Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão

Chương 144 : Nữ tổng giám đốc bá đạo Cổ Lan




Lần này hời lớn.

Đồng tử đưa tiền Manh Tân còn suýt bị mình xử lý, đoán chừng sẽ có bóng ma tâm lý! Chờ hắn trở về thì tặng cho mấy viên đan dược mới được.

Phá Cảnh đan mà thôi! Ta còn nhiều.

Nếu Lâm Dịch muốn, có thể luyện bất cứ lúc nào.

Nhưng pháp bảo trữ vật thì chỉ có thể gặp, không thể cầu.

Lâm Dịch cũng gọi điện cho Thư Ký, nhờ nàng đưa chút Huyết Khí đan nhất phẩm cho A Dương.

Hắn cũng rõ ràng mọi chuyện.

A Dương thấy dính líu với mình thì xui xẻo, đem đi kể khổ với Manh Tân.

Đúng lúc Manh Tân được người của Cửu Tinh tháp mời chào, lại báo cáo cho chủ tịch.

Chủ tịch đánh nhịp, ngươi nội ứng đi!

Lâm Dịch không tiếp xúc với mấy người trong nhóm, khẳng định bọn hắn không dám kéo Uông Tiểu Ngư vào, sợ bị Uông lão gia tử xé xác, cho nên A Dương thành nhân tuyển phù hợp nhất.

Lợi dụng A Dương dẫn Lâm Dịch ra, lơ ngơ phối hợp Manh Tân diễn xuất.

Thảo nào Lâm Dịch kéo nhiều ngày như thế, hai người bọn hắn vẫn nhẫn nại chờ.

Hắn chưa định làm gì, thực lực của mình quá yếu.

Thật ra không đủ mạnh nên mới bị lợi dụng, nếu như mình là Nguyên Anh cảnh thì ai dám?

Lần này A Dương lại chịu tai bay vạ gió.

Thậm chí Lâm Dịch thấy, mình và hắn bát tự tương khắc.

Mỗi lần A Dương dây dưa với mình, tất nhiên sẽ xui xẻo, đúng là nghiệp chướng a!

Vội vàng nhắn tin cho A Dương, trấn an hắn.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Lương Tâm, ngươi là cảnh giới gì?

< Bản Quần Lương Tâm >: Võ Sư sơ kỳ.

A Dương cũng biết thực lực của Lâm Dịch, nhưng vẫn thấy khó tin.

Lần đầu thấy gia hỏa này, hắn mới là Võ Đồ sơ kỳ a!

Lúc ấy ta vẫn là đại tiền bối đây!

Không đến một tháng, vì sao thành Võ Sư?

< Công Cụ Nhân A Dương >: Tốc độ lên cấp của ngươi quá biến thái, hơn nữa cảm ơn ngươi cho ta đan dược, dùng rất tốt.

< Bản Quần Lương Tâm >: Đều do ta sai, lần này lại liên lụy đến ngươi.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Miễn bàn, lần này ta hố ngươi mới đúng. Nếu không do ta, hỗn đản Manh Tân cũng không dễ hẹn ngươi ra như vậy.

Bình thường Lâm Dịch như người vô hình trong nhóm, do mình nên hắn mới bị dẫn ra.

Tuy biết Manh Tân không phản bội, nhưng vẫn thấy có lỗi với hắn.

Tình huống lúc ấy vô cùng đáng sợ.

< Bản Quần Lương Tâm >: Manh Tân tiền bối không cố ý. Vì chuyện này, hắn không cần thanh danh, bất chấp nguy hiểm tính mạng đi thử, ta rất bội phục.

Cũng nên bội phục Manh Tân, đây là cách làm liều mạng, hơn nữa hắn không phải người quyết định chuyện này.

< Công Cụ Nhân A Dương >: Đúng vậy, nếu là ta thì khẳng định không dám. Gần đây không liên lạc được với ta, ngươi cũng biết nguyên nhân.

< Bản Quần Lương Tâm >: Không sao, gần đây ta cũng không chạy loạn, chơi trong thành thôi.

Chơi trong thành?

Con em ngươi a!

A Dương gào lên trong lòng.

Vì sao ta không thể ra ngoài, ngươi thì có thể đi dạo bên ngoài?

Lo lắng tiết lộ tin tức, bây giờ hắn không thể rời đi. Sở dĩ không liên hệ Lâm Dịch, là bởi vì điện thoại cũng trên tay người khác.

Trò chuyện xong xuôi, hắn còn phải trả lại đấy.

Đúng là người so với người tức chết người a!

Nhắn tin cho anh em 404, nhờ hắn làm hộ nhiệm vụ hằng ngày rồi trả điện thoại, sau đó chơi game offline.

Đúng là Thư Ký cân nhắc chu toàn a! Biết mình không chơi game sẽ chết, còn mang đến mấy trò offline.

Thu điện thoại, Lâm Dịch nhìn đồng hồ.

Chuyển phát nhanh gọi tới, camera năng lượng mặt trời đã đến.

Lâm Dịch vội vàng lái xe về nhận hàng, nhét vào hộp trữ vật rồi chạy tới căn cứ bí mật của mình.

Thao tác theo sách hướng dẫn, lắp đặt camera năng lượng mặt trời rồi để dược liệu đã chuẩn bị trước.

Giải quyết xong chuyện, Lâm Dịch đi thẳng về.

Sau này tới xem tình hình.

Có chuyện Manh Tân, Đường Tư còn bận rộn hơn, ngay cả cơm tối cũng không về, Lâm Dịch ăn bừa lấp bụng.

Gần 8 giờ, Đường Tư và Thẩm Bối Bối mới về.

Lâm Dịch đang ngồi xem ti vi, nàng ngồi phịch xuống bên cạnh, kéo cổ áo, ra vẻ ta rất nóng.

Lâm Dịch đứng dậy rót nước cho nàng và Thư Ký.

Hai người uống ừng ực.

“Đã thuận lợi hòa vào, nhưng ngươi cũng bại lộ, chắc là có người phát hiện đầu mối từ trước.” Đường Tư nói thẳng.

Sau khi người của Cửu Tinh tháp tìm tới, mới thuận thế quyết định kế hoạch nội ứng này.

Không phải chủ tịch bố cục từ sớm.

Chắc người của Cửu Tinh tháp biết chuyện đan phương từ con đường nào đó, mới muốn ra tay với Lâm Dịch.

“Lần này không bắt được ta, Manh Tân tiền bối có sao không?” Lâm Dịch hơi lo lắng.

“Bởi vì Cửu Tinh tháp đánh giá sai thực lực của ngươi, mới dẫn đến nhiệm vụ thất bại. Manh Tân biết rất nhiều nội tình của Bách Võ thành, Cửu Tinh tháp vẫn sẽ thu hắn.” Đường Tư không quan tâm.

Những nội tình kia, lộ ra một ít cũng không sao.

“Trải qua sự kiện lần này, nếu muốn đối phó ta, bọn hắn sẽ phái ra cao thủ lợi hại hơn?” Lâm Dịch nhíu mày.

Đường Tư lắc đầu nói: “Chưa hẳn, nếu thuận lợi thì chúng ta có thể nhổ cái đinh lớn nhất của Cửu Tinh tháp, bọn hắn sẽ hỗn loạn một hồi. Thực tế nhờ Đại Hạ Long Hồn, chúng ta đã phong tỏa mục tiêu khả nghi, nhưng đối phương ngồi ở cao vị, không có đầy đủ chứng cứ thì không dám ra tay.”

Điều kiện đặc biệt của Đại Hạ Long Hồn, tạm thời không công bố.

May mà Manh Tân muốn tốc chiến tốc thắng, nên mới thi triển đồ đằng kỹ để trấn áp Lâm Dịch và A Dương, nếu không thì hắn đã chết.

Thực lực của Lâm Dịch càng mạnh, năng lực tự vệ cũng càng mạnh, Đường Tư cũng càng vui vẻ.

Có thể thấy sư phụ của hắn mạnh đến mức nào.

“Tín ngưỡng của Đại Hạ Long Hồn xác thực không tiện công khai, nghe quá mơ hồ. Sẽ khiến rất nhiều người bắn ngược, dễ tạo thành phiền toái.” Lâm Dịch cũng lý giải.

Rất nhiều người đang ở Đại Hạ, nhưng lòng thì đi vắng.

Nếu bọn hắn làm ác nhân cáo trạng trước, gây sự làm loạn, sẽ tạo thành phiền toái không cần thiết.

Hơn nữa nếu bức bách quá đáng, bọn hắn có làm ra bất cứ chuyện gì.

Dễ gây nên rung chuyển.

Chi bằng trọng điểm chú ý đám người kia, nước ấm nấu ếch xanh bọn hắn.

Cũng khiến Đại Hạ vững vàng vượt qua giai đoạn này.

Lâm Dịch không nhúng tay được mảng này, cũng không cần phải tham dự.

An tâm nâng cao mình mới là vương đạo.

Nếu mình không đủ mạnh, chẳng những bị làm quân cờ, thậm chí còn rơi vào cục diện mặc người an bài.

Cho dù chủ tịch sẽ nghĩ cách bảo vệ tính mệnh của mình.

Nhưng ai bằng lòng giao mạng cho người ngoài?

Với chủ tịch thì có thể bảo vệ đương nhiên phải bảo vệ, không bảo vệ được thì chịu nhé!

Lâm Dịch có oán giận, nhưng không tiện biểu lộ ra.

Âm thầm ghi lại một khoản.

Một đêm như cũ.

Không có ba tiểu gia hỏa, Đường Tư trở về khiến Lâm Dịch rất vui vẻ.

Rất là lạ.

Thật ra đến bây giờ hắn vẫn không rõ ràng, vì sao Đường Tư phải ngủ trên giường mình. Cho dù nàng coi mình là em trai, nhưng mình đã 16 tuổi rồi, tuổi tâm lý cũng không nhỏ, ngươi khiến ta rất khó xử a!

Nghĩ thượng vàng hạ cám một hồi, Lâm Dịch mới đi ngủ.

Đường Tư ôm lấy hắn, ngủ cũng rất ngon.

Lần nữa nhập mộng.

Mộng cảnh của Cổ Lan có biến hóa lật trời so với lúc mới gặp.

Khắp nơi cỏ xanh, chim hót hoa nở, không còn thấy vẻ đìu hiu ngày xưa.

Lâm Dịch thấy Cổ Lan là một nữ tổng giám đốc bá đạo.

Mình thấy mộng cảnh của nàng hoang vu.

Nàng liền hoàn mỹ thuyết minh, bá đạo sủng ái là gì.

“Ngươi trốn ta làm gì?” Lâm Dịch cảm khái, phát hiện Cổ Lan cách thật xa, chẳng lẽ do mình nhiều lần ôm nàng?

Ngươi không thích được ta ôm sao?

Cổ Lan ghét bỏ: “Ngươi thối quá!”

Lâm Dịch nghi hoặc hít hà: “Không có mùi a, hơn nữa trạng thái này cũng có thể bốc mùi sao?”

“Có mùi của ký sinh trùng, ngươi từng gặp huyết ma sao?” Cổ Lan bóp mũi miễn cưỡng tới gần Lâm Dịch, nhẹ nhàng vung tay xua tan cái mùi đó.

“Ký sinh trùng thì ta biết, huyết ma là gì?” Lâm Dịch không hiểu rõ.

Cổ Lan ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngươi chưa từng gặp một tảng đá đen, trông giống người tốt, tự xưng là khí linh, muốn cùng ngươi xưng bá thiên hạ, cùng ngươi lưu lạc thiên nhai, cùng ngươi cưới nữ tiên, đi lên tiên sinh đỉnh phong?”

“Ta nhặt một tảng đá, gặp phải một tiểu gia hỏa đầu độc ta, nàng nói mình là khí linh, bảo ta cầm nàng giết người thì có thể tiến hóa.” Lâm Dịch nói gấp, hắn cũng muốn hỏi chuyện này.

Cổ Lan hừ lên: “Giả, đồ chơi kia không nói thật bao giờ, nhưng chúng ta đã lấp sông máu, cũng đánh nát mẫu thai, vậy mà còn cá lọt lưới, đúng là kỳ quái.”

Lâm Dịch lập tức hứng thú, hắn thấy đồ nhỏ trong kiếm không đáng tin cậy, không ngờ chính xác.

“Nghe ngươi nói ta thấy rất lợi hại, nhưng đứa mà ta gặp rất yếu, ngoại trừ giỏi đầu độc ra, hai bạt tai đã tát cho nàng ngoan ngoãn.”

Cổ Lan ngạc nhiên nhìn Lâm Dịch: “Đồ chơi kia tuy buồn nôn, nhưng trông rất đẹp, ngươi cũng hạ thủ được sao, thật đáng sợ!”

Lâm Dịch lúng túng nói: “Lúc đầu ta không biết, nhìn một đám bóng đen, còn bị ảnh hưởng tâm trí, nên mới xuống tay độc ác.”

“Đánh hay lắm, đừng tin lời các nàng, mặt ngoài nịnh nọt ngươi, thật ra hận không thể thiên đao vạn quả ngươi. Mỗi ngày lục đại Thiên vực có rất nhiều người chết, dù sao cũng phải tìm chỗ xử lý. Dần dà chỗ đó bị huyết nhục của Tiên nhân ăn mòn thành sông, ô uế không chịu nổi. Hàng triệu năm trôi qua, dựa vào lực lượng ô uế này, dựng dục ra một con huyết ma, bản thể của nàng do hài cốt của Tiên nhân ngưng tụ thành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.