Trong Mộng Ta Có Đại Lão (Ngã Mộng Lý Hữu Đại Lão

Chương 110 : Không giống anh hùng cứu mỹ nhân a!




Ba người đều không chú ý.

Một bóng hình nấp ở góc tối phía xa, nhẹ nhàng kéo kính xe lên.

Chia tay hai người, Lâm Dịch gọi cho Đường Tư rồi đi ra ngoài.

Đường Tư cúp điện thoại, tính toán thời gian, hiếu kỳ nhìn Thẩm Bối Bối: “Cô nam quả nữ chung sống một phòng, bọn hắn có làm gì không?”

Thẩm Bối Bối trợn trắng mắt, chị...... Tư tưởng của ngươi thật đen tối a!

“Chị...... Với thân phận của Alice, không thể xảy ra loại chuyện này!”

“Cũng đúng a.”

Nàng một cước đạp chân ga, lái đến khách sạn.

Lâm Dịch đứng bên đường chờ các nàng.

Trong mấy chiếc xe bên đường, tiểu Ngô kích động chỉ Lâm Dịch: “Lý tổng, Alice dẫn tiểu tử này lên lầu!”

Lý tổng nghiến răng nói: “Dẫn hắn đến cho ta.”

Hắn tính toán thời gian, Lâm Dịch ở trên đó gần một tiếng đồng hồ, nếu muốn làm gì thì có thừa thời gian.

Vừa nghĩ tới Alice không cao lớn như tây mà nhỏ nhắn giống người phương đông, hắn đã không khống chế được dục vọng.

Nhiều người có khí thế, cho nên hắn gọi thêm mấy võ giả.

Tính đến bảo tiêu của mình, tổng cộng tám võ giả. Hắn chỉ có thể mời võ giả xã hội - Võ Đồ sơ kỳ, nhưng đối phó người bình thường thì dư xài. Nếu có năng lực thật, cũng không đi làm bảo tiêu cho người thường.

Nhiều võ giả như thế tụ chung một chỗ, Lâm Dịch sớm đã phát hiện.

Chỉ không ngờ liên quan đến mình.

Sau khi thực lực nâng cao, phạm vi Vọng Khí thuật của Lâm Dịch đã vượt qua 400 mét, xung quanh có bao nhiêu võ giả đều rõ.

Đồ chơi này còn không phí sức, cho nên thỉnh thoảng Lâm Dịch lại dùng, quan sát tình huống xung quanh.

Tám người này xuống xe đi về phía mình, Lâm Dịch thậm chí hơi hồ đồ.

Đi về phía ta?

Chẳng lẽ người Đồng gia đến báo thù?

Nhưng những người này không mạnh, Đồng gia lạc đà gầy vẫn béo hơn ngựa, bọn hắn biết thực lực của mình, không thể cho Võ Đồ sơ kỳ đến đối phó.

Hơn nữa đan dược vừa nộp lên, thời gian này nhằm vào mình, chẳng lẽ không muốn mạng sao?

Không sợ quan phương hiểu lầm, cho rằng muốn ép hỏi đan phương từ mình?

“Tiểu tử, đi theo chúng ta một chuyến!”

Võ giả cầm đầu có tướng mạo hung ác, dẫn người bao vây Lâm Dịch.

Lâm Dịch hừ lên: “Nếu như ta không đi?”

“Đừng trách chúng ta không khách khí!”

Trong lúc nói chuyện, hắn đã vươn tay chụp vào Lâm Dịch.

Theo hắn, một thanh niên mười mấy tuổi có thể có bản lãnh gì.

Lâm Dịch nhíu mày, tiện tay vỗ bay móng vuốt của đối phương, sau đó tiến lên một bước, mu bàn tay nhẹ nhàng đẩy ngực hắn, võ giả này lập tức bay ra ngoài.

Người khác trợn tròn mắt, phát hiện thực lực Lâm Dịch không đơn giản, vội vàng cảnh giác nhìn hắn.

Lập tức có người hô: “Mọi người cẩn thận, tiểu tử này là võ giả, cùng lên!”

Cho dù tiểu tử này là võ giả, bọn hắn cũng không cảm thấy đối phương mạnh bao nhiêu. Tuy không ít cao thủ mười mấy tuổi, nhưng không đến mức vớ đại trên đường là có, không thể xui xẻo như vậy.

Cộng thêm phần lớn thanh niên là võ giả xã hội, chưa từng chém giết, gây chút áp lực là sợ hãi, chuyện này bọn hắn rất giàu kinh nghiệm.

Vừa nói xong, Lâm Dịch đã ra tay nhanh hơn.

Hoặc quyền hoặc cước, dễ như trở bàn tay đánh ngã tám võ giả.

Với thực lực của hắn, đúng là quá ức hiếp người ta.

Một đám nằm trên mặt đất rên rỉ, tình cảnh vô cùng tráng lệ.

Quậy ra động tĩnh lớn như thế.

Xung quanh đã có người đến gần, có người đang quay video, còn có người báo cảnh sát.

Lý tổng thấy Lâm Dịch có năng lực như vậy, sớm đã sợ hãi. Có tiền ức hiếp người bình thường thì không thành vấn đề, nhưng nếu trêu chọc võ giả lợi hại thì đúng là tự tìm đường chết.

“Lái xe, đi mau!” Hắn vội vàng bảo tài xế lái xe.

Tiểu Ngô ngồi phía sau tê cả da đầu, hắn cũng từng thấy những bảo tiêu kia. Ai cũng là hảo thủ lấy một địch trăm, tập hợp cùng nhau có thể đánh mấy trăm hơn ngàn người bình thường, vậy mà thoáng cái đã bị xử lý.

Nếu...... Nếu biết liên quan đến mình thì phải làm sao a!

Nói cho cùng, hắn gọi điện mật báo mới gây chuyện a!

Lái xe sớm đã sợ hãi, vừa nghe lão bản bảo lái, lập tức khởi động xe. Lâm Dịch khom lưng nhặt một hòn đá nhỏ, tiện tay ném tới.

Cửa sổ xe nứt ra, cục đá bay trên đầu. Lái xe nào còn quan tâm, đẩy cửa xe chạy tè ra quần, lão bản cũng mặc kệ.

Lý tổng thấy thế cũng đẩy cửa xe nhảy xuống, thân thể mập mạp nhưng vô cùng linh hoạt, dốc hết sức lực chạy đi.

Tiểu Ngô sợ đến xụi lơ, nằm trên xe như con chó chết.

Lâm Dịch đuổi theo Lý tổng, một cước đạp hắn lăn trên mặt đất, nói: “Nói, ai bảo ngươi đến đối phó ta, Đồng gia?”

“Đại gia tha mạng a!” Lý tổng hồn phi phách tán, vội vàng hô: “Đều là tiểu Ngô, tiểu Ngô nói ngươi dễ ức hiếp, ta không cố ý mạo phạm đại gia a!”

“Tiểu Ngô là ai?” Lâm Dịch hồ đồ.

Không có ấn tượng gì a!

Mình đắc tội người này từ lúc nào?

Lý tổng vội vàng chỉ vào xe: “Trong xe, hắn ngay trong xe!”

Lâm Dịch kéo hắn đến xe, nhìn người bên trong. Chắc do sợ hãi, trong xe đã có mùi hôi thối.

Lâm Dịch nhìn đối phương, lập tức cạn lời.

“Hình như ta không trêu chọc ngươi a!”

Không ngờ tiểu Ngô là người ở cửa khách sạn.

Lúc ấy đối phương nói mình hai câu, chưa kịp giao lưu thì mình bị Alice kéo đi. Cho nên hắn sớm đã quẳng sau ót, một người đi đường mà thôi, hắn quay người là quên.

“Không, không phải ta, thật sự không phải ta a!” Tiểu Ngô run rẩy co lại trong góc.

Lâm Dịch nhìn xung quanh, không phát hiện võ giả lợi hại hơn, nghi hoặc nói: “Đồng gia bảo ngươi đến đối phó ta?”

“Đồng gia?” Tiểu Ngô vừa nghe, lập tức sửng sốt.

Không nghe nói Đồng gia a!

Thế giới của võ giả và người bình thường vẫn khác nhau.

Lâm Dịch hiếu kỳ nói: “Nhà Đồng Lập Toàn, bán đan dược ở Bách Võ thành?”

Tiểu Ngô hít khí lạnh.

Khá lắm, Đồng gia đó à!

Vị này còn bị Đồng gia nhớ thương?

Với thân phận của hắn, bây giờ còn không biết Đồng gia đã xong đời.

Nhưng hắn thấy, cho dù là địch nhân của Đồng gia, mình cũng không thể trêu chọc a!

Tiểu Ngô hối hận không thôi, không thèm đếm xỉa nói: “Là hắn, Lý tổng coi trọng Alice, biết đại gia vào phòng nàng, mới phái người đến bắt.”

Đạo hữu chết bần đạo không chết, xin lỗi Lý tổng!

Lâm Dịch lập tức cạn lời, ồn ào nửa ngày, hóa ra là tranh phong uống giấm, mình còn cho rằng Đồng gia trả thù đây.

Sau khi lái xe đến, Đường Tư phát hiện không ít người đang xem trò vui, nàng dừng xe ở gần đó rồi đi cùng Thẩm Bối Bối.

Chen vào đám người thì phát hiện Lâm Dịch đứng bên xe, xung quanh nằm không ít người, nghiễm nhiên là đầu sỏ gây tội.

“Xảy ra chuyện gì?” Đường Tư nghi hoặc hỏi.

Không phải ngươi gặp Alice sao?

Sao lại chạy ra đường đánh người!

Xung quanh cũng không thấy Alice, không giống anh hùng cứu mỹ nhân a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.