Vụ lạc hàng kéo dài đã vài ngày, vẫn không có kết quả.
Bộ phận quan hệ công chúng của An Đạt, công ty Tần Thiên làm việc rất có kinh nghiệm giải quyết những khiếu nại tương tự. Sau khi tra rõ hàng chưa đến tay khách, công ty đã lập tức thực hiện bồi thường giá trị tương đương cho khách hàng, nhưng vẫn chưa tìm được người chịu trách nhiệm, sự việc vẫn chưa kết thúc.
Cả chi nhánh Thành Đô và các khu vực cấp thấp hơn đều bị kỷ luật nội bộ tương ứng, Phương Hoành Tiệm quản lý chung khu vực và tổ trưởng Ngô Ba phụ trách quản lý Tần Thiên và Trương Khai Kỳ đều bị trừ thành tích và tiền thưởng, bây giờ chỉ cần tìm ra người chịu trách nhiệm trực tiếp.
Dù sao trước khi vào công ty nhân viên giao hàng đã ký hợp đồng, lạc mất hàng công ty có thể phụ chùi mông cho một tay, nhưng phải bồi thường tiền, một đồng cũng không được phép thiếu. Thậm chí ngoài tiền bồi thường tổn thất của khách hàng còn một khoản kha khá nộp phạt cho công ty.
Tần Thiên không thể nhận mình sai, cho dù Ngô Ba và Trương Khai Kỳ vẫn muốn ụp cái bô phân đó lên đầu cậu. Nhưng may mà Phương Hoành Tiệm là vị cấp trên thấu tình đạt lý, hiểu rõ câu chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài, chấp thuận cho điều tra thêm một thời gian.
Tần Thiên thấy rất kỳ quặc, nói Ngô Ba muốn gây sự với mình cũng có thể hiểu được, vì trước đó cậu đã động tay không màng đến mặt mũi gã ta. Nhưng Trương Khai Kỳ thì vì sao? Mình với anh ta đâu có thù hằn ghê gớm gì đâu.
Sau này khi sự việc đã rõ ràng mười mươi, Tần Thiên mới nhận ra. Trên cuộc đời này có một số người mình không phải lý lẽ gì với họ. Nhiều khi chỉ đơn giản là người ta thấy mình chướng mắt, gặp đúng chuyện muốn tạt vào đầu mình, người ta ắt sẽ tự nhiên vung tay đổ cho mình thôi.
Bước ngoặt câu chuyện xuất hiện rất tình cờ.
Chính xác là Tần Thiên không có ý định nhận mình ăn cắp hàng của khách, cũng không đồng ý vô duyên vô cớ áp tội danh sơ ý đánh mất cho mình. Nên nhân dịp trì trệ mãi vẫn chưa có kết quả, cậu bắt đầu tự điều tra.
May mà trí nhớ Tần Thiên không tệ lắm. Khi ấy đang ở văn phòng quản lý xem nội dung bản khiếu nại, cậu đã thoáng lướt qua tên và số điện thoại của khách hàng. Dù phần giữa khuất mất, nhưng cậu vẫn nhớ rõ phần đầu và cuối.
Cậu có một thói quen nho nhỏ. Mỗi lần đi giao cậu sẽ lưu số điện thoại vào điện thoại, ghi chú tên, có kiểu để vô danh tính như "Chị gái thần tiên" lên bọc hàng cậu cũng thường lưu cả lại.
Một là để tiện lần sau giao hàng, không phải nhập cả dãy số mà gọi từ danh bạ là được. Hai là... có lẽ là vì thói quen từ ngày trước, Tần Thiên nghĩ cũng không phải chuyện xấu xa gì, nên cứ làm như thế.
Không có số điện thoại hoàn chỉnh, cũng không biết rốt cuộc người kia là ai. Tần Thiên ôm thái độ thử nghiệm, nhập mấy số đuôi vào điện thoại.
Ô.
May ghê, ra được một số có số đuôi như đúc, cả tên cũng giống.
Đây cũng là khách hàng Tần Thiên nhiều lần giao hàng giúp Trương Khai Kỳ trước đó. Chắc hẳn vị khách này thường xuyên mua hàng trên mạng, cậu đã từng gặp qua rồi.
"À, cậu nói chuyện cái đồng hồ phải không." Cậu gọi điện thoại, bên kia là người đàn ông tầm ngoài ba mươi, "Công ty của các cậu cũng coi như làm ăn hẳn hoi, bồi thường cho tôi tôi cũng đã nhận được rồi."
Nghe cậu nói rõ mục đích của cuộc gọi, cơn giận của người đàn ông xem chừng cũng qua rồi, giọng điệu cũng ôn hòa, mà giọng nghe vào là biết người biết lý.
"Tôi nhớ cậu, cậu thanh niên nhanh nhẹn đó à." Khách hàng nghe Tần Thiên tả ngoại hình của mình, đã nhớ ra, "Sao sau này cậu không giao nữa? Trình độ nhân viên các cậu cao thấp không đều đấy, nói chung mai mốt không dám nhận bên các cậu nữa."
"Cậu hỏi tôi vì sao biết không phải cậu? Haha, thế thì lại chẳng đơn giản quá! Chỉ có mình cậu giao đến tận cửa! Bây giờ shipper nào cũng cũng để đồ ngay gác cổng rồi đi tuốt đấy thôi? Ai cũng lười biếng! May mà tôi không mua đồ mấy cũng không nặng, tiện đường tan làm cầm lên."
"Nhắc mới nhớ, mấy bữa nay tôi bận, người yêu gội điện tới giục tôi mới tra hành trình. À, quên nữa, cái đồng hồ kia là đồ cao cấp cô ấy đặt giao từ nước ngoài về, bây giờ mất rồi suýt nữa nháo nhào chia tay tôi! Kết quả, tôi đi tra mới thấy dự kiến hàng giao đến cùng ngày, không hiểu sao tới giờ còn đang ở trung tâm phân phối."
"Tôi mới gọi điện cho cái anh shipper hay nhắn tin báo tôi ra chỗ gác cổng lấy hàng, anh ta bảo đồ đã tới hôm trước rồi, nói tôi sang cổng tìm xem."
Tần Thiên nghe vậy, lên tinh thần: "Anh nói, nhân viên giao hàng nọ đã từng nói đã giao hàng đến chỗ anh rồi? Không phải tôi đúng chứ?"
"Chắc chắn là không phải, người kia giọng Đông Bắc, tôi nghe ra chứ, hai người các cậu hoàn toàn không giống nhau được chưa."
"Rốt cuộc tôi ra gác cổng tìm nửa buổi trời cũng không thấy gì cả, còn bị ông bác kia mắng cho một trận, nói ông ta không nhận vụ giữ đồ, mất thì đáng đời!" Vị khách nọ nói tới đây cũng phát cáu, "Cậu nói xem chúng tôi trả tiền giao hàng hẳn hoi, theo lý thuyết shipper các cậu phải giao hàng đến tận tay mới phải, quẳng ở ngoài gác cổng là thế nào? Giờ còn đổ thừa, đồng hồ của tôi mất phải tìm ai!?"
"Sau khi anh phát hiện không tìm ra anh có gọi điện hỏi nhân giao hàng kia không?" Tần Thiên truy đến cùng.
"Gọi chứ. Anh ta bảo để kiểm tra lại, có thể bị sót đơn. Hôm sau sẽ ship bù cho tôi." Đầu bên kia không nói nên lời, "Ngày thứ hai cái quỷ gì, suốt cả tuần sau bọn tôi cũng không thấy mặt mũi đâu. Tôi lại gọi điện sang, bên kia bảo hàng của tôi không phải anh ta giao, anh ta không biết. Giờ chỉ còn nước đi khiếu nại thôi."
Tần Thiên xâu chuỗi mọi sự kiện lại trong đầu. Cậu nhẹ thở hắt ra, hỏi vị khách: "Anh còn nhớ rõ không, trong vài ngày đó hình như có một hôm trời mưa rất to?"
"... Hình như là vậy." Người kia do dự một lúc, sau đó khẳng định, "Phải, tôi nhớ rồi, đó là ngày thứ ba sau ngày lẽ ra tôi đã nhận được hàng! Hôm đó tôi xui xẻo kinh khủng, đạp giày vào rãnh cống, về thì phát hiện hàng cũng chưa tới nơi, tường nhà thì ngấm nước mà quản lý không cho sửa! Thật xúi quẩy!"
Tần Thiên nghĩ bụng: Xui xẻo thật. Không khác gì mình.
"Em thấy có khả năng Trương Khai Kỳ không phải người trộm đồ, mà là ông bảo vệ gác cổng của khu dân cư Lam Loan!"
Về nhà hôm ấy, Tần Thiên hừng hực kích động phân tích mớ thông tin vừa hỏi được với Long Nghị: "Bữa giờ em cứ xem nhẹ một tình tiết, đó là Trương Khai Kỳ thường để hàng ở phòng trực, cho nên hàng không đến tay khách trực tiếp mà sẽ nằm ở phòng gác cổng một khoảng thời gian.
"Vị khách đó nói đồng hồ của anh ta là bạn gái mua bên nước ngoài về, chắc chắn là công ty vận chuyển bên nước ngoài, thoạt nhìn là biết có giá trị." Tần Thiên hồi tưởng lại ông bác đến điếu thuốc cũng đòi cậu cho bằng được, dẩu môi, "Không chừng là ổng giấu đó."
"Nên bưu kiện là người tên Trương Khai Kỳ đó giao, không qua tay cậu?" Hôm nay Long Nghị trực ca đêm, chiều rảnh rỗi nên ra chợ mua đồ ăn, bây giờ đang trong bếp nhặt mầm đậu hà lên, định tối nấu canh.
"Dạ phải, anh ta muốn vu oan giá họa lên đầu em! Vì kiểu gì nếu tra ra do không giao hàng đến tận tay khách mới mất, thế anh ta lại bồi thường!"
"Nhưng mà." Long Nghị nhíu mày, "Không phải cậu bảo trước khi đi giao sẽ quét vào hệ thống à?"
Nếu Trương Khai Kỳ là người giao, mất rồi mới muốn giá họa cho Tần Thiên. Kiện hàng đã mất, vậy đào đâu ra để quét mã?
"Nhân viên phân loại trong kho bọn em ấy, Tiểu Vương nói với em, cậu ấy nhiều lần thấy Trương Khai Kỳ không quét mã vào hệ thống, cứ vậy đi giao luôn." Tần Thiên nói ra tình huống cậu suy nghĩ cả ngày, "Hiện tại công ty quản lý không nghiêm, khách hàng không cần ký tên nên Trương Khai Kỳ hoàn toàn có thể xé mã đơn ra, giao trước rồi quét sau."
Long Nghị nghĩ một lúc, đã hiểu: "Nghĩa là, thời gian giao hàng hiển thị trên hệ thống sẽ chậm hơn rất nhiều so với thực tế?"
"Đúng! Chẳng hạn như ngày chín tháng mười hai anh đã nhận được hàng, nhưng trên hệ thống vẫn hiện ngày chín tháng mười hai đó hàng vẫn đang ở kho phân loại, ngày mười mới đến nơi!"
Tần Thiên ra trước phụ rửa rau, vui vẻ nói: "Vì đa số mọi người nhận hàng rồi sẽ không để ý bên vận đơn nữa. Mà có phát hiện ra muộn một hôm hẳn ai cũng cho rằng do hệ thống cập nhật chậm. Họ đã nhận được đồ rồi, không ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân nên đâu quan tâm làm gì."
"Đó là lý do mà thật ra Trương Khai Kỳ đã giao hàng từ một ngày trước, nhưng hệ thống không ghi nhận."
Trong căn bếp chật chội, hai người đàn ông đứng cạnh nhau trước bàn nấu. Long Nghị vươn tay lấy cái nồi sắt rồi lấy nửa nồi nước, đặt lên bếp.
"Đúng! Chắc chắn hôm sau anh ta đã đến Lam Loan tìm, phát hiện không thấy hoặc là biết ông kia trộm, nhưng không buồn quan tâm không muốn đòi về." Tần Thiên vẩy mầm đậu cho khô, "Cầm đơn từ mà không dám ghi nhận, chỉ có nước ập lên đầu em."
Cậu đứng trước bồn rửa, cách Long Nghị một cái bếp lò.
Người đàn ông đang cúi khom tìm hành tỏi trong cái giỏ bên chân, Tần Thiên chống lên vai anh, đưa nắm mầm đậu hà lên vòng qua người đàn ông bỏ vào nồi nước đang sôi lăn tăn.
Lò đỏ lửa, căn bếp nhỏ hẹp không lạnh lẽo. Tần Thiên vừa về đến đã cởi áo khoác, bây giờ chỉ mặc một chiếc áo len màu nâu, không biết làm từ len gì mà bông bông mềm mềm, còn nổi bật nước da trắng, khiến cậu thanh niên như trông càng nhỏ nhắn hơn.
Long Nghị lấy hành ngẩng đầu lên, mà Tần Thiên đang cầm đũa dìm mầm đậu xuống nước sôi. Mặt anh thình lình cọ vào áo len của thanh niên, nghe thanh niên nhỏ giọng "Úi" một tiếng.
Tần Thiên cũng không để tâm gì, thấy người đàn ông thẳng lưng dậy bèn víu luôn lên vai anh, một tay đặt đũa xuống tiện với tay lên hàng gia vị trên bếp.
Cậu vừa với với tay vừa nói: "À, để em đi mua thêm miếng thịt, băm nhuyễn vo viên nấu canh, coi bộ thơm ngon hơn."
Thanh niên trẻ tuổi, lại đang độ tiêu hao thể lực nên hôm nào cũng thòm thèm ăn thịt.
"Không cần." Luồng hơi nóng phả vào tai, "Tôi mua rồi."
Giọng người đàn ông vẫn trầm ổn hệt như bao ngày, nhưng chẳng biết có phải do khoảng cách giữa cả hai quá gần hay không, Tần Thiên cảm thấy tai mình ngưa ngứa.
Cậu muốn đưa tay gãi, mà lại mắc cầm đồ, chỉ đành hếch vai lên tính cọ đại vào.
Nào biết đúng lúc này người đàn ông rướn người tới lấy cái túi treo ở bên, có nơi nào đó khô ráo mà ấm áp, cứ thế chạm lên vành tai cậu.
Tác giả không có lời muốn nói. Tác giả muốn tự bế.
Chú thích:
Người Thành Đô Tứ Xuyên rất thích dùng mầm hoặc phần thân của đậu hà lan để nấu canh, thường nấu với trứng hoặc thịt bằm
Edit: tokyo2soul