Chương 53: Lựa chọn
Editor: dipM
Beta: mèo mỡ
Thời gian còn lại, hai người chạy xe đi hơn nửa thành phố, vào một siêu thị lớn mua hai chai nước khoáng.
Khi về nhà đã là chạng vạng, trước khi xuống xe, Mạc Tùy nói với Lục Thố: “Mai chúng tôi không đi làm, hai anh trở lại một lần nữa, còn nữa, chuyện hôm nay anh hãy làm như không biết nhé.”
“Ừ!” Lục Thố đáp, do dự nhìn cô.
“Anh muốn nói gì?”
“Cô định làm gì?”
Đã đến nước này rồi còn có thể làm thế nào? Mạc Tùy không muốn trả lời câu hỏi thiểu năng như vậy, nên uống nốt chai nước rồi ném vào thùng rác bên cạnh, mở cửa xuống xe.
Lục Thố nhanh chóng đuổi theo.
Khi họ mở cửa đi vào, hai người kia vẫn ngồi đối diện như trước, chỉ là sắc mặt đều không tốt lắm, trong phòng rất sạch sẽ, không bẩn thỉu lộn xộn như cô tưởng, thậm chí Mạc Tùy còn hoài nghi những gì nghe được trong điện thoại đều là ảo giác.
Tùy Kỳ liếc nhìn hai người vài lần rồi nói: “Đồ đâu?”
“À, không mang tiền nên không mua, em ngại dùng tiền của anh ta.”
“Vậy sao không về ngay? Sao không nghe điện thoại?”
Mạc Tùy lấy di động ra quơ quơ trước mặt anh, “Hết pin, đã ra ngoài thì cũng phải tỏ lòng hiếu khách dẫn anh ta đi dạo một chút.”
Tùy Kỳ và Lục Thố lạnh lùng lườm nhau, không nói gì nữa.
Lâm Sâm nhanh chóng theo Lục Thố đi về, ánh mắt anh ta có chút hoảng hốt, hai mắt còn đỏ hoe, đi đến cửa anh ta quay lại liếc Tùy Kỳ một cái, Tùy Kỳ quay mặt đi.
Mạc Tùy không để ý đến sóng gió nội tâm của bọn họ, cô lại gần hộc tủ trong góc, quỳ xuống, yên lặng lấy ra chiếc điện thoại giấu bên dưới.
Lâm Sâm ngồi vào xe, mệt mỏi dựa người ra sau, chờ xe chạy, mới nói: “A Thần đã nhớ ra rồi, tôi nghĩ mấy ngày nữa có lẽ chúng ta có thể về được rồi! Cuối cùng cũng kết thúc, mọi chuyện đều sẽ tốt hơn thôi!” Anh ta ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn Lục Thố, “Sao cậu không phản ứng gì vậy?”
Lục Thố chỉ nhớ lại lúc xế chiều, ánh ráng chiều rực đỏ bao phủ Mạc Tùy, nhưng cũng không che được khuôn mặt trắng bệch của cô.
“À, hơi ngạc nhiên nên không kịp phản ứng thôi!”
“Đúng vậy. Lúc đầu tôi cũng kinh ngạc, đến giờ vẫn có cảm giác như đang mơ vậy.”
Lục Thố cười cười, “Báo lại một tiếng với lão phu nhân đi, một năm nay bà đã lo lắng nhiều rồi.”
Đêm đã khuya, Mạc Tùy mệt mỏi mở cánh cửa phòng đã khóa gần mười tiếng đồng hồ. Chung quy là cô vẫn ích kỷ, có lẽ do hoàn cảnh gia đình hoặc do những gì cô đã trải qua mà cô không dễ dàng tin người khác, cuối cùng ngay cả Tùy Kỳ cũng vậy.
Thế nên cô không cam lòng nhường phòng cho bọn họ. Dường như trong tiềm thức cô đã cảm thấy một khi anh nhớ lại tất cả, bọn họ chỉ cần gặp nhau sẽ xảy ra chuyện đó, cảm giác ấy làm lòng cô đau đớn kì lạ, đan xen với sự bất lực.
(mèo: đoạn này nếu như ko nhầm thì bà ý nghi 2 thằng làm trò con bò nên cố tình khóa cửa để 2 thằng muốn lăn cũng chỉ lăn đất chứ ko lăn giường được đúng ko
dip: chứ không phải còn sofa à?)
Tùy Kỳ tắm xong liền trèo lên giường gấp, muốn yên tĩnh một mình suy nghĩ đến xuất thần.
Mạc Tùy đứng ở cửa phòng, không đi vào mà lại quay đầu ngồi xuống đối diện Tùy Kỳ, phát hiện anh chưa ngủ, ánh mắt trống rỗng nhìn thẳng phía trước, sau đó anh dụi dụi mắt ngồi dậy.
“Giờ anh ở đây có quen không?”
Tùy Kỳ hơi nghiêng đầu, có vẻ không hiểu câu hỏi của cô, “Vẫn luôn rất tốt mà.”
“Nếu chúng ta chuyển nhà anh nghĩ sao?”
“Vì…Vì sao phải chuyển nhà?”
Mạc Tùy cười cười, gãi gãi tóc, “Vì sao hả… Hôm nay em thấy anh vẫn khó chịu khi phải gặp Lục Thố và Lâm Sâm, nên nghĩ hay là chuyển nhà luôn đi cho đỡ phiền phức, ai biết bao giờ thì anh mới nhớ ra chứ!”
Tùy Kỳ cúi đầu tránh ánh mắt của cô, một hồi lâu mới nói: “Ở đây đã quen rồi, đổi nơi khác thì hơi… Anh vẫn thích ở đây hơn.”
Anh liếm môi một cái, có vẻ rất phân vân, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Dù sao bọn họ tới tìm anh anh cũng coi như không thấy, không vấn đề gì đâu.”
“Cách nghĩ của anh có chút thay đổi nhỉ?” Mạc Tùy lẩm bẩm.
“Suy nghĩ của em cũng khác ngày hôm qua mà?” Anh nhỏ giọng phản bác.
Mạc Tùy hơi sững người, rồi lập tức bật cười, sắc mặt hơi khó coi, có cảm giác như vừa ăn một phát tát.
“Cũng đúng!”
Tùy Kỳ quay người ôm cô, Mạc Tùy cứng người, trong đầu hiện lên tiếng thở dốc như ác mộng ban chiều, bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại.
Tùy Kỳ chỉ nghĩ là cô đang lo lắng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, “Đừng lo, anh còn chưa nhớ ra mà!”
Mái tóc đen ngắn mềm mại khẽ chọc lên mặt Mạc Tùy, cô nhìn chằm chằm bức tường trước mặt. “…Nếu anh nhớ lại, anh định làm gì?”
“Còn chưa xảy ra biết làm sao được?”
“Tưởng tượng một chút thôi!”
“Không biết, không nghĩ ra!” Anh hơi làm nũng lắc lư người Mạc Tùy.
Đêm càng khuya, cũng có thể vì vậy mà cơ thể vốn chẳng ấm áp lại càng trở nên lạnh lẽo.
Chỉ giấu giếm mới nói là không biết, nếu không sao lại do dự. Nếu là mấy ngày trước anh sẽ trả lời thế nào? Có lẽ anh sẽ khẳng định hai người sẽ mãi như bây giờ, không hề có gì thay đổi. Chuyển nhà chỉ còn hai người với nhau anh cũng sẽ vô cùng vui sướng, sao lại cự tuyệt được?
Mạc Tùy vỗ vỗ gáy anh, đứng lên, “Khuya rồi, ngủ đi, mai có lẽ họ lại tới đó!”
Trở về phòng, cô ngơ ngẩn đứng một lúc rồi mới lê bước đi tới giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra toàn bộ của cải của Tùy Kỳ. Số tiền trong này chỉ trừ khi Tùy Kỳ có nhu cầu dùng còn không thì chẳng bao giờ được động đến. Còn cả chiếc đồng hồ đắt giá kia cũng ở trong này, nhìn lại mà thấy xa xôi như thể đã từ mấy đời trước rồi.
Từ khi quan hệ trở nên thân mật, quần áo của Tùy Kỳ luôn để cùng với của cô. Từ khi lang thang đến giờ hầu hết quần áo của anh đều là hàng vỉa hè, hàng hạ giá, không xứng với thân phận cao quý của anh sau này, vậy cũng chẳng cần nữa.
Mạc Tùy lấy tất cả quần áo ra, sau đó cầm kéo bắt đầu cắt, lưỡi hơi cùn nên cắt mãi chẳng được, cuối cùng, cô dùng miệng xé. Mạc Tùy không phải thấp bé nhưng lại không có sức khỏe, nên cô xé phải dùng rất nhiều lực.
Hai tay đỏ bừng lên như thể sắp nứt toác chảy máu mà cô cũng chẳng có cảm giác, chỉ có đôi mắt ướt dần, càng lúc càng nhiều, những giọt nước như viên bi lăn dài trên má. Giờ cô mới hay hóa ra mình cũng có nhiều nước mắt như vậy.
Cô quăng quần áo đi, co gối lại cố gắng ôm chặt lấy mình, đầu cúi xuống thật thấp, chỉ phát ra tiếng nức nở đứt quãng.
Cô cắn môi cố gắng chịu đựng, toàn thân không kìm được run rẩy, nước mắt nước mũi đầy mặt. Không thể khóc, không thể để anh nghe thấy.
Có lẽ vì trước cô quá khắc nghiệt với anh nên giờ mới đến nỗi này, thực ra cô cũng không cảm thấy hối hận, chỉ là… Cô đã mất tất cả rồi. Đôi mắt lại trào lên hai hàng nước.
Nếu không phải làm ca sáng Mạc Tùy đều sẽ ngủ rất muộn, vậy nên sáng hôm sau Tùy Kỳ không làm phiền cô, đến tận trưa anh định gõ cửa thì cửa mở ra.
Mạc Tùy mặt không biểu cảm nhìn anh, một đêm không ngủ làm cô nhìn tiều tụy hẳn đi, dưới hai mắt hơi sưng còn có vệt quầng xanh thâm xì.
Tùy Kỳ lại càng hoảng sợ, “Sao vậy?” Vừa nói vừa giơ tay định chạm vào mặt cô.
Mạc Tùy nghiêng đầu tránh ra, giọng nói bình thản nói: “Em đi rửa mặt chải đầu đã.”
Tùy Kỳ khựng tay lại, rồi buông xuống, lông mày cau chặt.
Mạc Tùy ở trong phòng tắm rất lâu, nghe thấy tiếng người mơ hồ bên ngoài mới mở cửa đi ra, quả nhiên hai người kia đã tới.
Ba đôi mắt đều hướng về phía cô, ẩn ý khó hiểu, Lâm Sâm khiêu khích nhếch khóe môi rồi mới nhìn sang Tùy Kỳ.
Mạc Tùy tự động xem như không thấy, cười cười, nói: “Tới rồi hả? Ôi, đứng đấy làm gì? Ngồi đi!”
Cô ngồi xuống đầu tiên, Tùy Kỳ quay vào bếp rồi bưng ra một bát cháo, đưa cho Mạc Tùy, “Mới nấu sáng nay, em ăn lót dạ đi đã, một lúc nữa ăn trưa!”
Mạc Tùy nhận lấy, nhìn anh chăm chú, rồi nở nụ cười, ăn hết sạch bát cháo.
Ăn xong cô để bát qua một bên, rồi nhìn Tùy Kỳ nói: “Tìm chỗ ngồi đi, em có chuyện muốn nói!”
Tùy Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô, vừa hay bốn người ngồi đối diện nhau, giống như lần đầu họ gặp nhau vậy.
Mạc Tùy đột nhiên thấy hơi buồn cười, mà cô cũng cười ra tiếng thật. “Mấy người nghiêm túc vậy làm gì? Tôi bị mấy người nhìn trừng trừng đến phát ngượng đây này!”
Mạc Tùy vuốt vuốt tóc, sau đó lấy chiếc đồng hồ và tấm thẻ cô đã ngắm nhìn cả đêm từ trong túi, cô nuốt nước bọt, mắt vô thần.
“Đây là thẻ lương và đồng hồ của Tùy Kỳ.” Cô đẩy chúng ra trước, “Tôi để nó ở đây, có cần hay không thì tự chọn!”
_________________
mèo: mẽo ơi anh lười quá phải làm sao
dip: thì lười tiếp đi tôi cũng lười mà