Tần Thiên được Long Nghị dạy dỗ hẳn hoi một phen, thế nào gọi là những lời không nên nói ra.
Cậu che đi cánh môi đỏ au của mình, một tay tháo cái bọc Long Nghị xách vào, là thứ Vưu Lệ Lệ đưa cho anh kia.
Lúc này người đàn ông đã tiếp tục ra ngoài trực, giao cho cậu nhiệm vụ ở nhà nấu cơm, tiện thể xem thứ "Cô Vưu" kia đưa.
Tần Thiên tháo miệng túi ra xem, mùi ngai ngái lập tức xộc tới. Hóa ra... chỉ là một bọc tiêu Tứ Xuyên.
Cậu bừng tỉnh, mở hộp gia vị đặt xuôi theo bệ cửa sổ ra xem, đúng là một ô trong đó đã rỗng không.
Tần Thiên buồn cười cốc vào đầu.
Cậu ghen quá thể rồi!
Bảo sao anh Long muốn cười cậu!
Tần Thiên xem đồng hồ, chỉnh bếp nồi áp suất xuống mức lửa nhỏ nhất.
Cậu ngân nga mấy câu hát trong lúc lấy nước giặt, thu gom quần áo bẩn trong phòng mình với anh Long ra.
Dường như mùa đông năm nay ngắn lạ thường, mấy ngày qua nhiệt độ có vẻ đã bắt đầu tăng trở lại. Trời không quá ấm thế nhưng phơi nắng rất dễ chịu.
Hai người đàn ông không có bao nhiêu quần áo, bình thường cứ mặc đi mặc lại mấy bộ. Tần Thiên thích màu sáng, nào màu xám màu be đều có đủ, dáng người lại đẹp, mặt mũi thì sáng sủa nên mặc không hề gượng gạo, trông vô cùng có sức sống.
Mà quần áo của Long Nghị hầu như toàn màu tối, đa số là đen, ngay cả... đồ lót cũng không ngoại lệ.
Tần Thiên bỏ áo khoác với áo thun vào cái thau sắt to, định ngâm trước một lúc. Mấy cái quần lót còn lại thì bỏ vào thau nhựa, vừa nhìn là biết của ai với của ai, hết sức rõ ràng.
Nói trắng ra, từ lúc xác nhận yêu đương đã bao nhiêu ngày, thế mà trừ mấy lần hôn có mỗi tí ra cả hai chẳng làm gì khác hơn.
Tần Thiên cầm một chiếc quần lót lên, không ngó xem là của ai, cứ vừa vò xà bông vừa không nhịn được nghĩ ngợi miên man.
Lúc anh Long hôn mình ban nãy, hình như chỗ đó... hơi có phản ứng?
Tần Thiên không chắc chắn lắm, vì người đàn ông hoàn toàn kiểm soát nụ hôn, cả cơ thể cậu chìm đắm vào nó, nào đâu còn tâm trí để ý đến chuyện khác.
Người đàn ông đi rồi, cậu mới phát giác mình hơi cứng lên, nhưng mà vẫn nhịn xuống được.
Dẫu sao, đêm qua cậu đã len lén chui trong chăn giải quyết một lượt rồi.
Đành chịu thôi, hai người phải đi làm cả ngày, buổi tối phải ngủ nghỉ sớm.
Mà hẳn do mới xác nhận quan hệ, hai người đều lâm vào quá trình thử nghiệm cẩn trọng từng li từng tí, không ai quá chủ động, nhưng đều đang bước từng bước nhỏ về phía người kia.
Tần Thiên vặn vòi nước, xả sạch xà bông trên miếng vải màu đen, đoạn cầm một cái móc áo treo lên.
Nhìn món đồ lót rộng hơn eo hông mình cả cỡ kia, đầu Tần Thiên chẳng hiểu sao lại hiện lên cảnh tượng ngắn ngủi đêm say ấy.
Lướt mắt nhìn chai rượu còn phân nửa trên tủ bát, Tần Thiên đưa bàn tay lạnh buốt ôm lấy gương mặt nóng dần lên, thầm nghĩ, đêm nay... liệu có thể... xử nó sạch sẽ không?
Chờ đợi đến giờ Long Nghị tan làm, Tần Thiên chịu khó xách khăn đi rửa chiếc xe điện nhỏ của mình.
Đây là xe mới anh Long của cho cậu đấy, nhất định phải giữ gìn cẩn thận mới được.
"Người ta nghe em nói thế còn tưởng tôi mua cho em một chiếc Mercedes cho xem."
Long Nghị đứng bên cầm kìm tỉa cành, nghe Tần Thiên nói mà không nhịn được trêu cậu.
Hoa cỏ trong khu dân cư phát triển rất xanh tốt, nhưng tươi tốt hơi quá mức một chút, cành cây mọc đâm ra giữa đường ảnh hưởng đến người dân. Long Nghị nghe vài lời phản ánh đã lập tức vào kho lấy đồ nghề tự giải quyết gọn gàng.
"Của em cũng là Mercedes của xe máy điện được chưa." Tần Thiên chỉ vào bảng hiệu trên chiếc xe điện của mình nghĩ ngợi, rất là không phục, "Châu Kiệt Luân quảng cáo đấy ạ!"
"Ừ, tốt lắm." Long Nghị đành phải gật đầu phụ họa, "Chờ đến lúc có tiền sẽ mua Mercedes thật."
"Mua làm gì!" Tần Thiên quở người đàn ông một tẹo, "Dù em có muốn mua xe bốn bánh đi ship hàng thì Ngũ Lăng Hoành Quang cũng đủ rồi."
五菱宏光
Lần này Long Nghị thật sự cười to, anh tháo găng tay ra, vuốt vuốt cái đầu rậm tóc của Tần Thiên: "Còn tính làm shipper cả đời à? Em làm hai năm nữa không chừng đã lên tới vị trí của quản lý Phương bây giờ rồi."
Đứa nhỏ thật thà lại nhiệt tình, mấy năm qua mua hàng online phát triển ngày càng nhanh chóng, đến mức loại "già cỗi cổ lỗ sỉ" như anh còn đang mày mò cách sử dụng, nghề chuyển phát chắc chắn sẽ phát triển song hành. Đến lúc đó nơi nơi thiếu lính mới, đứa nhỏ tất sẽ có thể làm cao.
"Đến khi đó em làm quản lý rồi, còn lái Ngũ Lăng Hoành Quang là thế nào."
Bản thân Long Nghị không để tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng với Tần Thiên, anh chỉ muốn đứa nhỏ sống tốt, thế thì lại càng tốt hơn.
"Thế thì sao?" Tần Thiên chẳng buồn để bụng, "Em làm quản lý cũng lái con xe điện nhỏ của em được nhé."
Cậu vỗ vỗ tay ga, cố tình ấn vào bụng vịt vàng mấy lần, tiếng "quẹc quẹc quẹc" xen vào thời điểm này đáng yêu vô cùng.
"Mà nếu em có tiền thật ý, em cũng chẳng mua xe đâu..." Tần Thiên cố tình chỉ nói nửa câu, cất nửa câu còn lại vào bụng, ra hiệu bằng mắt cho người đàn ông mau mau hỏi cậu muốn mua cái gì.
Long Nghị thấy mình đoán được, nhưng vẫn rất ăn ý hùa theo: "Vậy em muốn mua gì?"
"Hì hì." Tần Thiên ngẩng đầu, chìa tay di hai vòng trên bầu trời khu dân cư, cuối cùng dừng lại ở căn phòng ở tầng cao nhất trước mặt hai người, "Đến lúc đó em sẽ mua lại nhà ở đây, hai phòng ngủ một phòng khách, dành vườn hoa sân thượng thành cái ổ riêng cho Móm này! Chẹp chẹp, hoàn hảo!"
Không biết từ lúc nào Long Nghị đã dừng công việc trong tay, anh dựa vào thân cây, khóe mắt lấp ló ý cười: "Hai phòng ngủ?"
Tần Thiên đột nhiên cảm thấy mình tự bê đá đập vào chân rồi, cậu im ắng cong tít môi, lúm đồng tiền trên má hõm xuống: "Em lắm tiền mà, phòng đấy cũng cho Móm ở luôn, bộ không được sao!?"
Long Nghị cười nhẹ, ừ một tiếng: "Được."
Bầu không khí giữa cả hai lại trở nên dinh dính ướt át, Tần Thiên nhìn chăm chăm vào đôi mắt thoảng nét cười của Long Nghị, nóng lòng khao khát muốn hôn lên.
Nhưng cậu đưa mắt nhìn trời còn sáng và thỉnh thoảng còn có người qua lại, hết sức kiềm chế, ho nhẹ nói lảng sang chuyện khác.
"Phải rồi, anh Long, camera hành trình anh mua cho em ý, em mày mò nửa buổi trời vẫn chưa ra."
Tần Thiên lấy hộp hàng từ trong thùng đựng đồ, khui ra là một con vịt khác cùng cỡ với vịt vàng gắn trên tay xe của Tần Thiên. Chỉ là đầu vịt không đội mũ bảo hiểm mà là một cái camera cỡ nhỏ.
"Thì ra là ở đây."
Mới đầu Long Nghị còn thắc mắc, rõ ràng anh nhờ con gái chị Hoàng hàng xóm mua camera hành trình, rốt cuộc ban nãy đứa nhỏ quẳng cho anh con vịt nhỏ xíu, cũng không thấy lỗ camera ở đâu, Long Nghị còn tưởng cô bé mua nhầm rồi.
Không ngờ vịt vàng chỉ là quà tặng kèm.
Trong hộp còn có mấy thứ linh kiện khác và sách hướng dẫn. Long Nghị nhận lấy, không hề đụng vào mà quan sát một lúc rồi bắt đầu lắp ráp.
"Được rồi." Chưa đầy ít lâu sau Long Nghị đã hoàn thành, anh gắn nó lên chính giữa đầu xe máy điện, "Ấn vào mắt phải là bắt đầu, hai lần mắt trái là tắt, có thể tự động lưu dữ liệu nửa tháng."
Tần Thiên chọc chọc đầu con vịt, ngượng ngùng oán trách: "Sao lại mua kiểu hoạt hình thế ạ, con nít quá trời."
Thật ra lúc mua, Long Nghị lướt trang mua hàng vừa nhìn thấy nhóc vịt vàng mắt to tròn ngốc xít này là lập tức nghĩ đến đứa nhỏ.
"Không con nít." Anh nhìn Tần Thiên, ánh mắt dịu dàng, "Dễ thương lắm.". Đam Mỹ Hiện Đại
Tác giả có lời muốn nói:
Tính sai mất rồi, chương sau ăn thịt.
Edit: tokyo2soul