Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 17




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm sau khi vừa tỉnh dậy, Tần Thiên cảm thấy dưới hông mình lạnh ngắt.

Hồi tưởng lại giấc mơ còn loáng thoáng chút ấn tượng đêm qua, mặt cậu phút chốc đỏ lựng, chớp mắt lại trắng nhợt trở về.

Hai tay Tần Thiên níu chặt góc chăn, nằm trên giường mở mắt đờ đẫn nhìn trần nhà nứt nẻ xám xịt trên đầu.

Chuyện, chuyện gì xảy ra, cậu... sao lúc mơ cái đó cậu lại mơ thấy, mơ thấy anh Long!?

Điên rồi quá.

Rầm rầm rầm ——

"Bảy giờ rồi."

Giọng nói quanh quẩn trong giấc mơ bỗng vang lên từ ngoài cửa. Tần Thiên túm chăn bịt kín mặt như phản xạ tự nhiên, mở mắt thao láo nhìn bóng người ngược sáng ở cửa.

Người đàn ông cao lớn đứng ngay vách cửa phòng sơ sài, gần như đưa tay là chạm được đến trần.

Tần Thiên thấp giọng "Ừm" một tiếng, người đàn ông biết cậu dậy rồi bèn quay người vào bếp.

Thường ngày cả hai đều làm ca ngày, Tần Thiên sẽ phải dậy sớm. Nhưng lúc Long Nghị trực đêm cậu có thể kì kèo lề mề thêm một tí.

Sáng sớm người đàn ông sẽ về phòng sớm nấu nướng nhân lúc sáu giờ sáng cả khu dân cư vắng tanh và cũng không có việc gì làm. Tần Thiên dậy rửa mặt mũi xong xuôi ra là ăn được ngay.

Đôi khi là bánh bao chay, lúc thì bánh bao, thêm mấy cái sủi cảo với chè trôi cấp đông trong tủ lạnh. Thời sữa đậu nành bánh quẩy dằn bụng mỗi sáng trước kia đã một đi không trở lại, bữa sáng của hai người giờ đây ngày càng thịnh soạn.

Khẩu vị của Tần Thiên với Long Nghị khá giống nhau, chỉ khác là anh thích ăn cay hơn một chút.

Chị Hoàng chủ sạp tạp hóa ngoài cổng có bán mấy loại tương ớt gia vị, Tần Thiên bèn nhờ chị chỉ loại nào ngon nhất mua về để tủ lạnh. Sáng sớm hễ thèm mặn là lại múc một muỗng, vị tê cay thơm nồng, mới gần nửa tháng mà cái lọ đã thấy đáy.

Nồi sắt trong bếp đang sôi lăn tăn, Long Nghị mở vung, gắp bốn cái bánh cao lương hấp bên trên ra, dọn lên bàn.

Phòng kho nhỏ xíu không có gian khách riêng biệt, lúc chia phòng ngủ ra mới dịch tấm ngăn xuống một tí, chừa khoảng không gian vừa đủ để bộ bàn ghế. Hai người ngồi tạm với nhau, đặt chân xuống là không gian đã chật ních.

"Sữa bò hay sữa đậu nành?"

Long Nghị xách phích nước sôi dưới bàn lên.

"Đậu... Sữa bò!"

Tần Thiên thừa dịp Long Nghị vào lấy, ôm bộ đồ sạch phi vào nhà vệ sinh, chạy lướt qua người đàn ông với điệu bộ còn nhanh nhảu hơn con thỏ.

"Tiểu Tần, cậu vào đây."

Lần đầu xách bữa sáng đến công ty ăn, Tần Thiên mới gặm miếng bánh cao lương đầu tiên đã bị quản lý Phương Hoành Tiệm gọi vào văn phòng.

"Thế này..."

Người quản lý luôn ôn hòa ngay thẳng cầm tờ giấy trên bàn, hơi áy náy nhìn Tần Thiên.

"Bên công ty liên tục thúc ép chúng ta phải đưa ra báo cáo điều tra và kết quả xử lý, nhưng đến giờ vẫn không có chứng cứ xác thực chứng minh cậu là người bị hại. Cho nên..."

Tần Thiên hạ mắt đọc hàng chữ trên giấy.

"Tôi đã nói chuyện với Trương Khai Kỳ, dù anh ta không tình nguyện nhưng vẫn chấp nhận chịu trách nhiệm trả nửa số tiền bồi thường. Nhưng một nửa còn lại... nhất định cậu phải chịu."

Phương Hoành Tiệm thở dài: "Tiểu Tần, tôi cũng cố gắng hết sức rồi. Chế độ quy định của công ty trên giấy tờ, không có chứng chứ tất cả suy đoán đều không được công nhận."

Trên tờ giấy chắc là bản báo cáo Phương Hoành Tiệm đã chuẩn bị, trình bày tất cả sự kiện một cách rõ ràng và khách quan nhất, cuối cùng cho ra kết luận là Trương Khai Kỳ chểnh mảng công việc và Tần Thiên chủ quan sơ ý.

Thực chất kết luận này đã là nhẹ nhàng lắm rồi, nhưng Tần Thiên vẫn không thể nào chấp nhận được.

"Cảm ơn quản lý Phương."

Cậu biết, Phương Hoành Tiệm ở vị trí này quản lý từng ấy nhân viên, buộc phải chính trực công bằng, có chứng có lý. Nên Tần Thiên cũng không có ý kiến gì với anh ta.

Nhưng cậu cũng không định nhận thua như vậy: "Quản lý Phương, có thể... làm phiền anh chờ tôi thêm một ngày nữa được không?"

Cậu ngẩng đầu, đôi mắt lệ chi to tròn trên gương mặt trẻ tuổi đầy ắp sức sống trông sáng ngời rực rỡ đến lạ thường.

"Chỉ một ngày thôi!"

"Tôi đã có manh mối rồi!"

"Tôi muốn thử một lần, thử xem có thể lôi đầu tên trộm hàng đó ra hay không!"

"Mua ti vi, tủ lạnh,... mua các loại đồ cũ với giá cao đây..."

"Mua thuốc lá rượu đồng hồ nổi tiếng với giá cao đây... đủ loại nhãn hiệu..."

Hơn mười giờ sáng, dân đi làm đều đã ra khỏi nhà bắt đầu một ngày làm việc bù đầu. Thành phố lớn chẳng khác nào một cỗ máy khổng lồ với hằng vô số bánh răng kết nối với nhau, ngày qua ngày tái diễn những chuyển động giống hệt liên tục.

Vẫn như cũ, trong nhà đâu đó chỉ còn nội trợ toàn thời gian với mấy bà mấy ông đã về hưu, hoặc công nhân thay ca đêm ngày điên đảo.

Đám buôn đồ cũ thích lởn vởn ẩn hiện ở thời gian này nhất, đạp con xe ba bánh cũ chất vài tấm bảng treo đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Trên đầu xe mỗi người bọn họ gắn một cái loa khuyếch đại, từ đây phát mà ba dặm tít đằng xa còn nghe được.

"Nghe hắn nói mà tâm ta kinh gan ta sợ ~ quay lưng oán trách chính ta kém cỏi ~ xưa chỉ mong hắn ra tay khoan dung độ lượng ~ ngờ đâu phường trộm cắp ấy lại là kẻ thù không đội trời chung..."

Trong phòng gác cổng tại khu dân cư Lam Loan, Triệu Phú Quý đang gác tay lên gáy, lưng dựa vào chiếc ghế dựa cho mấy ông sếp, gục gặc ngâm nga theo lời hát đang phát trên đài.

Lão kéo lệt xệt đôi giày vải cũ rách tươm gác lên bàn, đưa đẩy cái ghế theo nhịp trống, lắc lư người trông đến là thong dong nhàn nhã.

"A ~ chớ nói chi lời ta có bao nhiêu gian trá ~ chính do ngươi sơ suất làm sai ~ Lữ Bố cùng cha ngươi tương giao chẳng hề giả dối ~ cớ sao lại hoài nghi giết hết toàn gia ~"

Một tên đàn ông già ngoài sáu mươi bề ngoài trông đúng là xấu xí. Gương mặt nhăn nhúm như vỏ sủi cảo, người ngợm gầy khọm, đôi ngươi đục ngầu thỉnh thoảng lại hấp háy nhìn qua y hệt con chuột nhắt thó trộm dầu.

Dù bề ngoài hơi khó coi, thế mà vận số nửa đời qua của Triệu Phú Quý lại không hề tệ.

Hồi còn trẻ băn khoăn chuyện yêu đương, cứ tưởng cả đời này sẽ một mình, rốt cuộc đợt đó trong thôn có con buôn người ghé tới. Lão vay mượn khắp nơi chút tiền, như ý mua một cô vợ đẹp về nhà.

Cô vợ đẹp sinh cho lão một thằng cu rồi khó sinh qua đời, lão ở vậy nuôi đứa trẻ lớn lên.

Đứa trẻ cũng không thua thiệt gì ai, thi đậu đại học, tốt nghiệp xong vào làm công ty lớn, lại còn hiếu thuận đưa ông cha già lên thành phố lớn, nhờ quan hệ đóng cho lão cái nghề quản lý tài sản khu dân cư này.

Quản lý tài sản cũng đâu có tệ!

Không cần làm gì mệt nhọc, ngày nào cũng an vị trong phòng trực trông chừng, nhận chỗ thư từ chuyển phát, ghi sổ mấy người ngoài đăng ký vào, có cả điều hòa thổi vù vù! Một tháng có hai, ba ngàn bạc tiền lương, đúng là còn hơn cả thần tiên!

Triệu Phú Quý ở thành phố vài năm, mắt mũi cũng dần mở mang.

Thì ra ba cái nước lọc này còn có loại đắt đỏ mấy chục tệ một chai, một cái túi vải rách rưới đi chợ trong trung tâm thương mại còn bán được mấy ngàn tệ, thế giới này có nhiều đất nước như vậy, đồ ở nước ngoài độn giá bán đắt gấp mấy chục lần!

Thời trẻ lão là tên du thủ du thực, lôm côm chơi bời lêu lổng cả ngày, không có nghề ngỗng gì đứng đắn. Sau này có con rồi mới đàng hoàng xin vào nhà máy trên trấn, sau lại hay bị đuổi cổ vì tay chân không sạch sẽ, đổi xoành xoạch mấy công việc. Công việc hiện giờ cũng là cái làm dài nhất, đã hai, ba năm rồi!

Trong hai, ba năm qua, thực tế vẫn có chuyện từng xảy ra, mà may là con trai lão không chịu thua, vấn đề cũng không to tát gì nên mượn quan hệ ém xuống bằng sạch.

Đời Triệu Phú Quý không có sở thích gì, lão không thích rượu chè, không thích mạt chược, thỉnh thoảng mới làm điếu thuốc, không nghiện. Lão chỉ có một sở thích không tính là nhỏ lắm —— ăn cắp vặt.

Cái thói này của lão khiến cậu con trai không tài nào chịu đựng được, đã nói qua lại rất nhiều lần, đã đến bước đòi đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Nhưng Triệu Phú Quý coi thường.

Lão thích nghe đài, từng vô tình chỉnh vào một chương trình tìm hiểu tâm lý. Chuyên gia nói thế này, có loại người, thật ra không hề thiếu thốn gì, chỉ là vì không thể ức chế kích thích trong nội tâm nên mới ăn cắp. Hành vi này không phải phạm tội, mà là một căn bệnh tâm thần cái gì mà rối loạn kiểm soát hành vi.

Lão bị bệnh! Đâu phải là phạm tội vào đồn cảnh sát!

Dù lão thấy mình hơi khác với những gì chuyên gia phát biểu trong đài một chút, lão... rất thiếu tiền.

Cơ mà tất cả những thứ khác giống y hệt, đúng vậy!

Triệu Phú Quý yên tâm yên dạ.

Mấy năm nay lão đã khá khẩm hơn nhiều, có đồng lương ổn định, con trai không cần chu cấp, coi như chỉ ăn tiêu vào thân mình.

Chỉ là thỉnh thoảng lão vẫn không nhịn được bản tính tò mò, lén giở này lật kia chỗ thư tín lâu ngày không có ai nhận trong phòng trực, hoặc là ngó ngang đống hàng Tiểu Trương quăng vào đây.

Xã hội hiện thời phát triển quá nhanh.

Trong vòng vài năm ngắn ngủi, mua hàng qua mạng đã phủ sóng toàn Trung Quốc. Người trẻ không cần tự ra ngoài mua đồ, cứ ở nhà bấm vào máy tính mấy cái, thích cái gì là cái đó tới cửa.

Triệu Phú Quý già rồi, không theo kịp nhịp sống thời đại, nhưng lão không chịu nhận mình già.

Nên lão rất hay cầm mấy thùng hàng được bao bọc kỹ lưỡng lên, bằng trình độ tốt nghiệp tiểu học nghèo nàn của mình, đoán mò xem trong mấy cái vỏ bọc băng dính này là cái gì.

Có nhà cầm được hàng sẽ mở tung ra ngay, hễ chỉ cần thấy đồ bên trong gần gần thứ mình đoán, lão sẽ hưng phấn hồi lâu.

Lão biết trên những bao hàng này có dán mã quét gì đó, có thể tra cứu được bằng công nghệ cao. Cho nên Triệu Phú Quý chỉ từng bứt hành trong chậu cây nhà ông chủ quán mạt chước sát bên, chạm thử miếng lót giày phơi trên ban công một hộ kia, chứ xưa nay chưa từng ăn cắp hàng chuyển phát.

Nhưng cho đến khi một đơn hàng từ nước ngoài gửi về, trên hộp in mấy chữ ngoại ngữ lão chưa bao giờ thấy qua quăng vào phòng trực ban, lão vẫn không nhịn được... ngứa ngáy lòng mề.

Tác giả có lời muốn nói:

Câu hát lấy từ kinh kịch "Bắt thả Tào".

Chú thích:

Bánh cao lương

Edit: tokyo2soul


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.