Trọn Kiếp Yêu

Chương 26




Cố Lâm hiểu ý, lên tiếng: "Tôi sẽ điều tra rõ ràng rồi báo cáo với tiên sinh".

"Hãy điều tra từ Trần Phong."

"Vâng ạ."

Vừa ra khỏi Hải Đường Các, Cố Lâm liền nhận được tin nhắn của Trần Dữ.

Hai người hẹn gặp trong thành phố, Trần Dữ nói muốn mời cô uống cafe. Đến chỗ hẹn, Cố Lâm chẳng thèm vòng vo với anh ta: "Anh trai anh bảo anh đến gặp tôi?".

"Đại đường chủ, ai cũng rõ một sự thật, Hoa tiên sinh không yên tâm về hai anh em chúng tôi. Hai khoản tiền đó sớm muộn cũng bị tiên sinh phát hiện. Anh trai tôi nói, Đại đường chủ sẽ hiểu ý."

"Tiên sinh bảo điều tra ai, tôi sẽ điều tra người đó, anh tìm tôi cũng vô dụng. Mấy năm nay, các anh giấu tiên sinh bao nhiêu vụ, anh tưởng tiên sinh không biết sao? Tiên sinh nể mặt Hội trưởng quá cô nên mới nhẫn nhịn đến bây giờ." Hôm nay Cố Lâm mặc áo lông thú, vẻ mặt phớt đời, giống hệt người ở Hải Đường Các, khiến Trần Dữ ở phía đối diện thấp thỏm bất an.

Cố Lâm cười nhạt, thầm nghĩ, hai anh em nhà này muốn xin cô nghĩ cách. Cô còn đang chuẩn bị mắng bọn họ một trần ấy chứ.

Nào ngờ Trần Dữ nõi nhỏ: "Ý của anh trai tôi là, Đại đường chủ nên điều tra thế nào thì cứ làm vậy đi".

"Anh ta không muốn sống nữa à?""

"Không, Hoa tiên sinh nghi ngờ, bảo Đại đường chủ đi điều tra nhằm mục đích thăm dò mối quan hệ của chúng ta. Đại đường chủ nói thật sẽ càng khiến tiên sinh yên tâm."

Cố Lâm quan sát anh ta, nhếch miệng cười: "Không ngờ các anh cũng có đầu óc".

Hiệu suất giải quyết công việc của Đại đường chủ đương nhiên rất cao.

Hai ngày sau, Hoa Thiệu Đình nhận được kết quả điều tra đâu ra đấy, Cố Lâm không hề nương tay.

"Trần Phong rửa tiền sạch sẽ, chia thành hai đợt, đầu tư vào một bộ phim, chính là bộ phim do Tam tiểu thư đóng vai chính cách đây không lâu. Vì vậy, anh ta mới chẳng sợ gì cả." Cố Lâm cất giọng lãnh đamh: "Hoa tiên sinh, đây không phải lần đầu tiên anh ta tự động rửa tiền, lần này thừa dịp đem Tam tiểu thư ra làm bia đỡ đạn. Ngộ nhỡ tương lai Trần Phong bị dung túng quen rồi, gây ra chuyện lớn, tiên sinh không lo lắng hay sao?".

Hoa Thiệu Đình đeo găng tay, trước mặt là một cái hộp Cố Lâm chưa thấy bao giờ. Anh lau từng hạt phỉ thúy trong hộp, thản nhiên nói: "Tôi coi như đây là món quà tặng con trai cậu ta, lần này tôi sẽ bỏ qua cho bọn họ".

"Tiên sinh."

"Cố Lâm, dùng người không nghi ngờ, nghi ngờ sẽ không dùng. Tôi biết rõ hai anh em bọn họ là loại người nào nên tôi chẳng lo. Điều khiến tôi thật sự lo lắng chính là những người tôi không biết rõ."

Vừa nói, anh vừa ngước mắt nhìn đối phương.

Cố Lâm đờ người, bị ép nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiệu Đình. Cuối cùng, cô nói nhỏ: "Tiên sinh biết cả rồi".

Hoa Thiệu Đình cười. Hôm nay khí sắc của anh hồng hào, bộ dạng rất có tinh thần. Anh cất giọng từ tốn: "Tôi không hiểu cô mấy. Cô đi theo tôi sáu năm, lần đầu tiên mới biết cô to gan như vậy".

Nghe anh nói câu này, Cố Lâm mới nhận ra Hoa tiên sinh không phải nhắc đến vụ giữa cô và hai anh em họ Trần. Cố thở phào nhẹ nhõm, đi đến tựa vào bàn cất giọng nhỏ nhẹ: "Tiên sinh đừng nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa".

Tựa hồ cảm thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Cố Lâm rất thú vị, Hoa Thiệu Đình giơ tay vén tóc ra sau vành tai cô, đầu hơi nhả ra sau ngắm nghía: "Ừm, cô đã trưởng thành, có thể lấy chồng được rồi".

"Tiên sinh!"

"Tùy Viễn không tồi. Tuy EQ không cao lắm lại vô tâm vô tư nhưng cậu ta rất thông minh, không cần lo cho đời sau, chắc chắn sinh con trai ra sẽ là thiên tài."

Cố Lâm còn ít tuổi, bình thường không có người nào dám nói với cô chuyện này. Nghe Hoa Thiệu Đình nhắc đến, cô ngây ra rồi xấu hổ cắt ngang lời anh: "Ai lo lắng đến đời sau chứ".

Không khí giữa hai người rất thoải mái, có thể tùy tiện nói đùa. Cố Lâm không nghĩ ngợi nhiều, nhưng ý cười trong mắt Hoa Thiệu Đình chợt biến mất. Anh lặng lẽ xâu từng hạt phỉ thúy, cầm lên ngắm nghía rồi cất giọng nhạn nhạt: "Người làm cha làm mẹ đều yêu thương con mình. Nếu biết đứa bé số khổ, chi bằng không cần... Cô xem, cô cũng từng hận bố mẹ cô, vì họ không chăm sóc nhưng cứ sinh ra cô".

Cố Lâm đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhưng khi đào sâu suy nghĩ lại không ra manh mối.

Hoa Thiệu Đình không nói tiếp. Anh im lặng ngắm sợi dây trên tay. Đây là loại Đế Vương Lục cực phẩm, không bật đèn sáng cũng tuyệt đẹp, màu xanh anh ánh lên màu đen. Đang tiếc là hình dáng của sợi dây rất hiếm gặp, độ dài và hạt to hạt nhỏ trông tương đối kỳ quái.

Cố Lâm nhìn không ra sợi dây sẽ đeo vào chỗ nào nên mở miệng hỏi: "Đây là gì vậy?".

Hoa Thiệu Đình mỉm cười, nhẹ nhàng đặt nó vào hộp, nửa thật nửa giả nói với cô: "Mệnh".

Ở chốn phồn hia danh lợi, thứ không thiếu nhất chính là tin tức.

Việc bộ phim của Bùi Hoan gặp trắc trở nhanh chóng trở thành tâm điểm. Để thu hút sự chú ý, các tờ báo liên tục tiết lộ thông tin hậu trường, khiến cô ty chế tác hết sức đau đầu.

Dư luận đột nhiên thay đổi trong chốc lát.

Bùi Hoan chẳng phải ngôi sao nổi tiếng, trước đây từng qua hai công ty quản lý cũng là do đi theo chị Kính. Sau đó vì chuyện riêng tư, cô biệt tăm một thời gian. Khi quay lại, cô ký hợp đồng với công ty RS nhưng hị cũng chẳng đầu tư công sức vào cho cô. Cho tới gần đây, Bùi Hoan dính đến tin đồn ghen tuông với nữ nghệ sĩ khác, do từ trước đến nay cô không chịu công khai chuyện đã lấy chồng hay chưa nên nhiều người suy đoán, chỉ vì bộ phim Thời gian không gặp mà cô dính dáng đến thành phần nguy hiểm.

Mỗi thành phố đều có quy tắc ngầm của nó, Lan Phường chính là vết sẹo trên mặt thành phố Mộc. Tuy bề ngoài không ai nhắc tới nhưng một khi đã dính vào người của Kính Lan Hội, thế nào cũng lắm thị phi, nghi ngờ, phiền phức. Bình thường, ai cũng biết làng giải trí chẳng có người nào trong sạch, nhưng khi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió sẽ càng dễ bị "bôi đen", nhất là đối với nữ nghệ sĩ như Bùi Hoan.

Trong một tuần liền, trên mạng lan tràn thông tin cô bị ông trùm bao nuôi, làm tình nhân, tiểu tam... Nữ diễn viên từ trước đến nay vốn mờ nhạt đột nhiên trở thành tân điểm chú ý, danh tiếng và sự nỗ lực bao năm cũng không bằng một tin lá cải.

Tuy nhiên, nhân vật nữ chính của tin lá cải này lại không hề bày tỏ thái độ.

Thời gian không gặp tiến hành thuận lợi, chuẩn bị đóng máy. Trước đó, Bùi Hoan ký một hợp đồng quảng cáo, vừa vặn quay trong mấy ngày này. Lịch trình vô cùng bận rộn, cô cũng giả câm giả điếc.

Bùi Hoan có thể nhẫn nhịn nhưng chị Kính không nhịn nổi. Buổi sáng, Bùi Hoan phải đi quay quảng cáo, chị Kính lái xe đưa cô tới công ty trước.

Hai người vào phòng hội nghị, chị Kính châm điếu thuốc nhưng không lên tiếng.

Trạng thái tinh thần của Bùi Hoan chẳng ra sao. Không biết có phải do tối qua ngủ muộn, hôm nay cô lờ đà lờ đờ, trang điểm cũng qua loa.

Bắt gặp bộ dạng này của cô, chị Kính hết cả tức giận, bỗng hỏi một câu không đầu không cuối: "Cậu ta ở ngoài suốt, không về nhà à?".

"Ai cơ?" Ở giây tiếp theo, Bùi Hoan mới ý thức chị đang hỏi đên Tưởng Duy Thành. Cô lắc đầu: "Anh ấy không thể giúp em. Có người muốn bội nhọ, giẫm chết em, em cũng hết cách".

Chị Kính lạnh mặt. Xem ra, thông tin Tưởng Duy Thành gần đây đặc biệt say mê con bé Alice là thật.

"Chắc cô cũng biết, vụ vủa Thịnh Linh khiến lãnh đạo cấp cao của công ty cô ta vô cùng bực tức. Tuy không phải di chúng ta làm, nhưng cô nên hiểu, người ngoài nhìn vào, chính là RS chúng ta gây ra, chúng ta cố ý lật dổ nó. Con bé được nhiều người lăng xê, bây giờ đột nhiên bị kéo xuống bùn, đằng sau là bao nhiêu tiền của vè thể diện của nhiều người. Bây giờ cô như vậy, anh chàng nhà cô lại không tỏ thái độ. Hơn nữa...", chị Kính vân vê điếu thuốc, gõ xuống mặt bàn: "Cô có thân thế gì đáng để công ty bảo vệ? Chồng cô không hòa hợp với cô, danh phận cũng chẳng có. Ông chủ Phong giúp cô mấy lần, nhưng bây giờ chuyện này thành đề tài soi mói, trong khi chúng ta không thể công khai ra bên ngoài".

Không biết đang nghĩ đến điều gì, Bùi Hoan nhìn chằm chằm vào chậu hoa cảnh trên bàn. Chị Kính nói một thôi một hồi, cuối cùng cô cũng đáp lời: "Em hiểu, cái ngề này cần dựa vào các mối quan hệ. Vì vậy nhiều năm qua, em mới không muốn xuất đồ lộ diện".

"Sáng nay lãnh đạo muốn tìm cô nhưng tôi ngăn lại. Thật ra, tin tức lan truyền trong thời gian gần đây là do công ty quản lý cũ của Thịnh Linh không nuốt trôi cục tức nên mới muốn giẫm chết cô. Người ta bỏ bao nhiêu tiền để lăng xê con bé đó, giờ chẳng làm ăn được gì, đương nhiên bọn họ cũng không thẻ để RS chúng ta sống dễ chịu."

Chị Kính càng nói càng hăng. Phòng hội nghị không mở cửa sổ, khói thuốc lá mù mịt. Bùi Hoan cảm thấy khó thở. Mấy ngày qua tâm trạng của cô thấp thỏm không yên, trong đầu toàn hình ảnh về bức hình kia của Bùi Hi và lời uy hiếp của Hoa Thiệu Đình.

Cô chẳng có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến thanh danh. Ban đầu, cô hoàn toàn vô tâm vô tư khi gia nhập làng giải trí. Sau đó là vì bệnh của Sên Sênh, cô cần một công việc kiếm được nhiều tiền mà thôi. Bây giờ, cô phải tìm cho ra Bùi Hi. Không biết Kính Lan Hội giấu chị gái cô ở nơi nào. Sáu năm trôi qua, một người sống sờ sờ sao có thể biệt tăm biệt tích


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.