Trọn Kiếp Yêu

Chương 64: Làm lại từ đầu




Tang lễ của Hoa tiên sinh được tổ chức vào ngày lập hạ.

Cho tới lúc này, Lan Phường đã gột sạch bóng đen của cuộc xung đột ngày hôm đó. Vừa xảy ra biến cố động trời, nhưng con phố này vẫn trầm mặc như thường lệ.

Kể từ đời chủ nhân đầu tiên đến giờ, mỗi lần xảy ra đại biến, Kính Lan Hội đều như gặp cơn giông bão lớn. Sau khi trời đất đảo lộn, những người còn lại tiếp tục làm ra vẻ thiên hạ vẫn thái bình.

Chỉ là trong lòng mọi người đều biết rõ, sự ra đi của người đàn ông đó, đánh dấu một thời đại đã chấm dứt.

Từ sáng đến tối, Bùi Hoan đứng ở Thính Chỉ Đường đón khách. Nơi đây từng tổ chức lễ tang của Hội trưởng quá cố, bây giờ lại là Hoa tiên sinh.

Tất cả những người đến viếng đều mặc trang phục màu đen. Một khi con người chết đi, bao nhiêu thù hận, oán trách cũng tan thành mây khói. Mặc dù không ai phủ phục trước di ảnh của Hoa tiên sinh khóc lóc, nhưng ít ra mọi người cũng đến đây với tấm lòng chân thành. Do là quả phụ của Hoa tiên sinh nên nhiều người tỏ ý an ủi Bùi Hoan nhưng cô khéo léo từ chối.

Bùi Hoan đứng ở đó, mặc bộ váy đen và khăn xô trắng trùm mặt. Ngày xưa, vị Tam tiểu thư này rất ngông cuồng, bướng bỉnh. Sau khi trải qua nhiều trắc trở, cô đã trở nên nền nã hơn, từ đầu đến cuối không rơi một giọt lệ.

Cáo phó của Hoa tiên sinh rất đơn giản, anh qua đời do bệnh tim đột phát.

Những kẻ phản bội đi theo Trần Phong và Cố Lâm ngày hôm đó đã bị xử lý sạch sẽ, chỉ còn lại Trần Dữ. Sau khi biết sự thật anh trai chết trong tay người nào, Trần Dữ nhốt mình ở nhà nhiều ngày, không dám đến gặp Bùi Hoan.

Cố Lâm được cứu sống nhưng tình trạng rất tồi tệ. Tùy Viễn đã đưa cô ta đi. Kể từ hôm đó, cô ta không chịu mở miệng nói chuyện. Người nhà họ Trần muốn tìm cô ta trả thù nhưng Bùi Hoan ra sức khuyên nhủ. Cuối cùng, bọn họ cũng đồng ý tha cho Cố Lâm, không tiếp tục truy tìm tung tích của cô ta.

Sau khi viếng, mấy chú bác thuộc hàng trưởng bối của Lan Phường cố ý nán lại, thăm dò ý tứ của Bùi Hoan.

Hoa tiên sinh ra đi quá bất ngờ, chỉ để lại một cô con gái. Nhưng đứa bé vẫn còn nhỏ, chắc chắn không thể tiếp quản bang hội. Do đó, mọi người đều chờ Bùi Hoan mở miệng.

Tuy nhiên, Bùi Hoan giữ im lặng từ đầu đến cuối.

Vài ngày sau, khi đám tang của Hoa tiên sinh kết thúc, Bùi Hoan mới công bố di chúc của anh, cho biết Kính Lan Hội sẽ do Trần Dữ tiếp quản.

Quyết định của anh không chỉ khiến người trong bang hội giật mình, ngay cả Trần Dữ cũng không dám tin.

Đồ đạc ở Hải Đường Các đã bị thu dọn sạch sẽ. Từ nay về sau, sẽ không có người nào sống ở nơi này, cả khu nhà bị phong tỏa.

Bùi Hoan gọi Trần Dữ đến gặp, bàn giao hết sự vụ của bang hội cho anh ta. Chỉ duy nhất một chuyện, cô tỏ thái độ kiên quyết.diễn☆đàn☆lê☆quý☆đôn

Bùi Hoan mặc bộ váy màu đen, trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ tao nhã và trầm tĩnh, hoàn toàn khác cô bé ngang ngược năm nào.

Cô nói với Trần Dữ: “Bây giờ, anh đã là Hội trưởng rồi. Nói thật với anh, trước khi đi, Hoa tiên sinh không cho tôi giao thứ đó cho anh. Một mặt, đây là lá bài để mẹ con tôi bảo toàn mạng sống.

Mặt khác, anh ấy nói, nếu Kính Lan Hội bị anh đẩy đến tình cảnh phải dùng số tiền đó, thôi thì để mọi người giải tán cho xong”.

Trần Dữ im lặng hồi lâu. Tới khi Bùi Hoan chuẩn bị rời đi, anh ta mới đuổi theo cô.

Hai người đứng ở hành lang dài. Hành lang này nối liền Hải Đường Các với vô số khu nhà ở bên ngoài. Hồi chú của Trần Dữ còn sống, mấy đứa trẻ thường chạy nhảy ở đây. Mọi người đều là anh chị em, chơi đùa cùng nhau. Bùi Hoan ít tuổi nhất trong đám trẻ. Cô còn nhớ, Trần Phong luôn hù dọa cô. Trần Dữ thật thà từ nhỏ, thường dỗ cô, đưa cô đi mua đồ ăn.

Trẻ con vốn ngây thơ trong sáng, nhưng mảnh đất này vốn không sạch sẽ, những đứa trẻ sống ở đây không mưu mô thì khó có thể tồn tại. Vì vậy, những người anh em năm xưa đến khi trưởng thành đều ngoảnh mặt làm ngơ với nhau. Giống như Hoa Thiệu Đình từng nói, người sống ở Lan Phường số phận đã định không có lương tâm, chẳng ai có thể trách ai.

Người đi trà lạnh, không ai bận tâm đến chuyện thắng thua.

Bùi Hoan mỉm cười với Trần Dữ: “Kính Lan Hội vốn mang họ Trần, Trần Phong đã qua đời nên anh ấy trả nó lại cho anh”.

Trần Dữ do dự một lát, ra hiệu cô đi tới chỗ không người mới tiếp tục nói chuyện. Bùi Hoan đành đi cùng anh ta tới một góc khuất. Lan Phường đang ở thời kỳ phục hồi sau biến cố nên rất yên tĩnh.

Trần Dữ cúi đầu nói nhỏ: “Đúng là chúng tôi không cam tâm, nhưng anh trai tôi vì điều đó cũng đã bỏ mạng, chị dâu và cháu tôi không nơi nương tựa, một gia đình thế là tan nát… Bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, tính cách của tôi không phù hợp làm chủ nhân Kính Lan Hội. Hơn nữa, tôi cũng không có tham vọng lớn như vậy”.

Bùi Hoan lắc đầu: “Anh ấy đã sắp xếp như vậy, sẽ không thu hồi quyết định của mình”.

“Có thể… cho tôi gặp tiên sinh không?”

Bùi Hoan đưa mắt quan sát xung quanh. Nắng vàng rực rỡ, cây cối tốt tươi, nhưng bởi vì có tang nên Lan Phường tràn ngập không khí nặng nề và u ám.

Cô thở hắt ra một hơi, tỏ thái độ kiên quyết: “Trần Dữ, anh ấy sẽ không gặp anh. Sau này, bất cứ chuyện gì cũng do anh tự quyết định”.

Nói xong, cô liền rời đi.

Tầm chạng vạng, sau khi tiễn hết khách, Bùi Hoan kêu mấy thuộc hạ thân cận giúp chuyển đồ dùng sinh hoạt từ Hải Đường Các đến nơi ở mới.

Nhà mới do Bùi Hoan tự chọn. Cô quyết định rời khỏi Lan Phường, mua một ngôi biệt thự có sân vườn yên tĩnh và kín đáo ở gần ngoại ô thành phố.

Hoa phu nhân không cho người trong bang hội biết địa chỉ nhà mới. Trần Dữ đề nghị cử người bảo vệ mẹ con cô nhưng cô không đồng ý.

Đợi người của Kính Lan Hội ra về, Bùi Hoan thay quần áo rồi đi bệnh viện.

Thỏ khôn đào ba lỗ, hơn nữa con thỏ này lại là Hoa tiên sinh. Anh đương nhiên hiểu rõ đạo lý nên lùi thì lùi, nhưng ở vào vị trí của anh, muốn lùi cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Do đó, anh mới quyết định để mình “chết” đi.

Bùi Hoan cảm thấy chua xót thay anh.

Nội dung bản cáo phó là do anh đích thân dặn dò. Dù nằm trên giường bệnh, tinh thần và thể xác vô cùng mệt mỏi nhưng anh vẫn không yên tâm về chuyện bang hội, vẫn thu xếp đâu ra đấy.

“Anh đã trả hết món nợ ân tình với Hội trưởng quá cố, khoảng thời gian hai mươi năm đã quá đủ rồi. Từ nay về sau, Kính Lan Hội tốt hay xấu là chuyện của nhà họ Trần, không liên quan đến anh.” Lúc nằm trên giường bệnh, Hoa Thiệu Đình đã nói câu này.

Anh bị trúng đạn nhưng cũng may lúc đó tâm trạng của Trần Dữ quá kích động nên không bắn trúng chỗ hiểm.

Nghiêm trọng nhất vẫn là căn bệnh của anh.

Tùy Viễn cảm thấy cắn rứt lương tâm nên không bỏ đi mà tiếp tục ở lại chữa trị cho Hoa Thiệu Đình.

Hoa tiên sinh dùng tang lễ của mình làm bình phong để né tránh ánh mắt mọi người. Anh được bí mật đưa vào một bệnh viện tư. Tùy Viễn mấy ngày liền không chợp mắt, cuối cùng cũng cứu sống anh. Tuy nhiên, lúc đó anh ta cho Hoa Thiệu Đình uống loại thuốc an thần Clozapine, khiến triệu chứng suy tim càng nghiêm trọng. Do đó, bây giờ Hoa Thiệu Đình vẫn buộc phải thay tim.

Độ rủi ro của ca phẫu thuật lần này lớn hơn trước, nhưng bọn họ chẳng còn cách nào khác.

Là người nhà của Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan ký tên vào giấy cam đoan chấp nhận phẫu thuật mà không thương lượng trước với anh.

Khi Bùi Hoan quay về, Tùy Viễn chỉ tay vào căn phòng đối diện nói với cô: “Hoa tiên sinh sẽ được đưa vào phòng giám hộ bệnh nặng ngay bây giờ. Người nhà sẽ không thể vào thăm cho đến cuộc phẫu thuật sáng ngày mai. Cô muốn nói gì thì mau nói với anh ta đi”.

Lúc Bùi Hoan vào phòng bệnh, Sênh Sênh đang ôm con thỏ bông bò ra giường trò chuyện với bố. Nhìn thấy Bùi Hoan, con bé liền nhào vào lòng cô.

Bùi Hoan dắt tay Sênh Sênh, ra hiệu nó yên lặng cho Hoa Thiệu Đình nghỉ ngơi. Sau đó, cô giao con bé cho Tùy Viễn, đóng cửa quay người nhìn anh.

Hoa Thiệu Đình nằm trên giường bệnh, tinh thần không tồi. Tuy anh nói chuyện có chút khó khăn nhưng so với hai ngày trước, cô đã rất thỏa mãn.

Bùi Hoan nắm tay anh nói nhỏ: “Chuyện ở Lan Phường em đã làm theo lời anh dặn. Mọi người tưởng anh đã qua đời nên khóc lóc chia buồn với em”. Cô mỉm cười: “Anh cứ yên tâm, uy phong của Hoa tiên sinh vẫn còn nguyên vẹn, bọn họ không dám động đến mẹ con em. Em đã cho người dọn đồ sang nhà mới. Trên tủ kệ của anh có một đống đồ cổ, em không rành lắm, ngắm mãi cũng chẳng biết thứ mà Trần Phong nói là thứ gì?”.

Hoa Thiệu Đình thò tay vào trong áo cô. Ban đầu, Bùi Hoan không hiểu anh định làm gì. Nhưng ngay sau đó, cô lập tức có phản ứng, kinh ngạc hỏi anh: “Ý anh là sợi dây này?”.

Hoa Thiệu Đình khẽ gật đầu: “Đúng là những hạt phỉ thúy, bạch kỳ nam trong sợi dây của em… Quan trọng nhất là mấy hạt bạch kỳ nam có tuổi đời hàng trăm năm đó”.

Trầm hương vốn là loại gỗ quý giá, nhưng mấy hạt được gọi là bạch kỳ nam trên sợi dây lưng của Bùi Hoan có chất liệu rất đặc biệt, vô cùng mềm mại. Bùi Hoan tưởng phỉ thúy mới có giá trị mà không hề để ý đến mấy hạt gỗ đó.

Từ năm mười tám tuổi đến nay, Bùi Hoan chưa bao giờ để tâm bảo quản sợi dây, thậm chí còn từng làm đứt nó một lần. Bây giờ biết rõ sự thật, nghĩ đến chuyện mình đeo cả mạch máu của Kính Lan Hội, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, muốn tháo sợi dây khỏi người.

Hoa Thiệu Đình cười cười, giữ tay cô: “Nhìn bộ dạng sợ hãi của em kìa, không sao đâu”.

Cô yên lặng nhìn anh một lúc lâu, sau đó chỉnh lại gối dưới đầu anh rồi lên tiếng: “Bao nhiêu năm qua Tùy Viễn luôn giúp anh tìm quả tim thích hợp, cuối cùng cũng không phí công vô ích. Ngày mai tiến hành phẫu thuật rồi, Hoa Thiệu Đình, việc gì em cũng làm theo ý anh. Chuyện cuối cùng này, anh phải nghe lời em, vì em và Sênh Sênh, anh tuyệt đối… tuyệt đối không được…”. Hoa Thiệu Đình cười cười: “Bây giờ phu nhân làm chủ, anh đâu dám không nghe”.

Bùi Hoan nắm chặt tay anh. Hoa Thiệu Đình im lặng một lúc, lại nói với cô: “Có một chuyện anh muốn nói cho em biết. Dù sao anh cũng có khả năng không ra khỏi phòng mổ, còn giấu giếm, chắc em sẽ trách anh”. Anh ra hiệu cô lại gần một chút mới thì thầm: “A Hi đang ở Tây Uyển”.

Bùi Hoan cúi đầu, một lúc sau mới hỏi: “Có phải chị ấy ngay cả em cũng không nhớ? Hay là không muốn gặp em?”.

“A Hi bị tâm thần phân liệt mức độ nặng. Anh không dám dẫn em đến gặp cô ấy, sợ cô ấy sẽ bị kích động khi nhìn thấy em.” Hoa Thiệu Đình thẳng thắn thừa nhận: “Cô ấy bị như vậy là do anh năm xưa tra hỏi cô ấy… Bởi vì chính A Hi đã sai người bắt em đi bệnh viện phá thai”.

Bùi Hoan cố gắng đè nén nỗi đau. Trên thực tế, không phải cô chưa từng nghĩ qua khả năng này. Xâu chuỗi một loạt móc xích trước sau, đối tượng có thể tiếp xúc với thân tín của Hoa tiên sinh, lại biết anh không muốn có con cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Bùi Hoan hít một hơi sâu, cố gắng không khóc trước mặt Hoa Thiệu Đình, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh: “Em biết anh chỉ muốn tốt cho em”. Im lặng một lát, cô vẫn không thể chấp nhận sự thật: “Tại sao A Hi lại làm vậy? Em không biết chị ấy hận em đến thế. Chị ấy chẳng bao giờ bộc lộ tâm tình, luôn che giấu ở trong lòng”.diễnđànlêquýđôn

Hoa Thiệu Đình giơ tay vuốt ve khuôn mặt Bùi Hoan, để cô kiên cường hơn: “A Hi là chị gái em, anh sợ em không chịu nổi khi biết sự thật. Nhưng ngày mai, anh có khả năng không thể ra ngoài, sau này sẽ không ai cho em biết sự thật”. Ngừng một lát, anh lại lên tiếng: “Bùi Bùi, thật ra một phần cũng do anh. Cô ấy trách anh thiên vị”.

Chuyện này là bí mật tối thượng của Lan Phường, ngoài Hoa Thiệu Đình và Tùy Viễn, không ai biết rõ sự thật.

Trước khi vào phòng mổ, Hoa Thiệu Đình cuối cùng cũng tiết lộ với Bùi Hoan.

Năm xưa, khi biết tin Bùi Hoan mang thai, anh đã tỏ thái độ cứng rắn, muốn khuyên cô phá thai. Sau đó, Bùi Hoan giận dỗi bỏ nhà ra đi, khó khăn lắm anh mới đưa được cô về, làm sao có thể nhẫn tâm bắt ép cô. Hơn nữa, bản thân anh luôn chiều theo ý cô, cũng không nỡ bỏ đứa con.

Ai ngờ A Hi lợi dụng điểm này. Bùi Hi từ nhỏ từng bị đả kích tinh thần nên mắc bệnh trầm cảm nhiều năm. Cô một lòng ái mộ Hoa Thiệu Đình. Hai chị em vốn sống hòa thuận bên nhau. Nhưng dần dần, Hoa Thiệu Đình chỉ yêu thương chiều chuộng một mình Bùi Hoan, sau này Bùi Hoan còn dọn sang sống chung với anh. Bùi Hi bị đối xử lạnh nhạt, càng nghĩ càng bế tắc. Cô cảm thấy Hoa Thiệu Đình thiên vị, cuối cùng dồn hết sự ghen ghét và căm hận vào em gái ruột của mình.

Vấn đề tâm lý của Bùi Hi ngày càng nghiêm trọng, gần như điên cuồng. Sau khi em gái mang thai, cô biết bản thân không còn cơ hội nên lợi dụng lúc Hoa Thiệu Đình dưỡng bệnh, tự đi tìm thân tín bên cạnh anh tiến hành một cuộc giao dịch, để bọn họ bắt Bùi Hoan đi phá thai.

Bùi Hi ngụy trang thành tình huống Hoa tiên sinh muốn xử lý đứa con. Như vậy, Bùi Hoan sẽ hận anh đến chết, sẽ không bao giờ quay về Lan Phường.

Khi Hoa Thiệu Đình đến bệnh viện, tất cả đã quá muộn. Nhìn thấy hiện trường bi thảm mà Tưởng Duy Thành cố ý bày ra, anh tưởng đứa con không còn nữa.diễn¤đàn¤lê¤quý¤đôn

Sau đó, Bùi Hoan vô cùng căm hận anh, bản thân anh lại ốm một trận thập tử nhất sinh, nên việc duy nhất có thể làm là để Bùi Hoan rời khỏi Lan Phường.

Tất cả những chuyện này đã trở thành quá khứ, bây giờ Hoa Thiệu Đình kể lại một cách bình thản. Nhưng nếu không có sự hiểu nhầm đó, bọn họ đã không lãng phí sáu năm qua.

Nghe đến đây, Bùi Hoan không thể kiềm chế giọt lệ. Cô không biết những năm qua Hoa Thiệu Đình sống thế nào. Quả nhiên, mỗi con người ở Lan Phường đều không đơn giản. Đó là chị gái duy nhất của cô, nhưng vì sự đố kị mà có thể làm ra chuyện như vậy, huống chi là người khác.

Hoa Thiệu Đình không bao giờ cho Bùi Hoan biết đến mặt đen tối của cuộc đời, anh hy vọng cô sống vô tâm vô tư, cả đời làm người phụ nữ bé nhỏ của anh.

Đáng tiếc, chỉ vì sự đố kị của Bùi Hi mà hủy hoại cả ba người.

Bùi Hoan lau nước mắt, hỏi anh: “Tại sao anh lại đưa ra lời giao hẹn sáu năm? Nếu anh cho em quay về sớm hơn…”.

Hoa Thiệu Đình lắc đầu, chỉ tay vào đống máy móc, gượng cười giải thích: “Lúc đó, tình trạng của anh cũng như bây giờ. Tùy Viễn không chắc có thể cứu sống anh. Anh nghĩ, sáu năm sau em quay về, anh không còn nữa. Dù em buồn, em hận anh đến mức nào, chỉ cần anh chết đi, em có thể buông hết tất cả”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.