - rõ ràng cảnh giới của Lâm Dịch thấp hơn, vậy mà ba chiêu không đắc thủ, lập tức quay đầu chạy trốn.

Nhưng một màn siêu tự nhiên này vẫn dọa sợ hắn.

Thật ra sát thương của lôi điện không lớn, vấn đề là thủ đoạn này chưa bao giờ xuất hiện. Tuy hắn phản ứng rất nhanh nhưng vẫn dính chưởng.

Thương thế không nặng, nhưng mà chật vật không chịu nổi.

Chỉ trì hoãn một lát đã bị Lâm Dịch đuổi kịp.

“Đại Hạ Long Hồn!”

Đồ đằng kỹ của Lâm Dịch vốn đã không giống bình thường. Thứ nhất, tu sĩ vốn am hiểu mượn dùng thiên địa chi lực để tăng cường sức mạnh của chiêu thức. Thứ hai, hắn là người sáng tạo pháp, đương nhiên uy lực mạnh hơn bản thường.

Có thể nói, cảnh giới của Lâm Dịch yếu hơn Võ Tôn một chút.

Nhưng tính thêm Đại Hạ Long Hồn thì tuyệt không thua.

Võ Tôn kia đã chứng kiến một lần Đại Hạ Long Hồn, há có thể cứng chọi cứng với hắn. Với năng lực phản ứng của Võ Tôn, có thể dễ dàng né tránh.

Lâm Dịch vốn định giết chết đối phương chấm dứt hậu hoạn, há có thể để hắn tránh thoát.

Sau khi thi triển Đại Hạ Long Hồn, hắn lấy ra ba tờ Định Thân phù.

Dùng thuật pháp thì phải cận thân mới được, phong hiểm rất lớn. Nhưng sử dụng phù văn thì có thể công kích từ xa, chỉ là uy lực yếu đi nhiều.

Rót vào chân nguyên, ném bùa ra.

Võ Tôn kia không biết đây là thủ đoạn gì, thúc giục chân khí đập tới một chưởng. Lập tức thổi bay hai tấm Định Thân phù, khiến cho lực lượng trong bùa tán đi, cuối cùng tan thành mây khói.

Một tờ duy nhất dính vào bắp đùi, hắn lập tức cảm thấy chân khí trì trệ, thân thể như bị trói lại.

Hơn nữa còn có cảm giác như bị búa tạ đánh mạnh vào người.

Thật ra là hắn đang vận chuyển chân khí thì bị Định Thân phù quấy nhiễu, chân khí đột nhiên trì trệ nên mới có cảm giác này, không phải do bị Lâm Dịch công kích.

Định Thân phù không phải vạn năng, không thể phát huy ra thực lực của Lâm Dịch, cùng lắm là giam cầm đối phương trong nháy mắt.

Nhưng long hồn đã đến gần, hắn không kịp đề khí đối kháng, đành phải kiệt lực né tránh. Nhưng long hồn vẫn làm hắn bị thương nặng.

Lâm Dịch đã bại lộ thủ đoạn của mình, đương nhiên không quan tâm bại lộ nhiều hơn.

Đối phương cũng đã bại lộ rất nhiều.

Mãnh Hổ đồ đằng không phải của người Đại Hạ, Đường Tư từng nói, đó là đồ đằng của Thượng Võ, Lâm Dịch không cần phải lo giết nhầm người!

Trong nháy mắt, Lâm Dịch lấy ra mấy lá bùa, rót vào chân nguyên đập về phía Võ Tôn kia.

Những thứ này không phải Định Thân phù, thuộc loại công kích từ xa, không lo bị đối phương nhấc tay đánh bay. Đúng là không uổng công vất vả mấy ngày.

Lá bùa đầy trời, nhất thời địa phong thủy hỏa, các loại thuật pháp thần thông hung hăng đập xuống.

Cho dù Võ Tôn có thực lực và thân thể mạnh mẽ, trong nháy mắt ăn rất nhiều thuật pháp thần thông có uy lực bằng một đòn của Trúc Cơ sơ kỳ, trạng thái không thể tốt được.

Lâm Dịch được thế không tha người.

“Đại Hạ Long Hồn!”

“Đại Hạ Long Hồn!”

“Đại Hạ Long Hồn!”

Võ Sư trung kỳ bình thường dùng hai ba lần long hồn là hết sức, nhưng Lâm Dịch thì khác, trữ lượng chân nguyên rất kinh khủng, đủ cho hắn phát mấy chiêu long hồn liên tiếp.

Ba phương vị, ba long hồn va chạm.

Lâm Dịch thở sâu, lập tức hấp thu linh khí bổ sung lực lượng của mình.

Võ Tôn kia hoảng sợ, giờ mới rõ ràng mình trêu chọc phải tồn tại như thế nào.

Gia hỏa này trông người vật vô hại, nhưng rất sát phạt quyết đoán.

Không hề lưu thủ với địch nhân.

Cộng thêm có quá nhiều thủ đoạn đặc biệt, mình cũng không phải đối thủ. Hắn rất muốn chạy đi, kể chuyện này cho người khác - lúc nhằm vào hắn nhất định phải cẩn thận, phải tận lực khai quật ra thủ đoạn của hắn cho người Thượng Võ sử dụng.

Nhưng hắn cũng rõ ràng, biết được những thủ đoạn này, Lâm Dịch tuyệt sẽ không cho mình chạy trốn.

Cố gắng chống hai long hồn, ăn trọn long hồn thứ ba. Võ Tôn kia cảm thấy thân thể của mình đã sắp nổ tung, lực lượng này quá kinh khủng.

Liên tiếp bị thương, khiến hắn như trên tuyết thêm sương.

Đại Hạ Long Hồn xuất hiện không bao lâu, uy lực lại vô cùng đáng sợ.

Hắn làm sao biết Đại Hạ Long Hồn của Lâm Dịch là bản gốc, không thể so với người thường, hơn nữa tu sĩ vận dụng loại thủ đoạn này thì như hổ thêm cánh.

Hắn không cam lòng chết ở đây, vẫn muốn thử chạy trốn.

Lâm Dịch cũng hoảng sợ.

Gia hỏa này ăn nhiều chiêu như thế, vậy mà không ngã xuống, ý chí lực thật không tầm thường. Nhưng vì thế, Lâm Dịch càng không thể buông tay.

Cửu Tinh tháp đáng chết, làm sao có thể cho bọn hắn phá hủy cuộc sống yên tĩnh của mình.

Lâm Dịch đuổi theo Võ Tôn kia.

Võ Tôn kiệt lực chạy trốn, tốc độ không chậm. Vừa chạy được một đoạn, trước mắt xuất hiện một bóng mờ, đụng mạnh vào bụng hắn. Lập tức cảm thấy thân thể sắp bị đâm nát, sau đó bay ngược ra.

Lâm Dịch cũng hoảng sợ, nhưng cũng vội vàng ra tay công kích.

Đấm ra một quyền, Võ Tôn lập tức ngã xuống.

Hắn cố gắng bò dậy, máu me đầm đìa, trông rất kinh khủng.

Lâm Dịch vội vàng nhìn cái bóng vừa va chạm Võ Tôn, rung động trong lòng.

Chó?

Con chó kia tứ chi chạm đất, đang trong trạng thái tiến công, vậy mà nó chạy đến giúp đỡ, không uổng công cho ăn nhiều dược liệu như vậy.

Gia hỏa này không yếu, ít nhất là yêu thú cấp 4, mạnh hơn lúc mới gặp nhiều, chẳng lẽ do dược liệu của mình?

Sát na phân thần.

Võ Tôn kia rõ ràng mình khó thoát tai kiếp, tác phong nhất quán của Cửu Tinh tháp là không chịu rơi vào tay Đại Hạ. Đây là kiêu ngạo của bọn hắn, thấy mình là người trên người, tổ tiên là tinh anh, mà người Đại Hạ thì bị bỏ rơi.

Bởi vì cách giáo dục điên cuồng này, dẫn đến bọn hắn rất xem thường người Đại Hạ.

Hắn không từ bỏ, mà vụng trộm hành động.

Máu tươi chảy xuống đất, bị chân khí dẫn dắt, hội tụ thành một đồ đằng màu máu.

Hung Hổ mở ra miệng lớn cắn vào Võ Tôn kia, sau đó hòa vào trong cơ thể của hắn, khí thế của đối phương đột nhiên tăng lên.

Con ngươi Lâm Dịch co lại.

Đây là thủ đoạn liều mạng?

Không ngờ đồ đằng kỹ còn có phương thức vận dụng này, Lâm Dịch lần đầu tiên chứng kiến!

Nhưng chắc chắn là chiêu này dùng để liều mạng.

Hấp thu lực lượng của đồ đằng, Võ Tôn kia đột nhiên mạnh hơn nhiều, gần bằng Võ Tôn trung kỳ, nhưng trông càng thê thảm.

Biết mình khó thoát tai kiếp, hắn vọt thẳng đến, muốn giết Lâm Dịch!

Lâm Dịch vội vàng ra tay chống đỡ, chó thừa cơ xông đến, hung hăng đâm vào lưng Võ Tôn. Lần này, thể phách mạnh mẽ của yêu thú cũng ăn quả đắng, đau đến gâu gâu.

“Cút đi!” Võ Tôn kia vung tay đập chó.

Chó không hề yếu thế, nhảy lên há to miệng cắn vào tay của Võ Tôn, không chịu nhả ra.

Võ Tôn bị đau, định đánh bay đối phương.

Lâm Dịch há cho hắn được như ý.

Vội vàng ra tay ngăn cản.

Sau khi dùng thủ đoạn liều mạng, gia hỏa này mạnh hơn rất nhiều, Lâm Dịch cũng ăn không tiêu. Hắn có thể miễn cưỡng đánh Võ Tôn sơ kỳ, đối đầu Võ Tôn trung kỳ thì không lạc quan.

Nhưng đã đến nước này, không thể cho đối phương toại nguyện.

Lâm Dịch thấy miệng chó toàn là máu tươi, không biết của Võ Tôn hay của nó, sốt ruột nói: “Mau nhả ra, đừng cứng chọi cứng với hắn! Gia hỏa này không chống được bao lâu, kéo chết là được!”

Chó nhìn Lâm Dịch, vội vàng thả lỏng miệng. Nó lập tức bị quật bay ra ngoài, xoay vài vòng trên không trung rồi vững vàng rơi xuống đất, tư thế rất ưu nhã.

Nó né tránh thì áp lực của Lâm Dịch lớn hơn.

Võ Tôn kia vốn định bắt Lâm Dịch, kết quả phát hiện hắn quá mạnh, vượt quá dự tính của mình, dự định trở về tìm cơ hội khác. Ai ngờ Lâm Dịch không chịu buông tay, vậy mà muốn giết hắn.

Luân phiên bị thương, hắn tự biết khó thoát tai kiếp, thế nên dùng phương thức liều mạng, muốn giết chết Lâm Dịch, báo thù cho anh em của mình.

Lâm Dịch liên tục lui lại, chó vụng trộm xông lên cắn bắp chân Võ Tôn, sau đó nhanh chóng né ra.

Võ Tôn kia giận đến thổ huyết.

Cho dù là trạng thái này, trong thời gian ngắn cũng không làm gì được Lâm Dịch.

Tiêu hao sinh mệnh của bản thân, dùng sinh mệnh chuyển hóa lực lượng, hạ sát thủ với Lâm Dịch.

Thời gian trôi qua, lực lượng của hắn dần dần suy yếu, áp lực của Lâm Dịch cũng giảm nhiều, từ từ nắm giữ chủ động.

Rất nhanh, sinh mệnh của Võ Tôn này như nến tàn trong gió, không chống đỡ nổi. Sau khi đánh ra một đòn cuối cùng thì ngã trước mặt Lâm Dịch.

Lâm Dịch thở gấp, hồi tưởng chiến đấu vừa rồi.

Quá kinh khủng.

Nếu không có chó quấy rối, mình chưa chắc toàn thân trở ra.

Đúng rồi!

Chó đâu!

Lâm Dịch vội vàng nhìn vị trí nó đứng lúc trước, vậy mà bây giờ không thấy tung tích. Chắc là thấy Lâm Dịch có thể giải quyết vấn đề, chạy đi trước.

Lâm Dịch phiền muộn hô: “Đừng đi a, ta nuôi ngươi a!”

Con chó này đúng là thần.

Có thể tiến vào căn cứ bí mật của mình, biết trộm dược liệu và camera của mình, biết thu thập dược liệu nhờ mình luyện đan, thậm chí thời khắc mấu chốt còn đến giúp đỡ.

Lâm Dịch thấy gia hỏa này rất mạnh mẽ, còn thông minh như thế, nuôi cũng được, tuyệt đối là một đại trợ lực.

Chỉ cần tìm Uông gia làm giấy chứng nhận cho nó là thành yêu sủng hợp pháp.

Nhưng hắn hô mấy lần cũng không thấy chó xuất hiện, thả thần thức tìm kiếm, hoàn toàn không tìm thấy tung tích của đối phương.

Đành phải thôi

Nếu gia hỏa này thích ăn cặn thuốc, sau này còn cơ hội gặp lại.

Từ chuyện ngày hôm nay, chí ít thấy được nó không có ác ý với mình.

Trên một ngọn núi cao, chó quay đầu nhìn phương hướng của Lâm Dịch, như nghe thấy tiếng hắn. Nó khinh thường nhếch miệng, sau đó biến mất vô ảnh vô tung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.