Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão

Chương 160 : Đường tỷ của ta mạnh như thế sao?




Cửu Tinh tháp chỉ là con tôm nhỏ, Thượng Võ vị diện mới là họa lớn trong lòng. Thắng lợi nhất thời không là gì, chỉ có kẻ cười đến cuối cùng mới là bên thắng.

Lần trước Đới An không tiết lộ bao nhiêu tin tức, lần này Tô Mạnh Học nói không ít.

Rất khó kiểm chứng bọn hắn lẻn vào Đại Hạ kiểu gì.

Mấy chục năm như một ngày.

Tô Mạnh Học đi sâu Đại Hạ, hiểu rõ Đại Hạ, nhưng chưa bao giờ muốn nhờ vả Đại Hạ.

Cho đến thời khắc cuối cùng, vẫn thấy thân phận của mình cao quý, nên bao trùm trên Đại Hạ. Suy nghĩ này rất điên cuồng, cũng báo trước song phương rất khó hoà giải.

Đường Tư nhanh chóng điều chỉnh trạng thái.

Vừa làm việc vừa gọi điện cho Lâm Dịch, coi như báo tin vui.

Lâm Dịch kinh hỉ nói: “Tức là giải quyết xong vấn đề?”

“Rất khó nói, chúng ta suy đoán, ngoại trừ một phần ngoài sáng, chắc còn có Võ Tôn bí mật, cũng có mục tiêu đại khái. Nhưng người lần này nằm ngoài dự đoán, bây giờ chúng ta cũng rất đau đầu, không rõ bọn hắn còn Võ Tôn khác không.” Đường Tư thở dài.

Không biết có bao nhiêu người thẩm thấu, đến cùng Cửu Tinh tháp ẩn giấu bao nhiêu thực lực.

Võ Tôn cướp Phá Cảnh đan lúc trước, thực lực không chỉ mạnh mẽ, còn là người của gia tộc Võ Tôn có danh khí trong thành. Thường ngày đúng quy đúng củ, không có bất kỳ vấn đề gì, thời khắc mấu chốt mới bộc lộ ra thân phận Thượng Võ vị diện.

Đường Tư cũng không dám nói an toàn a.

Lâm Dịch suy nghĩ một lát nói: “Cũng đúng, vậy ta không ra ngoài.”

Lâm Dịch cúp điện thoại, cân nhắc.

Dù sao không thể sống uất ức như thế.

Hắn thấy Cửu Tinh tháp mắc câu quá sảng khoái, bên này vừa thả mồi, bên kia cắn câu ngay. Bị mắc lừa quá dễ dàng, quá phối hợp Đại Hạ.

Ngộ nhỡ khiến mọi người lơ là, sau đó tùy thời ra tay với mình?

Đám này gia hỏa rất thích cục trong cục, còn bị điên. Tô Mạnh Học đã bại lộ, sớm muộn cũng chết, khiến cái chết của hắn phát huy một chút nhiệt lượng thừa thì hơn.

Không thể ngồi chờ chết, Lâm Dịch quyết đoán lái xe ra ngoài.

Đỗ xe trong thành, sau đó lén lút lên núi, ra vẻ cẩn thận từng li. Thần thức triệt để triển khai, thi triển Vọng Khí thuật, khống chế tình huống xung quanh.

Lâm Dịch lên núi này nhiều lần, vô cùng quen thuộc địa hình. Hắn tìm chỗ bí ẩn lấy đại bảo kiếm ra khỏi hộp trữ vật, kích hoạt trận pháp ngự kiếm phi hành, sau đó tập trung tinh thần nhìn phía dưới.

Lát sau, một nam nhân trung niên xuất hiện trong tầm mắt.

Con ngươi Lâm Dịch co lại, Vọng Khí thuật lập tức xuyên thủng cảnh giới của đối phương.

Võ Tôn sơ kỳ!

Khá lắm, không ngờ còn có người theo dõi mình.

Nơi này không có gì đặc biệt, Lâm Dịch có thể khẳng định đối phương đến vì mình. Nhưng hắn rất cẩn thận, lo lắng quan phương dùng mình làm mồi, quan sát một hồi mới lên núi tìm cơ hội.

Thật ra Lâm Dịch cũng học Cửu Tinh tháp.

Hoàn toàn không cho đối phương thời gian suy nghĩ, đánh bọn hắn không kịp trở tay.

Tô Mạnh Học vừa đền tội, trong lúc mấu chốt này, chắc không mấy người nghĩ đến lợi dụng Lâm Dịch để dẫn ra người khác, mà là chuyên chú thanh lý dư nghiệt của Cửu Tinh tháp.

Lâm Dịch lựa chọn căn cứ bí mật vì mình nhiều lần tới đây, lần nào cũng đi một mình. Nếu bọn hắn điều tra mình, chắc sẽ phát hiện có cơ hội ra tay.

Sau khi xác định điểm này, Lâm Dịch giẫm phi kiếm bay một đoạn, bấm điện thoại của Đường Tư.

“Chị, ta vừa ra ngoài, phát hiện có Võ Tôn đi theo, chắc là người của Cửu Tinh tháp. Ngươi gọi người đến xem có bắt được hắn không.” Lâm Dịch nói thẳng chuyện quan trọng.

Đường Tư kinh hô: “Ngươi điên à, bị bắt thì sao, ngươi ở đâu? Ta tới ngay!”

“Thường Thanh sơn.” Lâm Dịch nói gấp: “Ta nấp ở vị trí rất an toàn, đối phương là Võ Tôn sơ kỳ. Tốt nhất là gọi thêm trợ thủ, phải nhanh lên, hắn không tìm thấy ta thì sẽ rời đi.”

“Được.” Đường Tư cúp điện thoại, phân phó Thẩm Bối Bối xử lý chuyện khác.

Sau đó ra khỏi phòng, mạnh mẽ bay ra ngoài, biến mất ở phương xa.

Chỉ như vậy, nàng mới có thể lập tức chạy tới.

Trong thành không cho phi hành.

Nếu trái với quy định, Thành Vệ quân có thể trực tiếp bắn hạ.

Thẩm Bối Bối vội vàng liên lạc Thành Vệ quân.

Đồng thời, Lâm Dịch ngự kiếm tới gần, muốn tìm cơ hội chụp ảnh đối phương. Coi như lần này không bắt được, về sau còn có cơ hội.

Nhưng người này là cao thủ Võ Tôn, Lâm Dịch không dám đi quá gần. Trên núi cây cối dày đặc, chụp ảnh không lý tưởng.

Nam nhân kia tìm chừng năm phút, xác định không thấy Lâm Dịch thì định rời đi.

Lâm Dịch rất sốt ruột, hận không thể xông lên chặn gia hỏa này.

Nhưng vẫn kiềm chế xung động trong lòng.

Xông lên đánh không lại, vô duyên vô cớ tặng đầu người, kết quả vì bảo mệnh mà dùng ra át chủ bài, khiến Cửu Tinh tháp chú ý thêm thì phiền toái.

Một hai phút sau.

Lâm Dịch cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ lao đến.

Hắn kích hoạt trận pháp, đối phương chưa chắc phát hiện ra mình.

Nhưng Võ Tôn kia biến sắc, hình như nhận ra gì đó, cứng người lại, thế mà không chạy trốn.

Ầm!

Lực lượng mạnh mẽ cách Lâm Dịch không xa, tạo ra gió lốc.

Một bóng hình quen thuộc đột nhiên hạ xuống, mặt đất rung bần bật, lực lượng mạnh mẽ quét ngang bốn phía. Đá tảng tung toé, cây cối bị thổi bay ra xa.

Lâm Dịch trợn mắt há mồm.

Mẹ nó!

Võ Tôn sơ kỳ mạnh như thế sao?

Hoặc là, Đường tỷ của ta mạnh như thế sao?

Lúc trước cho rằng gặp Võ Tôn, đánh không lại cũng có thể trốn. Nhìn tình hình này, nếu là cấp bậc như Đường Tư, mình còn trốn cái rắm!

Đầu hàng luôn cho nhanh.

Nhưng Lâm Dịch cũng phát hiện vấn đề, Đường Tư mạnh đến đáng sợ.

Trạng thái hằng ngày của nàng chỉ là Võ Tôn bình thường, không mạnh hơn nam tử này bao nhiêu, nhưng bây giờ thì khác một trời một vực.

Lâm Dịch thậm chí có ảo giác, nàng đã bước nửa chân vào cảnh giới tu sĩ.

Nhất là lượng chân khí quá khổng lồ, gần như thực chất hóa, phun từ thân thể ra ngoài, mơ hồ hình thành một con phượng hoàng lửa.

Võ Tôn kia khó tin nhìn màn này, điên cuồng quát: “Không...... Không thể nào, thánh thú, vì sao thánh thú lựa chọn người Đại Hạ, các ngươi...... Các ngươi đạt được lực lượng của ngọc tỷ truyền quốc!”

Không phải hắn không muốn chạy, mà là hiện thực quá kinh người.

Đó là bí mật quan trọng nhất của hoàng triều.

Thượng Võ vị diện có đồ đằng, Thượng Võ hoàng triều sao lại không có. Bảo vật để hoàng triều thu thập tín ngưỡng chính là ngọc tỷ truyền quốc, cho nên mất ngọc tỷ truyền quốc mới ủ thành đại họa.

Đó không phải đồ đằng phổ thông.

Mà là đồ đằng thú từ thượng cổ, bởi vì linh khí khô kiệt, khó mà sống sót, cho nên để lại một giọt tinh huyết bản mệnh trong ngọc, chờ đợi niết bàn. Sau đó Thượng Võ hoàng triều dùng làm ngọc tỷ truyền quốc.

Hoàng gia mong mà không được nhiều năm, chỉ có thể yên lặng ôn dưỡng ngọc tỷ truyền quốc, chờ mong có một ngày thần thú sống lại.

Nhưng hắn không thể nghĩ ra, thứ mà Thượng Võ hoàng triều mưu đồ nhiều năm lại tiện nghi người Đại Hạ!

Tuyệt vọng.

Tô Mạnh Học hi sinh, đồng bạn hi sinh để tranh thủ cơ hội cho mình, để mình bắt được Lâm Dịch, lấy được đan phương, lợi dụng tông môn vững chắc hoàng quyền.

Sau đó tùy thời tìm về ngọc tỷ truyền quốc.

Kết quả thì sao?

Còn tìm cái rắm a!

Thánh thú tỉnh lại, nhưng lựa chọn Đại Hạ a!

Không......

Kinh ngạc trôi qua, hắn nhanh chóng tỉnh ngộ.

Phải truyền tin ra ngoài, phải cho mọi người biết thánh thú sống lại, lựa chọn người Đại Hạ.

Ngoại trừ có thể mở ra cánh cửa kia, Ngọc tỷ truyền quốc không có tác dụng khác.

Còn ồn ào cái gì?

Còn nội loạn làm gì!

Hoàng quyền vô tích sự, căn cơ của hoàng triều đã bị cướp đi. Mau liên hợp đánh xuống Đại Hạ, giết nữ nhân này, đoạt lại lực lượng của thánh thú a!

Nghĩ đến đây, hắn xoay người bỏ chạy.

Đường Tư phản ứng nhanh chóng, biết đối phương muốn trốn.

Thánh thú?

Ngọc tỷ truyền quốc?

Có liên hệ gì không?

Năm đó tiếp ứng ngọc tỷ truyền quốc, ba chị em kiệt lực trốn thoát, trọng thương hôn mê.

Lúc tỉnh lại đã ở quân doanh của Đại Hạ.

May mà đội ngũ tiếp ứng chạy tới, nếu không ba người đã xong đời.

Nhưng từ đó về sau, ba người có một lực lượng kỳ quái, như có một đan điền khác, chứa chân khí mạnh mẽ, không...... Đây không phải chân khí, mà là chất lỏng do chân khí hóa thành, lượng lớn vô cùng, khiến cho thực lực của mọi người tăng lên mấy lần.

Đôi câu vài lời trong lúc khiếp sợ của đối phương, vậy mà giải trừ bí ẩn của mình, Đường Tư mừng rỡ như điên.

Không thể bỏ qua!

Nhìn dáng vẻ của hắn, chắc muốn truyền tin ra ngoài. Đường Tư tuy không biết tầm quan trọng của tin tức này, nhưng cũng rõ ràng không thể cho hắn chạy trốn.

Có thể bắt thì bắt, không thể bắt thì giết.

Bắt được thì có thể biết một ít tin tức, giết thì có thể cam đoan tình báo không tuồn ra ngoài.

Đường Tư lập tức quyết đoán, lực lượng hóa thành hỏa hoàng, tiếng ngâm kỳ lạ vang lên, vọt thẳng đến đối phương. Lực lượng cuồng bạo vô cùng, hủy diệt tất cả!

Lâm Dịch hãi hùng khiếp vía.

Hỏa phượng cháy rừng rực kia, siêu đẹp a!

Nàng vốn không câu nệ tiểu tiết, chiến đấu còn lộ hết phong phạm anh thư.

Đường Tư toàn lực ra tay, lực lượng mạnh mẽ nghiền ép. Không thể xưng là Võ Tôn sơ kỳ, tối thiểu là Võ Tôn đỉnh phong.

Chỉ một đòn, Võ Tôn trước mắt không còn sức đánh trả.

Đường Tư muốn bắt đối phương, nào ngờ hắn kêu to một tiếng, điên cuồng quát: “Trời vong Thượng Võ ta a! Ha ha ha ha, chết đi cho ta a!”

Hắn biết thực lực chênh lệch quá lớn, mình trốn không thoát. Một đòn cuối cùng dùng hết tất cả, không cầu được sống, chỉ mong được chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.