Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 26: Chương 26




Thời điểm cuối năm bận rộn hơn cả tưởng tượng, thoắt cái những ngày cuối cùng của năm đã đến.

Dù Tết Âm lịch mà người dân trong nước có truyền thống ăn mừng hơn vẫn còn một, hai tháng nữa mới đến.

Nhưng Tết Dương cũng là một dịp lễ mừng không nhỏ, rất nhiều người chờ mong ngày nghỉ đến góp với cuối tuần thành một kỳ nghỉ dài, tranh thủ đi du lịch hoặc ở nhà thư giãn giải trí.

Tần Thiên cũng may mắn có một ngày nghỉ Tết Dương, mà cậu cũng không định đi đâu chơi.

Thứ nhất là không có tiền, thứ hai là đi một mình chẳng có tí động lực nào cả.

Còn chẳng bằng...

Ở nhà đi làm với anh Long.

"Anh Tiểu Thiên, tối nay có bận gì không?"

Ngày cuối cùng của tháng mười hai, Tần Thiên quẹt thẻ bắt đầu gom kiện hàng như thường lệ, bắt gặp Vương Đông Đông mon men đến gần, trưng bộ mặt khoe khoang hỏi cậu.

"Coi cái mặt ai kia thì chắc có bận rồi ha."

Tần Thiên không trả lời, chỉ hùa theo cái bộ "Anh hỏi em đi hỏi em mau mau đi" của Vương Đông Đông.

Cậu không có kế hoạch gì, mà nếu như có thì cũng chỉ muốn được nói chuyện với anh Long thêm đôi ba câu.

Tiếc là hôm nay anh Long trực ca ngày, cả cơ hội gác đêm cùng anh còn chẳng có.

"Hê hê, tèn ten."

Vương Đông Đông móc trong túi áo đồng phục ra hai tờ giấy dài dài, phe phẩy.

"Đêm nay giao thừa nhớ, đương nhiên phải lên kế hoạch hẳn hoi rồi!" Cậu nhóc chìa mặt trước tờ giấy ra cho Tần Thiên xem, ra là vé vào cửa.

"Ầy, hội đèn lồ ng núi Sư Tử!"

"Đèn lồ ng, xe hoa, mỹ nhân, trai đẹp! Hề hề, đúng là chốn hẹn hò tuyệt vời!" Vương Đông Đông cười trông đến là tục tằn, vuốt cằm nói, "Y câu treo trăng đầu ngọn liễu, hẹn người dưới hoàng hôn..."

Lần này cậu nhóc không quên văn, tỏ vẻ đã tính trước cả rồi: "Thiên thời địa lợi nhân hòa, nhất định em sẽ tỏ tình thành công!"

Tim Tần Thiên hơi rung rinh, bàn tay thoăn thoắt phân hàng chậm dần lại, chìa tay kéo hai tấm vé của Vương Đông Đông tới xem cho kỹ.

Bên trên mệnh giá, đèn hoa đăng rực rỡ đủ sắc màu cùng rồng lửa uốn lượn trong đêm chói sáng đến lóa mắt, thoạt trông long trọng hoành tráng khiến mắt người ta phải sáng rỡ lên.

Bên dưới tấm vé in địa điểm và thời gian tổ chức cụ thể, ồ, tám giờ tối nay mới khai mạc, địa điểm tại công viên Sư Tử cách đây chừng năm, sáu cây số.

"Em nghe nói rạng sáng mai còn có nghi thức rung chuông trong ngôi miếu trên đỉnh núi đấy!" Vương Đông Đông tính toán, "Nếu mà em tỏ tình thành công nhé, em sẽ kéo ẻm đi cầu vĩnh kết đồng tâm...!Nếu thất bại, thì, thì đi cầu nguyện cho năm sau thoát ế! Dô, hoàn hảo!"

Tần Thiên hơi buồn cười nhét trả vé cho Vương Đông Đông, ký vào trán cậu nhóc.

"Vậy cậu lo mà canh cầu trước 0 giờ đêm ấy, kẻo...!lại ế thêm nguyên một năm trời."

"Chuẩn chuẩn." Vương Đông Đông gật đầu, cảm thấy hết sức có lý.

Thoắt cái quay sang trách Tần Thiên như bây giờ mới kịp phản ứng: "Ầy, anh Tiểu Thiên, nói vụ này chi! Còn chưa bắt đầu đã trù ẻo em thất bại rồi? Xùy xùy xùy!"

Tần Thiên khẽ cười, không công kích lòng tự tin của Vương Đông Đông nữa.

Cậu tiếp tục phân hàng, vừa vờ như lơ đãng hỏi: "À, cậu mua vé ở đâu vậy?"

"Tiểu Long con, Tết Dương lịch này cũng đi làm à?"

Cổng chính khu dân cư Thiển Thủy, bà Viên dắt tay cậu cháu trai, theo sau là cô bảo mẫu đang xách đồ ăn, nheo mắt cười chào hỏi Long Nghị.

Từ lần trước Long Nghị và Tần Thiên giúp bà tìm cháu trai, cụ bà càng thêm hòa nhã với hai cậu thanh niên trẻ tuổi này, xem cả hai là những đứa trẻ tốt bụng.

"Vâng, ở đây không vắng người được."

Long Nghị không phàn nàn chuyện công ty nhất định không tuyển thêm người, chỉ trả lời ngắn gọn như vậy.

"Thật vất vả quá..."

Bà Viên dừng chân, lục tìm trong chiếc túi vải đeo bên người, cầm ra một thứ được bọc trong giấy bùa, đưa đến trước mặt Long Nghị.

"Mấy hôm trước bà đến Linh Sơn tự để giải xui cho gia đình, cũng tiện xin cho con với Tiểu Tần hai cái phù bình an này, đây, nhớ mang bên mình nghe con!"

Bà cụ có vẻ tin Phật, đã từ lâu trên cổ luôn đeo một chuỗi hạt Bồ đề, nhiều lần nói chuyện xa gần với xóm giềng cũng thể hiện tín ngưỡng, mà Long Nghị không làm sao để ý.

Vậy nên sau lần sợ mất vía vì lạc cháu, bà cụ mới đi cầu thần bái Phật khấn bình an, người vô thần là Long Nghị đây suy đoán.

Bàn tay nhăn nheo già cỗi còn khăng khăng giơ trước mặt.

Long Nghị thoáng do dự, không biết phải từ chối thế nào.

Theo lý thuyết họ không thể nhận quà cáp biếu xén của dân trong khu, nhưng đồ vật thế này...!Chắc không tính là hối lộ? Nhưng anh không tin Phật, làm sao để lịch sự từ chối mà không khiến bà cụ phải bận lòng?

"Không..."

Anh đưa tay định từ chối lòng tốt của bà Viên, nào giờ tay bỗng nhiên bị bàn tay nóng hầm hập thò ra từ sát bên níu lại.

"Con cảm ơn bà Viên ạ! Con thích phù này lắm luôn!"

Móng tay cắt ngắn gọn gàng phủ trên lá phù, Long Nghị không có cơ hội mở miệng, chỉ biết đưa mắt nhìn Tần Thiên nhét chúng vào ngực, sau đó cười toe nói cảm ơn với bà cụ.

"Haha, thích là tốt, thích là tốt rồi!"

Bà Viên cười, vỗ vai hai người còn nắm tay chưa buông: "Hai con đều là những đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ bình an!"

Bây giờ Long Nghị mới phản ứng, thu tay về đútvào túi áo khoác, để ý nụ cười của thanh niên sát bên vì thế mà thoáng phai nhạtđi.

Anh mấp máy môi, dời mắt sang hướng khác.

Edit: tokyo2soul.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.