Ai cũng hiếu kỳ nguyên nhân linh khí khôi phục nhé.
Nhưng quan phương không công bố, nếu không thì trên mạng sớm đã ầm ĩ, bàn luận ra rất nhiều khả năng.
Ví dụ như cô gái này là Tiên nhân.
Tiên khu binh giải, một thân lực lượng bồi dưỡng linh khí khôi phục.
Nhưng theo hiểu biết của Lâm Dịch.
Lam tinh chỉ là địa phương nhỏ, tu sĩ sau khi độ kiếp sẽ rời đi. Nếu Tiên nhân có thể vào, Nhật Bản, phương tây sao có thể bị tồn tại thần bí động đến.
Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở Lâm Dịch.
Cầu nhỏ đúng là vận mệnh long đong, linh khí khôi phục tưởng là kỳ ngộ, lại dẫn tới quá nhiều phiền toái, chắc còn có nguy cơ mà mình không biết.
Quỷ mới biết nữ nhân kia muốn làm gì.
Đường Tư suy nghĩ một lát, mở điện thoại tìm ảnh: “Đúng rồi, đây là quan tài.”
Lâm Dịch hiếu kỳ đến gần, Thư Ký tuy hơi sợ nhưng vẫn nhìn sang.
Sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Quan tài trong suốt, dường như chế tạo từ thạch anh, không có gì đáng sợ.
Lâm Dịch nhạy bén phát hiện bên trong có chữ, nói gấp: “Chờ chút, hình như trên này có chữ.”
“Vô dụng, hoàn toàn không biết.” Đường Tư trợn trắng mắt.
Mặt bên quan tài viết bốn chữ, đáng tiếc Lam tinh dốc hết sức lực cũng không phát hiện trong lịch sử có văn tự nào tương tự.
Lịch sử Đại Hạ cũng không có.
Nhưng nữ nhân nằm trong quan tài mặc một bộ quảng tụ lưu tiên rất bắt mắt, từ trên mặt trăng rơi xuống, một dạo mọi người còn tưởng nàng là Thường Nga.
Dù sao không còn đầu mối, người cũng chạy mất, đi đâu nghiệm chứng?
Lâm Dịch ghi nhớ mấy văn tự này, dự định gặp Cổ Lan thì hỏi, chắc sẽ có tin tức.
Ba người ngồi một hồi thì định đi nghỉ.
Đường Tư coi Thẩm Bối Bối là gối ôm, nhưng cứ thấy thiếu thiếu.
Nàng không còn mất ngủ nữa.
Khi đó gặp ác mộng chủ yếu vì Thẩm Thiến trọng thương, bây giờ nàng dần dần chuyển biến tốt đẹp, chỉ còn bóng ma với quái vật kia, không có ảnh hưởng quá lớn.
Lần trước Tống Bảo Nhi về, Đường Tư không ngủ trên giường Lâm Dịch, cũng không gặp ác mộng.
Nhưng sau đó quỷ thần xui khiến lại bò lên.
Cảm giác mình đã thành thói quen.
Bỏ đi, quản nhiều như vậy làm gì!
Lúc Đường Tư suy nghĩ lung tung, Lâm Dịch đã bình yên nhập mộng.
Không gặp được Cổ Lan.
Lâm Dịch đoán nàng không ở trong mộng suốt, hơn nữa mình chỉ ngẫu nhiên tiến vào mộng cảnh của nàng, cho nên không gặp được cũng đúng.
Thời gian của song phương không giống nhau, một ngày của mình tương đương với mấy năm, mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm của nàng.
Muốn gặp được mình, nàng phải ở mãi trong mộng.
Dùng bốn tiếng đi đường, địa phương quỷ quái này lớn hù chết người. Bây giờ thực lực Lâm Dịch nâng cao, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, đi nhiều ngày như thế mà vẫn không thoát khỏi sa mạc. Cảnh sắc bốn phía vĩnh viễn không có biến hóa, may mà không cần quan tâm đến sinh tồn!
Đánh dấu xong, tiếp tục tu luyện.
Mộng cảnh tập thể của Nhật Bản thỉnh thoảng bay qua.
Đối tượng mà Lâm Dịch lựa chọn nhập mộng, cũng có tiêu chuẩn nghiêm ngặt.
Bởi vì mộng cảnh này do lực lượng của vô số mộng cảnh chi chủ chắp vá thành, điều kiện tiến vào không cao, nhưng bởi vì có hắc thủ phía sau màn, hạn mức tối đa rất cao.
Người nằm mơ có thể không ngừng mài giũa tự thân, thu được một phần lực lượng trong mộng cảnh, có lẽ sẽ xuất hiện người mà Lâm Dịch không phải đối thủ.
May mà mộng cảnh sơ hở trăm chỗ, Lâm Dịch lựa chọn đối tượng nhập mộng, sau đó có thể dùng Vọng Khí thuật quan sát. Chỉ cần yếu hơn mình, một bạt tai quạt ra ngoài là được.
Giúp người là cái gốc của vui vẻ, bọn hắn chết trong mơ, thế giới hiện thực cũng xong đời.
Bị mình một bạt tai quạt ra, tuy không có lợi ích gì, nhưng sống chính là hạnh phúc.
Nếu nhân tuyển nhập mộng mạnh hơn Lâm Dịch, không cần quá sốt ruột, bỏ người này tìm người khác. Dù sao mộng cảnh của bọn hắn nối liền với nhau, tất cả mọi người sống trong một giấc mộng.
Dễ rút dây mạng nhất là các học sinh tập thể xuyên việt.
Bọn hắn rất gần nhau, thực lực không mạnh. Lâm Dịch thích rút bao nhiêu dây mạng cũng được.
Theo thực lực nâng cao, cộng thêm nhiều lần tiến vào, Lâm Dịch cũng hiểu rõ quy tắc vận hành của mộng cảnh này.
Tồn tại bên trong, ngoại trừ một số ít màn đen, mặt khác tựa như được lập trình sẵn, vận hành theo trình tự cố định.
Ví dụ như bên trong có hệ thống xưng hào.
Người nằm mơ có xưng hào dũng sĩ sẽ được mọi người hoan nghênh, nếu có xưng hào sát thủ sẽ bị mọi người phỉ nhổ và kiêng kỵ.
Cho nên Lâm Dịch chỉ cần đánh người nằm mơ ra ngoài, bọn hắn sẽ hoàn toàn quên từng có một kẻ như thế, sau đó tiếp tục vận hành theo phương thức cố định.
Mấy lần nghiên cứu, Lâm Dịch thấy không có nhiều màn đen.
Thần linh phụ trách lừa đám người này, chắc là kiểm soát viên, là thủ đoạn của kẻ sau màn, cho nên phải tránh tiếp xúc với đối phương.
Cổ Lan nói Trúc Mộng kinh cao cấp hơn, đối phương không phát hiện được mình, nhưng mình cũng không thể quẩy trước mặt màn đen.
Lâm Dịch giống như virus, cao cấp hơn thật ra là phần mềm diệt virus không diệt được mình, cho nên không sợ bị chú ý.
Nhưng cũng phải cẩn thận bị đối phương chủ động nhằm vào.
Mộng cảnh này còn có một điểm khá kỳ quái, chính là rất chân thực.
Lâm Dịch còn bị một tiểu tỷ tỷ cuốn lấy, muốn mời mình đi uống rượu, sao có thể cự tuyệt?
Cho dù đây là mộng, cũng là thế giới huyễn tưởng. Các tiểu tỷ tỷ tinh linh, ác ma, thiên sứ, phong tình dị vực cực kỳ cao cấp, khẳng định trong hiện thực không trải nghiệm được.
Tiền càng không thành vấn đề, có rất nhiều đồng tử đưa tiền.
Nhưng hắn chỉ uống rượu, tiến thêm một bước thì không suy nghĩ.
Mẹ nó ta não tàn, mới đánh mất lần đầu quý giá trong mơ.
Một đêm trôi qua, Lâm Dịch lại đưa tiễn 12 thiếu niên Nhật Bản. Hắn đắm chìm trong khoái cảm cứu vớt 12 sinh mệnh, rời khỏi mộng cảnh.
Nhưng hắn không biết, Nhật Bản đã sắp nổ.
Lại tỉnh!
Lại có 12 người tỉnh lại.
Đều không có ký ức, không có truyền thừa.
Cao tầng Nhật Bản hận không thể nâng đao chém chết bọn hắn.
Sao các ngươi vô dụng thế!
Sao các ngươi tay không trở về.
Sao các ngươi phụ kỳ vọng của chúng ta!
Bọn hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mỗi lần đều là 12, hình như hợp với quy luật nào đó.
Chẳng lẽ thần linh thông qua phương thức này, muốn nói gì cho mình?
Bởi vì cao tầng đại loạn, cho nên Nhật Bản tràn đầy tin đồn. Ngươi một câu ta một câu, chuyện càng ngày càng huyền huyễn.
Rạng sáng 12 giờ, hiến tế 12 đồng nam đồng nữ, sinh nhật của những người này phải đối ứng 12 cầm tinh, góp đủ con số 12.
Có kẻ nói phải vào 12 giờ trưa ngày 12 mỗi tháng, hiến tế một nhóm.
Đương nhiên......
Chỉ là phỏng đoán nhảm nhí, quan phương cũng không dám làm loại chuyện người người oán trách này. Nhưng một đứa bé trong đó, mơ mơ màng màng nói đến Lâm giáo sư.
Lâm giáo sư?
Đây là từ mấu chốt lần đầu xuất hiện.
Hỏi kỹ thì bọn hắn cũng không rõ ràng.
Làm việc tốt, cứu vớt, Lâm giáo sư gì đó.
Có ảnh hưởng như vậy, chắc vì lúc đánh người, Lâm Dịch nói với bọn hắn một câu.
Ta đến cứu vớt các ngươi, xin gọi ta là Lâm giáo sư….
Tồn tại thần bí kia lợi dụng ý thức mơ hồ, khiến bọn hắn mang một phần truyền thừa về. Vô số mảnh vỡ ghép lại, chắc có thể ghép ra một bức hoạ tráng lệ, cuối cùng đạt thành mục đích của hắn.
Nhật Bản sôi trào.
Chúng ta có họ Lâm a, phàm là giáo sư họ Lâm, toàn bộ được mời đến tra hỏi.
Lâm Dịch đương nhiên không biết những chuyện này.
Sáng sớm thức dậy, đưa tiễn Đường Tư và Thẩm Bối Bối, sau đó khống chế phi kiếm chạy tới căn cứ bí mật kiểm tra, trộm chết tiệt vẫn không đến.
Ra ngoài thành dạo một vòng, tìm được một loại dược liệu mà quan phương chưa phát hiện, vừa vặn dùng để luyện chế đan dược cảnh giới Võ Tôn, khiến Lâm Dịch vui vẻ chết đi được.
Thu vào hộp trữ vật, định nhờ Đường Tư phái người đi tìm.
Sau đó về nhà, tiếp tục luyện chế Phá Cảnh đan. Dược liệu mua từ trước nhét đầy hộp trữ vật, tạm chưa dùng hết, không vội bổ sung.
Luyện chế xong xuôi, Lâm Dịch lo lắng gần đây mình bị chú ý, vứt rác không cẩn thận sẽ bị phát hiện, dứt khoát cưỡi phi kiếm đi ném ở bãi rác vắng vẻ, sau đó mới về nhà.
Hắn cẩn thận từng li, nhưng không phát hiện được, không lâu sau khi mình đi.
Một cái bóng linh hoạt chạy ra, thuần thục ngâm bã dược liệu đi. Tốc độ nhanh đáng sợ, cho dù ban ngày chạy loạn trên đường, người bình thường cũng không phát hiện được gì, cùng lắm là nghi hoặc vì sao có gió.
Buổi tối Đường Tư về, nói Giải Độc đan chỉ thiếu ba loại dược liệu.
Lâm Dịch giao dược liệu mà mình tìm được cho nàng, đồng thời viết ra dược liệu cần thiết cho đan dược Võ Tôn, nhờ nàng thuận tiện tìm.
Đường Tư cũng không định truy vấn ngọn nguồn, nhận lấy tư liệu rồi gửi đi.
Nhưng Lâm Dịch không ôm hi vọng lớn.
Dược liệu cũng cần thời gian trưởng thành, cho dù có thể tìm được bên ngoài, cũng chỉ là một phần. Muốn sản xuất hàng loạt thì cần nhân công bồi dưỡng.
Lần này tìm kiếm từ đầu, không giống dược liệu của Huyết Khí đan nhất nhị phẩm, sớm đã bắt đầu trồng trọt công nghiệp.
Bây giờ Đại Hạ có không ít Võ Tôn, một thời gian nữa, có Phá Cảnh đan tương trợ thì còn nhiều hơn.
Cho nên phải phòng ngừa chu đáo, bố cục từ trước, cho quan phương bồi dưỡng.
Đây cũng là ưu thế của linh khí khôi phục, linh điền khắp nơi, linh khí đầy trời. Chỉ cần nghiên cứu hoàn cảnh thu thập dược liệu, sau đó bố trí ra một nơi, hoặc dứt khoát quây chỗ đó lại là có thể thuận lợi bồi dưỡng, không gặp nhiều khó khăn.