Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão

Chương 126 : Tiểu tỷ tỷ, ta yêu ngươi chết đi được!




Chợt thấy hai người này, Lâm Dịch không kìm lòng được kêu lên.

“Tình tỷ, Đường tỷ!”

Hai người tuy ngăn được công kích của cự thú, nhưng đã thương tích đầy mình. Chính diện ăn xung kích, bị ép cho quỳ một gối xuống.

“Lui!” Đường Tư kiệt lực rống một tiếng.

Tống Tình ngầm hiểu, trực tiếp thoát thân xách Lâm Dịch chạy về phương xa.

Đầu óc Lâm Dịch hơi loạn.

Mộng của Đường tỷ?

Mộng của Tình tỷ?

Hai nàng phối hợp ăn ý, đầu óc thanh tỉnh, Lâm Dịch không đoán được là mộng của ai.

Tống Tình dắt Lâm Dịch chạy trốn, Đường Tư cũng lăn một vòng trên mặt đất, thoát khỏi yêu thú, tháo chạy về phương xa.

Có nàng kéo dài thời gian.

Tống Tình đã dẫn Lâm Dịch tìm được chỗ nấp, ôm chặt hắn, lo lắng nói: “Thu lại hơi thở.”

Lâm Dịch hiểu ý, vội vàng buông lỏng, khí tức cũng thu lại.

Mỗi khi cự thú đi một bước, mặt đất sẽ chấn động, nhưng nó tạm thời không tìm được mấy người, dần dần mò về phương xa.

Lâm Dịch vội vàng hỏi: “Chị...... Thế này là thế nào?”

“Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ thì bị yêu thú dây dưa, sao ngươi đến được!” Tống Tình lo lắng nhìn Lâm Dịch.

Chấp hành nhiệm vụ trong mộng?

Không, đây là ác mộng!

Nói cách khác, có lẽ là chuyện mà các nàng từng gặp, để lại vết thương tâm lý.

Nhưng rốt cuộc là mộng của ai?

“Ta...... Ta cũng không biết.” Lâm Dịch không thể nói mọi người đều đang nằm mơ a.

Tống Tình nghiến răng nói: “Lát nữa ta dẫn nó đi, ngươi tùy thời chạy trốn!”

Lâm Dịch nhíu mày: “Chị muốn ta đi?”

“Ngươi không trốn, chẳng lẽ ở lại chờ chết sao?” Tống Tình nhìn gia hỏa không chịu thua kém này.

Lâm Dịch có ý nghĩ.

Đây chắc là ác mộng của Đường tỷ.

Nếu Tình tỷ chính là mộng cảnh chi chủ, khi nàng có suy nghĩ khiến mình rời đi, mình đã bị đưa ra.

Đường Tư rất mạnh, đã là cao thủ Võ Tôn sơ kỳ.

Lâm Dịch bây giờ Trúc Cơ sơ kỳ, bởi vì không đọ sức với Võ Sư, hắn cũng không biết mình mạnh thế nào.

“Chị, cự thú vừa rồi có thực lực gì?” Lâm Dịch hỏi vội.

Tống Tình nghi hoặc nhìn hắn: “Võ Tôn sơ kỳ a!”

“Vậy chị có cảnh giới gì?”

“Võ Sư đỉnh phong.”

“Đường tỷ thì sao?”

“Võ Sư đỉnh phong!”

Lâm Dịch trầm mặc, không có đạo lý a. Rõ ràng Đường tỷ của ta là cao thủ Võ Tôn, làm sao chạy đến trong mộng, lại tự gọt thực lực của mình đi một đoạn?

Không...... Có lẽ bị chuyện trước đây ảnh hưởng.

Về lý luận, mộng cảnh chi chủ là vô địch trong mộng cảnh của mình, nhưng mộng cảnh lại do tiềm thức của bọn hắn sáng tạo ra.

Tiềm thức bị chuyện trước đây ảnh hưởng, sẽ cảm thấy đối phương không thể chiến thắng.

Đang suy tư, nơi xa lại khai chiến.

Tống Tình dặn dò: “Ngươi ở lại nơi này, ta đi hỗ trợ.”

Lâm Dịch không cậy mạnh đi theo, chỉ thấy chuyện này hơi phức tạp.

Bây giờ hắn mới có thời gian cảm nhận trạng thái của mình, Trúc Cơ thì mạnh hơn rất nhiều, Luyện Khí cảnh không thể so sánh nổi.

Luyện Khí đỉnh phong chỉ có thể ở trong mộng cảnh năm tiếng.

Nhưng Trúc Cơ sơ kỳ, chắc có thể kiên trì 24 tiếng.

Cho dù chiến đấu cường độ cao, cũng có thể ở hơn hai tiếng, năng lực sinh tồn tốt hơn rất nhiều, không cần lo lắng đánh hai quyền đã mệt chết trong mộng.

Nhưng cường độ của địch nhân cũng gia tăng một đoạn dài.

Yêu thú Võ Tôn sơ kỳ, đánh kiểu gì?

Hắn thấy mình nên tìm được Đường Tư, để nàng đưa mình ra.

Bây giờ không thể giải quyết mộng cảnh này.

Lâm Dịch thu khí tức, phóng thần thức quan sát bốn phía, đột nhiên phát hiện một khí tức yếu ớt ở không xa.

Lâm Dịch vội vàng chạy tới, không dám làm ra động tĩnh quá lớn, cự thú kia cảm giác rất nhạy bén, Lâm Dịch vừa vào đã bị đối phương phát hiện.

Tới gần đối phương, không ngờ là Thẩm Thiến.

Liên quan đến chuyện này, Thẩm Bối Bối không nói tỉ mỉ - chấp hành nhiệm vụ gì, gặp phải ai… Lâm Dịch chỉ biết, Thẩm Thiến bởi vậy mà trọng thương.

Nhìn Thẩm Thiến đã ngất đi, Lâm Dịch có dự cảm không lành.

Không phải chứ, không phải chứ!

Không thể nào!

Thiến tỷ của ta là Võ Sư đỉnh phong chính nhi bát kinh a!

Phía sau rung bần bật.

Yêu thú sắp tới.

Lâm Dịch vội vàng đứng lên, chạy về phương xa, hấp dẫn ánh mắt của yêu thú.

Luận đến tốc độ, Lâm Dịch thua kém đối phương, chỉ có thể không ngừng lên không. Nhưng năng lực của yêu thú này không thể coi thường, còn bị vô ý thức tăng cường, cho dù Lâm Dịch bay cao mấy trăm mét, nó cũng có thể dễ như trở bàn tay nhảy lên đập.

Lâm Dịch xoay người, miễn cưỡng tránh thoát công kích, nhưng kình phong mạnh mẽ khiến hắn không ổn định được.

Cùng một thời gian, Đường Tư vọt lên, bắt được Lâm Dịch ném hắn đến chỗ Tống Tình, hô lớn: “Chạy mau!”

Bị Đường Tư ném ra ngoài, Lâm Dịch không có cảm giác rời khỏi mộng cảnh.

Suy đoán trong lòng quả nhiên ứng nghiệm.

Nói cách khác......

Tống Tình và Đường Tư đều không phải mộng cảnh chi chủ.

Các nàng có thể biểu hiện linh hoạt như thế, thuần túy do người nằm mơ hiểu rất rõ các nàng.

Mộng cảnh chi chủ chân chính, chắc là Thẩm Thiến.

Nhưng nàng......

Hôn mê!

Bất kể hiện thực hay trong mộng cảnh, nàng đều trong trạng thái này, đưa mình ra ngoài kiểu gì?

Không kịp nghĩ nhiều.

Đường Tư kéo dài một lát, không chống nổi yêu thú, chỉ có thể ôm đầu chạy trốn.

Yêu thú không đuổi kịp nàng, đi một vòng lại để mắt tới Lâm Dịch và Tống Tình.

“Chạy mau!”

Tống Tình biến sắc, đẩy Lâm Dịch đi, tiến lên ngăn cản yêu thú.

Đường Tư nhìn thấy tình huống bên này, lại xông đến hỗ trợ.

Lâm Dịch sững sờ tại chỗ.

Trốn?

Ta nên trốn kiểu gì?

Nơi này là mộng cảnh, chỉ có một vùng như này, căn bản không có đường ra.

Đánh?

Ta đánh kiểu gì?

Bình thường mà nói, mộng của Võ Sư đỉnh phong không sáng tạo được đối thủ như này, thực lực sao có thể biến thái đến Võ Tôn sơ kỳ.

Thực lực của Lâm Dịch cũng không thể đi vào mộng cảnh biến thái như vậy mới phải.

Nhưng Thẩm Thiến đang trong một trạng thái đặc biệt.

Nàng là Võ Sư đỉnh phong, nhưng nếu Lâm Dịch không đoán sai, nàng đã là nửa bước Võ Tôn.

Cho nên mộng cảnh của nàng mới khác biệt.

Nàng có bóng ma tâm lý với yêu thú này, tiềm thức cường hóa đối phương, mới có địch nhân ngang với Võ Tôn sơ kỳ, Lâm Dịch lại phù hợp tiêu chuẩn tiến vào mộng cảnh của nàng.

Mấu chốt nhất là chỉ cần Thẩm Thiến tỉnh, nàng sẽ đưa mình ra ngoài.

Nhưng trong mộng, nàng cũng trọng thương hôn mê.

Có thể tỉnh được sao?

Đường Tư và Tống Tình còn đang liều mạng, nhưng các nàng chỉ là Võ Sư đỉnh phong, không thể đánh bại yêu thú Võ Tôn sơ kỳ này.

Lâm Dịch thấy hơi kỳ quái, năm đó các nàng trốn ra kiểu gì?

Có quan hệ với các nàng đột phá Võ Tôn không?

Thời gian đang trôi qua.

Lâm Dịch, Tống Tình và Đường Tư liên tục chạy trốn, may mà Tống Tình và Đường Tư hấp dẫn lực chú ý, hắn mới không cần đối mặt yêu thú này.

Thậm chí hắn nhiều lần tới gần Thẩm Thiến, nhưng không thể gọi đối phương dậy.

Xong đời!

Mẹ nó ta sắp xong đời!

Lâm Dịch chỉ thấy trời sắp sụp xuống.

Không có mộng cảnh chi chủ, hắn không thể rời khỏi mộng cảnh.

Không......

Thật ra còn một biện pháp, nhưng Lâm Dịch không suy nghĩ.

Giết Thẩm Thiến không chút năng lực chống cự, cũng có thể rời khỏi mộng cảnh. Dù sao giết nàng và đối phó yêu thú, con đường trước dễ hơn.

Nhưng Lâm Dịch không thể làm thế.

Hắn sứt đầu mẻ trán, thấy mình xong thật rồi.

Đánh trốn mất bốn tiếng.

Chỉ còn 20 tiếng.

Trốn trong một khe núi, Lâm Dịch thở dốc.

Đau đầu suy nghĩ mình nên làm gì.

Đột nhiên!

Một cánh tay trắng nõn duỗi ra, trực tiếp nắm cổ áo Lâm Dịch, kéo hắn ra ngoài.

Cảnh sắc trước mắt biến hóa.

Lâm Dịch ngẩn ra nhìn người trước mắt.

Cổ Lan thở phì phì nói: “Nhìn gì vậy, ngươi Trúc Cơ rồi a!”

“A a a, tiểu tỷ tỷ, ta yêu ngươi chết đi được!” Lâm Dịch vội vàng xông lên ôm lấy Cổ Lan, nàng ghét bỏ giãy dụa, suýt nữa một cước đạp bay hắn.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Lâm Dịch, sợ rằng đã chịu đủ giày vò. Nàng không đành lòng đá, nhẹ nhàng đẩy hắn ra nói: “Ngươi sao vậy?”

Lâm Dịch vội vàng nói ra tình huống trong mộng của Thẩm Thiến.

Cổ Lan cạn lời.

Khá lắm, giấc mơ cổ quái kỳ lạ như thế ngươi cũng đụng phải, vận khí đúng là nghịch thiên.

Bình thường ai có thể kẹt trong trạng thái phá cảnh, cảnh giới mập mờ như thế?

Nàng nhíu mày nói: “Không đúng, người bình thường không thể kẹt ở phá cảnh lâu như thế. Một khi không đủ lực, cũng đại biểu phá cảnh thất bại.”

Lâm Dịch thấy Thẩm Thiến đang trong trạng thái phá cảnh, thân thể khao khát lực lượng, nên mới bất chấp hậu quả hấp thu dược vật, dẫn đến không thể trị liệu thương thế.

Mặt ngoài là như vậy.

Nhưng thật ra nói không thông.

Chuyện phá cảnh, thành là thành, bại là bại, sao có thể kẹt mãi.

Lâm Dịch nghi hoặc: “Ta đoán sai sao?”

“Không...... Ý nghĩ của ngươi không sai, nhưng tình hình của nàng rất đặc biệt, sợ rằng chịu ngoại lực ảnh hưởng. Nhưng chỉ dựa vào ngoại lực này thì không đủ, nên mới duy trì như thế.” Cổ Lan khẳng định.

Lâm Dịch hỏi: “Phá Cảnh đan có giải quyết được không?”

“Có thể, nhưng ngoại lực này không đơn giản, trung phẩm sẽ ổn thỏa hơn.”

Lâm Dịch lập tức cạn lời.

Phá Cảnh đan khó luyện nhất trong Trúc Cơ cảnh, muốn ra trung phẩm chắc không dễ. Nhưng đã có hi vọng, dù sao cũng phải thử.

“Vậy ta về thử, đúng rồi...... Ngươi lôi ta từ trong mộng ra kiểu gì, ta còn cho rằng lần này chết chắc!” Lâm Dịch nghĩ lại còn sợ.

Cổ Lan lườm hắn: “Ngươi cũng từng thấy ta mang nha hoàn vào, nhưng đừng trông chờ ta cứu được mãi. Lần này chỉ là bất ngờ, không phải lần nào cũng có vận khí tốt như thế.”

Lâm Dịch thấp thỏm: “Nếu lần sau ta lại tiến vào giấc mộng kia, sẽ chết chắc sao?”

“Còn có một cách, nếu mộng cảnh chi chủ không có năng lực chống cự, giết chết nàng là được.” Cổ Lan có ý xấu nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhíu mày nói: “Không thể, Thiến tỷ là chị em của Tình tỷ và Đường tỷ, lại là chị của Thư Ký, ta không thể làm chuyện này.”

Cổ Lan thấy hắn như vậy, hài lòng nói: “Vậy ngươi khiến nàng đột phá là được, chỉ cần nàng đột phá, dựa theo thực lực, ngươi sẽ không vào được mộng của nàng.”

Đây là biện pháp duy nhất hiện nay, không khó cũng không dễ, một viên đan dược mà thôi, nhưng phải luyện chế ra mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.