Sau khi rời khỏi khách sạn, Bùi Hoan gọi điện bảo chị Kính từ chối mọi công việc rồi quay về nhà họ Tưởng thu dọn đồ.
Lần này, cô đắc tội với quá nhiều người. Hết đánh người của Phúc gia lại thêm công ty quản lý của Thịnh Linh. Bọn họ chắc chắn không bỏ qua, nhiều khả năng liên kết tìm cô trả thù.
Bùi Hoan quyết định tạm thời lánh mặt, không lộ diện một thời gian, đến đâu hay đến đó.
Bởi vì bên ngoài nhiều lời đồn đại nhảm nhí nên cô càng không thể ở lại Tưởng gia. Mẹ Tưởng Duy Thành chắc sẽ vô cùng tức giận, Bùi Hoan không có bản lĩnh, cũng chẳng có tâm trạng lấy lòng người nhà anh.
Hơn nữa, cô đã hạ quyết tâm ly hôn.
Bùi Hoan viết đơn ly hôn, ký sẵn tên. Cô dọn đồ vào hai chiếc va li, một lớn một nhỏ xếp sẵn ngoài cửa. Chỉ đợi bên kia ký là cô có thể ra đi.
Trong lúc ở nhà đợi Tường Duy Thành, Bùi Hoan gọi điện, nhắn tin cho đối phương nhưng anh không trả lời.
Người giúp việc ở tòa nhà phía nam đã quen với phương thức chung sống của hai vợ chồng Bùi Hoan nên chẳng ai nhận ra điều bất thường. Phát hiện cô thu dọn hành lý, thím Lâm chỉ hỏi: "Thiếu phu nhân, cô chuẩn bị đi quay ngoại cảnh à?".
Bùi Hoan lắc đầu.
Thật ra trong thâm tâm thím Lâm cũng lờ mờ đoán ra điều gì đó nhưng không dám hỏi. Thấy trên bàn đặt mấy tờ giấy, bà thấp thỏm, đến khuyên cô: "Thiếu gia cũng có lý do riêng... Thiếu phu nhân, bao nhiêu năm qua, cô không bận tâm đến những lời đồn đại ở bên ngoài, sao bây giờ lại rời xa thiếu gia?"".
Bùi Hoan đã không còn tức giận, cũng chẳng trách Tưởng Duy Thành.
"Cháu và anh ấy sớm muộn cũng có ngày hôm nay, giải quyết sớm sẽ tốt hơn."
Bắt gặp thái độ kiên định của cô, thím Lâm không tiếp tục khuyên nhủ, đành gạt nước mắt ra khỏi phòng.
Thành phố Mộc vào mùa đông khô hanh và lạnh giá đến mức khó chịu. Bùi Hoan tạm thời dừng mọi hoạt động, cũng không lộ diện. Báo lá cải đương nhiên viết loạn xạ.
Ở Lan Phường cũng có người chú ý đến tin tức.
Cố Lâm đuổi hết thuộc hạ ra ngoài rồi xem đống báo Trần Phông vừa mang tới và mấy tấm ảnh Tưởng Duy Thành đưa Bùi Hoan đi ăn cơm nhưng ra về không vui vẻ do người của anh ta chụp được.
Cô ngước mắt nhìn Trần Phong: "Anh to gan thật, Hoa tiên sinh bảo theo dõi Tam tiểu thư, có chuyện gì phải báo với tiên sinh ngay. Anh biết rõ Tưởng Duy Thành không có ý tốt mà còn giấu giếm. Ngộ nhỡ Tam tiểu thư xảy ra chuyện, anh và tôi chỉ còn đường chết".
Trần Phong không tiếp tục giả bệnh, ngồi thoải mái ở phía đối diện. Anh ta tự rót nước uống: "Cô không biết đâu, Bùi Hoan tốt xấu gì cũng lớn lên ở Lan Phường đám người đó còn lâu mới chạm được vào cô ta. Hơn nữa, cô cũng không hiểu mối quan hệ giữa cô ta và Tưởng Duy Thành. Tưởng Duy Thành sẽ không thật sự làm hại cô ta. Bữa cơm hôm đó chỉ là giận dỗi, anh ta sẽ không để xảy ra chuyện".
Cố Lâm tựa vào thành ghế. Cảnh Bùi Hoan khoác tay Tưởng Duy Thành trên tấm ảnh khiến cô không mấy dễ chịu.
Hoa tiên sinh là người từng trải, loại phụ nữ nào mà chẳng gặp qua. Vậy mà đến cuối cùng, tiên sinh lại sống chết không từ bỏ Bùi Hoan.
Quả thực, Cố Lâm chẳng thấy trên người đối phương có điểm gì đặc biệt. Vì vậy, cô càng nghĩ càng không thông tại sao Hoa tiên sinh lại mê mẩn người đàn bà đó đến thế.
Thấy Cố Lâm thất thần, Trần Phong ho khan hai tiếng, cầm chiếc hộp đưa cho cô: "Tôi biết Đại đường chủ thích san hô. Tôi phải mất hơn nửa năm mới tìm được loại san hô huyết bồ câu này, khảm hình rồng, là loại cực phẩm đấy".
Cố Lâm cầm mặt dây chuyền ngắm nghía một lúc, quả nhiên là thứ cô muốn từ lâu. Trần Phong đúng là biết làm người, cô không nhận thì không hay cho lắm. Thế là Cố Lâm cầm lấy, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Anh thật có lòng, tôi chỉ buột miệng nói muốn tìm nó, vậy mà anh đi kiếm thật. Nhân đây, tôi cũng khuyên anh một câu, Hoa tiên sinh đặc biệt coi trọng Bùi Hoan, anh đừng tự chuốc phiền phức cho mình".
"Không." Đối với vấn đề này, Trần Phong tỏ ra kiên định, anh ta đột nhiên hạ giọng: "Người của Lan Phường đều biết, lão hồ ly không dễ bị hạ bệ, cho dù anh ta ốm yếu bệnh tất... Cả cuộc đời này, anh ta chỉ có một điểm yếu. Nếu muốn bảo vệ Hoa tiên sinh, muốn giữ địa vị của mình, cô không thể để điểm yếu đó tồn tại".
Cố Lâm không tiếp lời, ngước mắt nhìn Trần Phong.
Trần Phong cười cười, nhắc qua tin tức mà Phúc gia tung ra: "Thấy chưa, bây giờ có người ra tay thay chúng ta, ai bảo cô ta gây rắc rối. Bây giờ chỉ cần cô không biết, tôi không biết... Tự nhiên nước sẽ chảy thành sông".
Cố Lâm định nói câu gì đó nhưng Trần Phong hiểu ý, xua tay: "Đàn ông đều giống nhau cả. Cô ta không còn nữa, hai năm sau sẽ chẳng ai nhớ đến. Đây là tôi nghĩ cho cô, Bùi Hoan biến mất sẽ chỉ có lợi cho cô mà thôi".
Buổi tối hôm đó, Cố Lâm cùng ăn cơm với Hoa tiên sinh rồi sai người hâm nóng thuốc để cô mang vào cho Hải Đường Các.
Bệnh tình của Hoa Thiệu Đình đã ổn định nên các bác sĩ túc trực đã giải tán. Mấy ngày liền, anh đều ở trong phòng nghỉ ngơi, hôm nay mới ra ngoài một lúc rồi quay về xử lý công việc.
Hắc Tử bắt đầu ngủ đông nên chỉ còn một mình anh. Uống xong bát thuốc, Hoa Thiệu Đình chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Cố Lâm: "Mấy ngày gần đây không xảy ra chuyện gì đấy chứ?".
Cố Lâm lắc đầu: "Không ạ. Lô hàng gỗ lần trước đã bàn xong rồi. Chúng ta nhường một phần trăm đã coi như nể mặt. Bên đó muốn thương lượng tiếp nhưng tôi không đồn ý".
Hoa Thiệu Đình tựa vào thành ghế mây, nở nụ cười nhàn nhạt: "Chuyện này tôi không lo, cái miệng của cô còn chặt chẽ hơn tôi. Tôi chẳng buồn nhiều lời với mấy ông già đó". Anh nhìn Cố Lâm: "Những người khác thì sao?".
Cố Lâm thuận theo ánh mắt của anh, nhìn mặt dây san hô trên cổ mình. Cô cầm lên vân vê: "Tôi muốn tìm cái này từ lâu, bây giờ mới đến tay".
Hoa Thiệu Đình nheo mắt đánh giá: "Chắc tốn nhiều tiền lắm đúng không? Con rồng khảm rất tinh xảo, không phải thợ bình thường có thể làm được". Nói xong, anh đột nhiên bổ sung: "Là cô tự mua à?".
Cố Lâm là người ở bên cạnh Hoa Thiệu Đình, không trực tiếp tiếp xúc với bên ngoài, hiếm khi đích thân nhúng tay mua bán hàng hóa. Hoa Thiệu Đình chỉ thuận miệng tán gẫu, giọng điệu chẳng có gì khác lạ nhưng Cố Lâm vẫn chột dạ, nói nhỏ: "Không phải".
Hoa Thiệu Đình giơ tay ra hiệu cho cô tiến lại gần. Sau đó, anh đứng dậy, đặt tay lên thắt lưng Cố Lâm, cúi đầu xuống ngực cô, như muốn nhìn rõ mặt dây chuyền.
Cử chỉ của anh quá thân mật. Cố Lâm không dám động đậy, toàn thân cứng đờ, trống ngực đánh thình thịch.
Vậy mà Hoa Thiệu Đình còn nhướng mày nhìn cô. Ở khoảng cách rất gần nhưng dường như ánh mắt anh không thấy Cố Lâm. Anh hỏi: "Cô đỏ mặt làm gì?".
Vẫn là giọng điệu biếng nhác và đôi mắt có sức sát thương đó.
Toàn thân Cố Lâm bắt đầu run run, nhưng Hoa Thiệu Đình vẫn giữ nguyên tư thế. Anh chậm rãi buông mặt dây chuyền dan hô rồi hỏi bằng giọng chắc chắn: "Cô nói thật đi, là ai tặng cô?".
Đầu óc Cố Lâm vô cùng hỗn loạn. Cuối cùng, cô bám vào cây gỗ duy nhất, giả bộ cúi xuống, ngượng ngùng lên tiếng: "Là Tùy Viễn".
Câu trả lời này khiến mọi điều được giải thích rõ ràng trong giây lát.
Hoa Thiệu Đình cười cười, buông người Cố Lâm ngồi về chỗ cũ. Cố Lâm thở phào nhẹ nhõm, quay lưng lại: "Hắc Tử đã ngủ đông, tiên sinh nhàn rỗi nên cố ý trêu tôi".
"Tôi phải xem cho rõ, để tương lại còn biết nên tặng quà kết hôn gì cho hai người, tránh tình trạng cậu ta coi thường tôi."
"Hoa tiên sinh..." Bắt gặp bộ dạng này của anh, Cố Lâm thấp thỏm bất an. Thái độ của anh nửa thật nửa giả, khiến cô không biết có phải anh định thăm dò thật không?
Hoa Thiệu Đình không trêu cô nữa, anh cầm một cuốn sách đi đến bên cửa sổ, từ tốn hỏi: "Vừa nãy nói đến đâu rồi? À, mấy ngày này, bên ngoài có chuyện gì không?".
Cố Lâm nhanh chóng sắp xếp câu trả lời, vừa thu dọn đồ vừa đi ra ngoài: "Người của Trần Phong theo dõi suốt, họ báo cáo với tôi mọi chuyện tốt đẹp".
"Ừm, lát nữa cô hãy đi tra số điện thoại tòa nhà phía nam của Tưởng gia cho tôi".
Hoa Thiệu Đình gọi điện đến máy bàn của tòa nhà phía nam vào lúc mười một giờ đêm. Bùi Hoan đợi Tưởng Duy Thành mấy ngày liền nhưng anh vẫn biệt tăm biệt tích. Khi Hoa Thiệu Đình gọi đến, cô đã lên giường đi ngủ, là thím Lâm nhấc máy.
Hoa Thiệu Đình cất giọng khách khí: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi muốn gặp Bùi Hoan".
Thím Lâm đưa mắt lên phòng ngủ chính, nơi dó vẫn sáng đèn. Đây là lần đầu tiên tòa nhà phía nam nhận được điện thoại của một người đàn ông xa lạ vào tối muộn. Thím Lâm không muốn chuốc phiền phức, cho biết thiếu phu nhân nhà bà đã đi ngủ, bảo đối phương ngày mai gọi lại hoặc nhắn lại, bà sẽ chuyển lời giúp.
Thím Lâm chưa kịp nói hết câu, bên ngoài có người trở về.