Sênh Sênh đang ngồi ngoài cửa đọc truyện tranh. Con bé thay bộ đồ mới kiểu công chúa rất đẹp, nhìn qua cũng biết là đồ đắt tiền. Không hiểu ai mua bộ váy này để lấy lòng con bé.
Bây giờ, Sênh Sênh đã xác nhận thân phận là con gái Hoa tiên sinh. Nó ngồi một chỗ đọc sách nhưng ở các góc cũng phải có bốn, năm người bảo vệ.
Bùi Hoan tạm thời gác câu nói của Đường Tụng sang một bên, đi đến xoa đầu con gái: “Ai mua sách cho con thế?”.
“Chú Đường ạ. Chú ấy bảo nhà chú ấy cũng có bạn nhỏ, thích xem thứ này.”
“Chúng ta đi thôi, lát nữa xem sau.” Bùi Hoan kéo con bé đi tìm Hoa Thiệu Đình.
Hoa tiên sinh đang nói chuyện với Tùy Viễn. Hai mẹ con Bùi Hoan vừa đi vào, Tùy Viễn liền lui ra ngoài.
Nhìn thấy Hoa Thiệu Đình, Sênh Sênh sợ hãi trốn sau lưng mẹ, không chịu đi ra.
Bùi Hoan bất lực: “Con ngoan, mau lại đây”.
Nói thế nào con bé cũng không chịu nhúc nhích, Bùi Hoan đành bế nó lên. Hoa Thiệu Đình thở dài: “Thôi, em đừng ép con”.
Bùi Hoan nằm viện mấy ngày, Sênh Sênh sống chết không cho anh lại gần, hễ gặp anh là mếu máo. Cuối cùng, Hoa Thiệu Đình không chủ động tìm con bé, mà nhờ Tùy Viễn trông hộ.
“Hôm đó, anh làm con bé sợ chết khiếp.” Bùi Hoan vừa dỗ con gái vừa nói với anh. Sênh Sênh cúi đầu, trốn trong lòng mẹ. Nhưng con bé không giấu nổi sự tò mò, thỉnh thoảng lại liếc trộm Hoa Thiệu Đình. Một lúc sau, cảm thấy anh cũng không đến nỗi đáng sợ, nó hỏi nhỏ: “Bác ấy có bắt nạt mẹ không?”.
“Không đâu con.” Bùi Hoan bế Sênh Sênh đưa cho Hoa Thiệu Đình.
Thấy cổ áo con bé xộc xệch, Hoa Thiệu Đình giơ tay giúp nó chỉnh lại. Nhưng anh vừa động đậy, Sênh Sênh lại quay người ôm chặt lấy mẹ.
“Sênh Sênh nghe lời, tin mẹ được không con?” Bùi Hoan không cho con bé làm nũng, lại chỉ Hoa Thiệu Đình, bảo nó gọi một tiếng “bố”. Nhưng không biết có phải Sênh Sênh được di truyền tính bướng bỉnh của mẹ hay không mà dỗ thế nào cũng không chịu mở miệng.
“Được rồi, con muốn gọi là gì cũng được, đợi nó hết sợ anh rồi tính sau.” Hoa Thiệu Đình giơ tay bế con bé, Sênh Sênh cúi đầu không nhìn anh, mà nghịch bông hoa nhỏ bằng vải trên áo mình.
Trẻ con dễ bị phân tán sự chú ý. Một lúc sau, con bé kéo chuỗi hạt trên cổ tay Hoa Thiệu Đình, cảm thấy thú vị nên dần dần không còn sợ như ban đầu.
Hoa Thiệu Đình tháo chuỗi hạt đưa cho nó. Bùi Hoan ra ngoài bảo Tùy Viễn làm thủ tục xuất viện. Trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai bố con.
Hoa Thiệu Đình lặng lẽ ngắm con gái, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Là chủ nhân của Kính Lan Hội, anh đã làm nhiều chuyện đáng bị báo ứng. Vì vậy, ông trời mới bắt anh chờ đợi bao nhiêu năm, cho đến khi một mắt sắp không còn nhìn thấy, đến khi chỉ còn sót lại chút hơi thở cuối cùng, mới chịu trả con gái cho anh.
Sênh Sênh tung đi tung lại vòng hạt, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Tại sao bác lại bắt nạt mẹ cháu? Bố của các bạn không bao giờ bắt nạt mẹ của các bạn ấy đâu”.
Hoa Thiệu Đình cười, con gái đang thay mẹ hỏi tội anh. Anh thử ôm nó, nói nhỏ: “Bố có bắt nạt mẹ đâu”.
Sênh Sênh một lòng hướng về Bùi Hoan, bĩu môi: “Bác nói dối, cháu nhìn thấy rồi”. Nó ném vòng tay xuống bàn, quay người trừng mắt với anh: “Sau này, bác không được bắt nạt mẹ cháu nữa”.
Tuy con bé còn nhỏ, nhưng cũng có người nó muốn bảo vệ.
Nhìn gương mặt tức giận của Sênh Sênh, Hoa Thiệu Đình chợt nhớ tới Bùi Hoan lúc còn nhỏ, lòng anh mềm nhũn. Con cái quả là một sự nối tiếp kỳ diệu, anh chỉ hận không thể đem cả thế giới đến trước mặt con bé, chỉ cần nó vui là được.
Hoa Thiệu Đình bị Sênh Sênh chọc cười, nhưng con bé muốn bảo vệ mẹ nên tỏ ra nghiêm túc. Thấy anh như vậy, nó càng không vui, giơ tay véo mặt anh, không cho anh cười. Sau đó, nó nghiêm giọng: “Nếu bác ngoan, không bắt nạt mẹ con cháu, cháu sẽ gọi bác là bố”.
Sênh Sênh nhớ các cô giáo ở trại trẻ mồ côi dạy, đứa trẻ ngoan cần phải biết lý lẽ, mới có thể được nhận phần thưởng.
Hoa Thiệu Đình gật đầu: “Được, bố sẽ cố gắng”.
Bùi Hoan từ ngoài đi vào. Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Sênh Sênh vỗ vỗ má Hoa Thiệu Đình, nói với anh câu gì đó như người lớn. Hoa Thiệu Đình liền nhận lời con bé.
Không hiểu tại sao, Bùi Hoan đột nhiên muốn khóc. Cô cố đè nén tâm trạng, đi đến ôm cả hai bố con. Trải qua biết bao gian nan trắc trở, biết bao chua xót, cuối cùng cũng có ngày hôm nay, nhưng cô không thể thốt nên lời.
Hoa Thiệu Đình nắm tay cô, nói nhỏ: “Được rồi, anh ở đây, tất cả sẽ ổn thôi”.
Cô từng gây chuyện, từng điên cuồng, cũng từng bị ức hiếp; hay trách anh, nói dối, hận anh, thậm chí muốn giết anh, nhưng Hoa Thiệu Đình lúc nào cũng chỉ một câu nói, anh vẫn ở đây nên tất cả sẽ ổn thôi.
Trước khi bọn họ khởi hành về thành phố Mộc, Bùi Hoan đi thăm mẹ Thẩm Minh. Bà Thẩm vừa được khám tổng thể, tình trạng tắc mạch máu não không nghiêm trọng, tinh thần của bà cũng rất tốt. Chỉ là bà vẫn không nhận ra mọi người.
Bùi Hoan lại làm bánh bao nhân nấm hương cho mẹ Thẩm Minh, rồi cô nói với bà cô phải về nhà, sau này bà muốn ăn gì hãy nói với hộ lý, họ sẽ làm cho bà. Tương lai nếu có dịp đến thành phố Diệp, cô nhất định sẽ đi thăm bà. Bà Thẩm không hiểu, chỉ kéo tay Bùi Hoan cười cười.
Bùi Hoan không yên lòng, định đón bà về thành phố Mộc chăm sóc, nhưng nhà bà ở đây, các bác sĩ điều trị và hàng xóm láng giềng thân thiết cũng ở đây, bà đi nơi khác chưa chắc đã là điều tốt lành.
Hoa Thiệu Đình nói với cô: “Lá rụng về cội, bà ấy cũng nhiều tuổi rồi, em không cần gò ép quá”.
Mọi người khuyên nhủ mãi, cuối cùng Bùi Hoan mới chịu rời đi.
Cả đoàn về đến Lan Phường, Trần Phong đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa nhìn thấy Bùi Hoan và Sênh Sênh, anh ta lập tức đi tới nghênh đón. Thuộc hạ của anh ta biết ý, đều đổi cách xưng hô, gọi cô là phu nhân.
Bùi Hoan nghe không quen: “Các anh đừng gọi tôi như vậy”.
“Không được, đây là quy tắc.” Trần Phong xưng hô đặc biệt thuận miệng. Quay sang Sênh Sênh, anh ta không biết nên gọi là gì nên cung kính xin ý kiến của Hoa Thiệu Đình: “Hoa tiên sinh!”.
Hoa Thiệu Đình trầm tư suy nghĩ, Bùi Hoan lên tiếng: “Anh đừng chiều con bé quá, nó vẫn còn nhỏ, bảo mọi người gọi nhũ danh là được”.
Nghe cô nói vậy, cuối cùng anh cũng đồng ý.
Sênh Sênh đã không còn sợ và trốn tránh Hoa Thiệu Đình. Nó ngoan ngoãn để anh bế vào nhà. Con bé hiểu chuyện, nhanh chóng nhận ra Hoa Thiệu Đình đối xử với mình rất tốt. Chỉ có điều, nó vẫn chưa chịu gọi anh là bố.
Trần Phong cũng nhận ra điều bất thường: “Tại sao con bé không chịu gọi tiên sinh?”.
“Nó cho rằng biểu hiện của tôi vẫn chưa đủ tốt.” Hoa Thiệu Đình mỉm cười trêu con bé. Sênh Sênh vẫn im lặng, vừa nắm tay bố vừa lén quan sát Trần Phong.
Vị tiểu thư nhỏ này có đôi mắt giống hệt Hoa tiên sinh, Trần Phong đâu dám sơ suất, liền mang đống đồ chơi đã chuẩn bị sẵn đưa cho Sênh Sênh. Sênh Sênh ngoan ngoãn nhận hết, nói với anh ta: “Cháu cảm ơn chú”.
Người ở Lan Phường đều muốn gặp Sênh Sênh nhưng bị Hoa tiên sinh ngăn lại: “Không cần, chúng tôi xin nhận tâm ý của mọi người”.
Con gái anh, một mình anh thương yêu là đủ. Làm thiên kim của Hoa tiên sinh nhiều lúc cũng không phải điều tốt lành.
Về đến Hải Đường Các, Bùi Hoan dọn dẹp phòng mình cho Sênh Sênh ở. Con bé mệt mỏi cả ngày, vừa leo lên giường là ngủ ngay. Hoa Thiệu Đình hôn lên má nó, nói nhỏ với Bùi Hoan: “Tuần sau, Tùy Viễn sẽ thu xếp mổ cho con. Ở độ tuổi này làm phẫu thuật là tốt nhất, hơn nữa, tình trạng của nó khá hơn anh, dễ dàng hồi phục. Bùi Bùi… Em cứ yên tâm”.
Bùi Hoan gật đầu, đắp chăn cho con rồi cùng anh đi ra ngoài. Cô khép cửa, thở dài: “Em không cảm thấy lo lắng về tình trạng của con bé nữa rồi”.
Bây giờ là mùa xuân, thời tiết tương đối ấm áp, Hắc Tử đã tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, cuộn tròn mình nằm trong bể. Hoa Thiệu Đình và Bùi Hoan dừng lại xem nó. Anh sai người mang con chuột bạch, Hắc Tử há miệng nuốt trọn.
Màu sắc thân thể của loài rắn này mờ mờ nhưng miệng đen sì nên lúc vồ mồi, trông rất đáng sợ.
Tâm trạng của Hoa Thiệu Đình rất tốt. Bùi Hoan có lời muốn nói, nhưng anh mở miệng trước: “Anh biết em muốn khuyên anh điều gì… Để anh suy nghĩ đã”.
“Bây giờ đã có con gái, anh càng không thể khăng khăng làm theo ý mình.” Bùi Hoan nhắc nhở.
“Anh biết.” Hoa Thiệu Đình để Hắc Tử tiêu hóa đồ ăn, không chạm vào người nó.
Anh và Bùi Hoan đi dọc theo hành lang dài. Sắp đến bữa tối, xung quanh không một bóng người. Cố Lâm đang bị giam lỏng, Hải Đường Các càng yên tĩnh. Hoa Thiệu Đình tựa vào cây cột gỗ, sờ mặt Bùi Hoan: “Nhìn này, em lại gầy đi rồi”.
Nghe anh nói vậy, trong lòng cô trào dâng nỗi chua xót. Cô lẩm bẩm: “Thành phố Diệp không tốt chút nào. Đi ra ngoài mới biết, con người cần có một gia đình”.
Hoa Thiệu Đình động lòng, cúi đầu định hôn Bùi Hoan nhưng cô nghiêng mặt né tránh: “Đừng, có người đấy”.
Anh cắn vành tai cô, cười khẽ: “Có người thì sao chứ? Con chúng ta đã lớn như vậy rồi”, ngừng vài giây, anh đột nhiên nói tiếp: “Chúng ta chọn ngày kết hôn đi”.
Bùi Hoan tựa mặt vào vai anh, ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Thôi khỏi”. Sợ anh hiều nhầm, cô vỗ vai an ủi: “Chỉ là một tờ giấy thôi, đâu có tác dụng gì. Hơn nữa, em cũng chẳng có tâm trạng tổ chức đám cưới, chúng ta cứ như bây giờ cũng được, không cần để ý đến hình thức làm gì”.
Hoa Thiệu Đình không hề bất ngờ, im lặng một lúc mới lên tiếng: “Anh luôn cảm thấy không công bằng với em. Nếu mọi chuyện vẫn tốt đẹp, em đã gả cho anh vào năm hai mươi tuổi rồi”.
Bùi Hoan không hề tỏ ra vui vẻ hay xúc động. Thời thiếu nữ, cô ngày đêm mơ ước được gả cho Hoa Thiệu Đình, thường tưởng tượng ra cảnh đám cưới hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, con người quả nhiên không thể đoán trước số phận.
Cô đã sớm dùng hết vận may của cuộc đời này. Cô đã từng đăng ký kết hôn, nhưng người cô gả không phải là anh.
Mặc dù đã một lần lấy chồng nhưng cô chưa bao giờ mặc váy cô dâu.
Bây giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, Bùi Hoan cảm thấy hơi buồn cười.
Cô thở dài, ngẩng đầu nhìn Hoa Thiệu Đình: “Em không muốn làm quả phụ, thôi thì chúng ta cứ như vậy đi”.