Chương 46: Đi hay ở
Editor: mèomỡ
Mạc Tùy trả lời lập lờ nước đôi khiến Lục Thố không tìm được chút manh mối nào từ những gì cô nói.
“Chúng tôi là bạn cậu ấy, về phần chứng minh, không biết thế nào mới tính là chứng minh?”
Mạc Tùy ra vẻ kinh ngạc nhìn anh ta, “Nhìn bề ngoài có vẻ anh là thành phần trí thức cao, sao ngay cả cái này cũng không hiểu? Chưa nghe từ thuyết phục bao giờ à? Tôi thấy chỉ cần không phải là những lời sáo rỗng giống như vẹt kêu là được, xem ra tôi đánh giá cao anh rồi.”
Lục Thố hơi biến sắc, có vẻ có chút ngượng ngùng.
Anh ta lấy điện thoại ra lướt vài cái, sau đó quay màn hình về phía hai người. Trong đó là hình anh ta và Tùy Kỳ, hai người mỉm cười, khoác vai đứng trên du thuyền, phía sau là biển khơi vô bờ, xung quanh còn có vài con hải âu đang bay lượn. Dưới ánh nắng, người trong hình chói mắt khiến người ta cảm thấy lạ lẫm.
“Chụp đẹp đấy.” Mạc Tùy khen thật lòng, sau đó quay sang Lâm Sâm, “Còn anh?”
“Phần của anh ấy còn chưa đủ sao?” Anh ta nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn Mạc Tùy mang theo chút đắc ý.
“Đương nhiên không đủ, hai người đâu phải một.”
Lâm Sâm trầm ngâm ngay sau đó lại mỉm cười. Ngũ quan thanh tú bình thường nhờ nụ cười mà trở nên sắc nét hơn, giống như tranh phác thảo được lênmàu. Mạc Tùy chợt cảm thấy hai người lạ đột nhiên xuất hiện này cũng khá dễ nhìn.
“Gáy anh ấy có vết sẹo dài bằng ngón cái, là do bị ngã vì đỡ tôi rơi từ trên cây xuống. Chân trái có một nốt ruồi, mông bên trái cũng có một cái, dưới vai phải hai mươi centimet có một nốt ruồi đỏ. Những chỗ đó đều là điểm mẫn cảm của anh ấy, khi liếm vào đó anh ấy sẽ trở nên kích động, thậm chí sẽ bắn sớm.”
Tất cả mọi người đều biến sắc, Lục Thố là ngượng ngùng, anh ta theo bản năng kéo kéo ống tay áo Lâm Sâm, ý bảo Lâm Sâm đừng nói nữa, đáng tiếc anh ta không thèm nghe.
Lâm Sâm có chút khiêu khích nâng cằm, giọng điệu lạnh nhạt mà tự tin, “Chẳng hay cô Mạc đây có biết điều này không?”
Tùy Kỳ nghe tới đây mặt đã sa sầm, làm sao có thể, làm sao có thể? Tên kia nói là bạn cũ của anh anh còn có thể chấp nhận, nhưng tên này… Anh vội la lên: “Anh nói bậy, các người lập tức đi ra ngoài, nơi này không chào đón các người, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”
Không dễ gì anh mới khiến cho Mạc Tùy chấp nhận mình, Mạc Tùy mới vừa để ý tới anh, đối tốt với anh, làm nũng với anh, không còn động một chút lại đuổi anh, khiến anh tổn thương.
Nhưng hai người này đang làm gì? Bọn họ phá hủy hạnh phúc không dễ gì mới có được của anh.
Mạc Tùy ngăn Tùy Kỳ đang kích động muốn đứng dậy đuổi người, sắc mặt tái nhợt đối diện với Lâm Sâm, “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tối nay tôi sẽ thử.”
Giọng điệu Mạc Tùy bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Dù sao thua người chứ không được để thua trận, trong lòng cô đương nhiên không thể nào bình tĩnh được như vẻ ngoài. Tùy Kỳ có người yêu là chuyện hết sức bình thường, ngoại hình yêu nghiệt đến mức ấy không muốn có người yêu cũng khó. Chỉ là cô không ngờ lại là một người yêu đồng tính mà thôi.
Mạc Tùy không kỳ thị người đồng tính, thậm chí cực kỳ thông cảm. Tình yêu mà, trước tình yêu vấn đề dù lớn thế nào cũng có thể giải quyết được, chỉ cần vượt qua chướng ngại trong lòng thì có gì mà không làm được?
Nhưng những điều này chỉ đúng với người ngoài mà thôi, khi nó thực sự xảy đến với mình hoặc người đàn ông của mình thì lại là một chuyện khác. Mạc Tùy không khống chế không nổi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Tùy Kỳ và người đàn ông trước mắt này ân ái. Không biết ai ở trên?
Nếu như là Tùy Kỳ ở trên… Thứ từng tiến vào bộ phận nào đó của tên kia… Đệt, mặt Mạc Tùy tái mét. Mà dù là ngược lại cũng không dễ chịu hơn, thân thể từng bị đàn ông đè giờ lại đè mình?
Toàn thân Mạc Tùy nổi da gà, không kiềm chế được mà cảm thấy rờn rợn.
Tùy Kỳ nắm thật chặt tay Mạc Tùy, cẩn thận quan sát từng biểu cảm của cô. Có lẽ do ở bên nhau lâu, đã quá hiểu nhau, dù chỉ là một nhịp thở cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì, thế cho nên lúc này Tùy Kỳ vô cùng lo lắng. Anh sẽ bị cô khinh thường, vứt bỏ sao?
Ánh mắt Lâm Sâm tối lại, mím môi không nói.
Lục Thố nhấp hớp nước, xoa dịu không khí: “Cô Mạc và A Thần ở bên nhau đã bao lâu rồi? À, ý tôi là Tùy Kỳ.”
“Tầm nửa năm.”
“Thuận tiện nói một chút về tình hình của cậu ấy từ khi hai người gặp nhau tới giờ được chứ?” Lục Thố cân nhắc cách dùng từ, lại nói: “Thân phận của A Thần tương đối nhạy cảm, trong nhà còn có rất nhiều người và việc chờ cậu ấy giải quyết. Chúng ta càng thẳng thắn càng dễ giải quyết những vấn đề phát sinh sau này.”
Mạc Tùy cân nhắc, cảm thấy lời anh ta nói cũng có lý liền kể lại đơn giản mọi chuyện.
“Lần đầu gặp anh ấy còn là một người ăn xin, sau đó anh ấy đi theo tôi, tôi không bỏ được mới buộc phải nhặt về. Khi đó anh ấy đã không nhớ được gì rồi, anh ấy nói là gặp tai nạn xe cộ mới quên hết mọi chuyện.”
Khi Lâm Sâm nghe thấy hai chữ ăn xin thì sửng sốt sau đó chuyển thành đau đớn và tự trách.
Lục Thố cười nói: “Cô Mạc có thể kiếm một chỗ nói chuyện được không?” Anh ta cũng có ý đồ, hy vọng có thể cho Lâm Sâm và Phương Như Thần cơ hội ở riêng.
“Không được.” Tùy Kỳ cướp lời. Anh giận dữ nhìn chằm chằm hai người, vô cùng chán ghét.
Mạc Tùy buông tay ra, “Những người ngồi đây đều là người trong cuộc. Tôi nghĩ dù là chuyện gì mọi người cũng có quyền được biết, không cần thiết phải lảng tránh. Chẳng lẽ những gì chúng ta nói riêng anh có thể đảm bảo sẽ không nói với người còn lại sao?” Cái gọi là lảng tránh thật ra là chỉ tránh mình Tùy Kỳ mà thôi. Nhưng anh là nhân vật quan trọng nhất, tội gì phải làm vậy? Tùy Kỳ là người có quyền được biết nhất.
Lục Thố nhăn mày, cười khổ, nói ra trọng điểm: “Vừa rồi cô có nói là mình bất đắc dĩ? Vậy tôi có thể hiểu là cô Mạc cũng không tình nguyện cưu mang A Thần, có phải không?”
Ngón tay anh ta nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, có khôn khéo và toan tính trời sinh của thương nhân.
“Vậy tôi có thể cho rằng A Thần không quan trọng với cô không? Tôi hy vọng có thể đón cậu ấy đi trong thời gian ngắn nhất, cho cậu ấy được chữa trị một cách tốt nhất để khôi phục trí nhớ, đồng thời chúng tôi cũng sẽ hậu tạ cô một khoản tiền. Đây là lòng thành của chúng tôi, mong cô đồng ý. Cá nhân tôi cảm thấy làm như vậy đều là tốt nhất cho cả cậu ấy và cô.”
Trong lúc Lục Thố nói, Tùy Kỳ muốn chen ngang bao nhiêu lần đều bị Mạc Tùy lườm bằng nấy lần ngăn lại. Ban đầu mới nhặt được Tùy Kỳ quả thật cô chỉ là vì tiền, ảo tưởng anh là công tử nhà giàu, đến lúc đó có thể vét một vố lớn. Chuyện bây giờ hoàn toàn phù hợp với dự tính của cô, đúng như anh ta nói, vậy là tốt nhất.
Chỉ có điều thân phận của Tùy Kỳ phức tạp hơn cô tưởng tượng nhiều, chưa nói đến sau này, chỉ cần hai người trước mắt cũng đủ làm cô đau đầu rồi.
Nếu là trước kia cô chắc chắn sẽ không chút do dự giao người, nhưng hiện tại… Cô nghĩ tới vô số điểm tốt của Tùy Kỳ, dù thế nào cũng không nỡ.
Trong lòng trăm mối ngổn ngang, cô nhìn Tùy Kỳ, không nhịn được nhéo nhéo lòng bàn tay anh, nên làm thế nào bây giờ? Giữ anh lại sao? Nhưng nếu cô buông tay cuộc sống của anh sẽ tốt hơn hiện nay. Mạc Tùy tự nhận mình là người ích kỷ, chỉ hết lòng hết dạ với người thân nhất, cảm xúc không nỡ mãnh liệt lúc này đúng là hiếm có.
Nhưng chỉ chút chần chờ đó cũng đủ tàn khốc với Tùy Kỳ. Anh mở to mắt, sợ hãi nhìn do dự trong mắt Mạc Tùy, đột nhiên túm lấy vai cô hét lớn: “Anh không đi, em đừng đuổi anh!”
Anh có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, chỉ không thể không có Mạc Tùy.
Không ai biết, một giọt nước vượt quavạn dặm để tìm ra biển khơigian nan đến nhường nào, cũng như Mạc Tùy vĩnh viễn sẽ không hiểu, nếu có một ngày thế giới của Tùy Kỳ không còn cô, có lẽ, sống cũng chỉ còn là tồn tại mà thôi.
Mạc Tùy hoàn hồn, đưa tay vỗ vỗ mặt anh trấn an. Nhìn đi, chính Tùy Kỳ không muốn đi cho dù cô buông tay cũng vô dụng, không phải sao? Hơn nữa nào có lý gì cô phải chắp tay nhường cho người ta, phức tạp hóa vấn đề quả thật không tốt.
Nghĩ như vậy cô liền lấy lại bình tĩnh, quay sang Lục Thố, “Anh xem, tình hình này thì không phải do tôi có đồng ý hay không nữa rồi. Chỉ cần Tùy Kỳ không muốn đi tôi cũng sẽ vĩnh viễn không ruồng bỏ anh ấy, trái lại, tôi cũng sẽ không ngăn cản. Cho nên thay vì thuyết phục tôi, không bằng thuyết phục anh ấy.”
Mạc Tùy nghiêng đầu về phía Tùy Kỳ, “Sẽ hiệu quả hơn đấy.”
Lục Thố nhìn Tùy Kỳ chỉ chăm chăm nhìn Mạc Tùy, bọn họ còn có thể làm được gì nữa.
“Cũng đành vậy. Nhưng tôi hi vọng A Thần có thể tiếp xúc với chúng tôi nhiều một chút. Yêu cầu này không quá đáng đúng không?”
“Đương nhiên, các anh là bạn tốt của anh ấy, chắc chắn sẽ không hại anh ấy, tôi không có lý do gì phải ngăn cản cả.” Chỉ là Tùy Kỳ có đồng ý tiếp xúc với các anh hay không thì là chuyện khác rồi.
Không đạt được mục đích mong muốn bọn họ tiếp tục ở lại đây cũng vô dụng. Lục Thố kéo Lâm Sâm một cái ra hiệu, dù sao ở lại cũng chỉ phản tác dụng.
Lâm Sâm không cam lòng nhìn Tùy Kỳ trong mắt đã không còn mình, hạt giống ghen tị lan ra như điên, nhưng lại không làm được gì, chỉ có thể kiềm chế, đứng dậy theo Lục Thố đi ra ngoài.
Đến cửa ra vào anh ta quay đầu nhìn về phía Tùy Kỳ, Tùy Kỳ lại bực tức cau mày, thẳng tay đóng sầm cửa lại.
Lâm Sâm lảo đảo, kinh ngạc nhìn cánh cửa trước mắt, ngây dại.
***
p.s: Chẹp, anh là công nhớ =)))))))))) Cường mỹ công x bình phàm thụ *chẹp* lẽ ra nên đăng chương phá couple này vào hôm qua =)))))