Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 36: chap-36




Chương 36: Tìm phụ nữ vs tìm đàn ông

Sau một hồi tranh chấp, Phạm Tư Nhiễm đành khuất phục trước ‘dâm uy’ của Mạc Tùy, chấp nhận đưa người yêu mình vào nhà vệ sinh. Lúc ấy Tư Phàm đã ngủ say như chết, vừa để xuống đất anh ta liền xoay người ôm lấy bồn cầu hôn một phát.

Đến tận lúc Mạc Tùy sắp ngủ Phạm Tư Nhiễm vẫn còn lải nhải.

“Cậu nói đủ chưa vậy, lão nhà cậu không ý kiến cậu còn phàn nàn cái rắm.” Mạc Tùy ậm ờ cãi.

“Đó là vì anh ấy ngủ rồi.” Phạm Tư Nhiễm bất mãn chu môi, mắt nhìn chằm chằm trần nhà tối đen thui, nhờ ánh sáng bên ngoài rọi vào có thể thấy chút hoa văn mờ mờ. Cô ấy xoay người về phía Mạc Tùy, đột nhiên nói: “Này, này, này, lão Mạc!”

“Hả?” Mạc Tùy nhắm mắt đáp.

“Thật ra cậu không ghét Tùy Kỳ đúng không?” Nếu không hôm nay cũng sẽ không che chở như vậy.

“Ừ!” Cô cũng không phải cọc gỗ, ai đối tốt với cô cô đều biết.

“Cậu định cứ thế mãi à?”

“Không, chờ người nhà anh ta đến tìm anh ta sẽ đi.”

“Nếu không ai đến tìm thì sao?”

“Tìm một người phụ nữ cho anh ta.”

Phạm Tư Nhiễm cười khẽ, “Nếu anh ta chỉ muốn cậu thì sao?”

“Ôi trời, cậu nói đủ chưa vậy? Còn không ngủ đi?” Mạc Tùy khổ sở cau mày.

“Đừng, nói một chút thôi mà, dù sao ngày mai cậu cũng được nghỉ.” Phạm Tư Nhiễm ở dưới chăn chọc chọc eo cô, cười xấu xa nói: “Nói mau nói mau.”

Mạc Tùy bị cô ấy quấy rầy liền rụt người lại, dứt khoát mở mắt, giọng điệu khó chịu, “Nói gì?”

“Nếu Tùy Kỳ chỉ muốn cậu thì sao?” Hơn nữa căn cứ vào biểu hiện của Tùy Kỳ thì khả năng này là chắc chắn một trăm phần trăm rồi.

Mạc Tùy không ngốc nhưng cô thường thích giả ngốc, người trong cuộc như cô sao không hiểu những hành động của Tùy Kỳ có nghĩa gì cơ chứ. Nhưng bởi vì không nghiêm trọng, còn có thể khống chế được cho nên cô luôn coi như không biết.

“Không đến mức ấy đâu, lần sau lại giới thiệu một cô gái khác cho anh ta xem, việc này giao cho cậu.”

Phạm Tư Nhiễm bĩu môi, “Nếu vẫn không được thì sao?”

“Vậy thì đến lượt mình tìm đàn ông.”

Ngày hôm sau Mạc Tùy bị một tràng tiếng sói tru đánh thức. Vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài phát hiện đầu sỏ gây nên là Tư Phàm, anh ta đang ai oán ngồi trên sàn nhà vệ sinh, lải nhải oán giận hệt như Phạm Tư Nhiễm tối hôm qua. Tùy Kỳ đứng bên che miệng cười, đôi mắt híp thành đường cong nho nhỏ. Mạc Tùy sực phát hiện ra thằng nhóc này dường như có chút hả hê.

Đôi Phạm Tư Nhiễm vì không mang quần áo để thay nên vội vàng về nhà, Mạc Tùy thì về phòng ngủ tiếp, đến gần giữa trưa sau khi bị Tùy Kỳ gọi ba bốn lần mới chịu rời giường.

Quần áo Mạc Tùy thay ra ngoại trừ đồ lót thì đều do Tùy Kỳ phụ trách, bình thường cô không để ý nhưng hôm nay phát hiện chìa khóa để quên trong túi áo khoác. Cô bới giỏ quần áo, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa, đồng thời phát hiện ra một thứ.

Cô lôi cái áo thun bị nhét dưới cùng lên lại sờ thấy cái gì đó dinh dính, quần áo bên trên đều khô sao cái này lại ướt nhỉ?

Cô tò mò lật qua lật lại xem xét, kết quả lại nhìn thấy một thứ không xác định ở giữa ngực. Mạc Tùy hơi nhíu mày, theo bản năng dùng ngón cái cạy cạy, cô không nhớ bị dính thứ này vào lúc nào cả.

Cô sững sờ vài giây, cuối cùng lại cầm lên ngửi ngửi. Bay vào mũi là mùi tanh nhàn nhạt. Đệch, mùi gì vậy?

Sau khi ngửi mấy cái sắc mặt cô bỗng dưng thay đổi, lập tức ném áo đi như bị bỏng. Dù sao cô cũng không phải con nhóc thiếu kinh nghiệm sống, ngay cả kiến thức cơ bản cũng không hiểu. Tuy cô chưa tự mình trải qua nên có nhiều thứ không thể chứng thực, nhưng lần Tùy Kỳ bị chuốc thuốc cô có giúp anh vài cái, cả phòng tràn ngập mùi đó cho dù không muốn ngửi thấy cũng không được. Ban đầu còn không nghĩ tới phương diện kia, anh ta sao có thể làm vậy hả?

Mạc Tùy buồn bực, trong lòng khó chịu như bị người ta dùng sức cào cấu. Cô bỗng nhớ một dạo thỉnh thoảng thấy quần lót ướt, lúc ấy Tùy Kỳ lấy cớ là không cẩn thận làm ướt, xem ra quả thật là làm ướt nhưng chắc chắn không phải do không cẩn thận. Cô không chịu nổi, che mặt, thật sự là càng nghĩ càng thấy đáng sợ, sao anh ta lại có thể làm chuyện biến thái như vậy?

Xem ra chuyện cô vô tình bàn với Phạm Tư Nhiễm đêm giao thừa phải thực hiện sớm rồi.

Sau đó Mạc Tùy không cho Tùy Kỳ chạm vào quần áo của mình một lần nào nữa, tuy không nói gì nhưng rõ ràng đã bắt đầu giữ khoảng cách với anh. Anh đương nhiên cũng cảm thấy, anh hỏi Mạc Tùy rất nhiều lần, phản ứng của cô đều là lườm sau đó đuổi anh đi chỗ khác.

Tùy Kỳ lập tức xuống tinh thần, những lúc như thế anh luôn ngồi trên ghế từ xa nhìn Mạc Tùy, trong mắt tràn ngập khó hiểu cùng uất ức. Mạc Tùy có khi bị anh nhìn đến phát phiền liền đi luôn vào phòng đóng cửa, nhắm mắt làm ngơ. Những thứ kia chỉ có thể hiểu trong lòng, một khi nói toạc ra sẽ rất khó chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì. Bây giờ Tùy Kỳ còn có chút kiêng kỵ, anh ta mà làm liều thì biết làm sao bây giờ? Cô dù sao cũng chỉ là phụ nữ.

Mạc Tùy buồn rầu một mình rất nhiều ngày, cuối cùng tới tìm Phạm Tư Nhiễm, bảo cô ấy nhanh nhanh tìm cho Tùy Kỳ một người phụ nữ.

Tốc độ của Phạm Tư Nhiễm thật ra là rất nhanh, chỉ tiếc Tùy Kỳ không thèm để mắt tới người ta, chê này chê nọ dùng đủ mọi lý do. Có lẽ vì đã có người trong lòng cho nên nhìn ai cũng thấy không hợp ý.

Mạc Tùy hết cách rồi, Tùy Kỳ không chịu thì đành đến phiên cô đi tìm đàn ông vậy.

Mạc Tùy vừa nói ra ý định này, Phạm Tư Nhiễm cũng đã đoán được đại khái. Dù sao thái độ kiêu ngạo của Tùy Kỳ đã rất rõ ràng rồi, đồng ý tìm phụ nữ cho anh ta chẳng qua là để kéo dài thời gian cho họ cân nhắc còn cô ấy thì xem trò vui thôi. Chỉ có điều lần này Mạc Tùy cực đoan và gấp gáp như vậy quả thật chút kỳ quái, đáng tiếc nguyên do vì sao thì lại không chịu hé răng một tiếng, cô biết Mạc Tùy này cứng cổ đến mức nào, vậy nên cũng không hỏi nữa.

“Nhưng có điều mình không hiểu.” Phạm Tư Nhiễm bắt chéo hai chân hỏi: “Tùy Kỳ có chỗ nào không tốt mà cậu lại ghét bỏ anh ta như vậy?”

Trước kia đề phòng Tùy Kỳ là vì chưa hiểu anh, nhân phẩm tốt xấu ra sao còn chưa biết, hiện giờ họ ở với nhau lâu như vậy, Tùy Kỳ đối xử với Mạc Tùy thế nào ai cũng thấy. Bọn họ đều không phải thiếu nữ vừa hai mươi thanh xuân, sau khi ra xã hội cách nghĩ đều sẽ có thay đổi. Thật ra hi vọng lớn nhất của một người phụ nữ chỉ đơn giản là có một người đàn ông yêu mình đối tốt với mình mà thôi, nếu như mình cũng thích đối phương thì lại càng hoàn hảo.

Về vấn đề này Phạm Tư Nhiễm trước kia cũng đã từng hỏi, Tùy Kỳ đẹp trai là điều ai cũng công nhận, Mạc Tùy cũng là người yêu cái đẹp, hơn nữa Tùy Kỳ còn rất tốt tính, Mạc Tùy cũng cảm thấy anh rất tốt, nhưng muốn tiến thêm một bước thì lại thấy có chút không thích hợp. Tương lai có quá nhiều rủi ro, nhất là thân phận của Tùy Kỳ tương đối đặc biệt. Gia đình, thân thế của anh cô hoàn toàn không biết, không chừng anh đã có người yêu, hiện giờ mất trí nhớ không có nghĩa là về sau không thể nhớ lại. Nếu bước qua ranh giới này tương lai sẽ phải đối mặt với càng nhiều vấn đề hơn, Mạc Tùy lười, cái lười thể hiện ở tất cả các phương diện, kể cả tình cảm.

Phạm Tư Nhiễm nhanh chóng tìm cho cô một người đàn ông, là đàn anh đại học của cô ấy, hơi mập ít nói, dáng vẻ thật thà phúc hậu, mắt đeo kính gọng đen, lúc nói chuyện thỉnh thoảng sẽ đẩy kính theo thói quen. Bởi vì đến tuổi kết hôn vẫn chưa có bạn gái nên bị gia đình ra sức thúc giục, bản thân anh ta cũng muốn có người để ở nhà bớt vội, cho nên Mạc Tùy xuất hiện rất đúng lúc.

Chỉ có điều vở kịch này thật quá khó diễn. Mạc Tùy luôn luôn kiếm cớ ra ngoài bồi dưỡng tình cảm nhưng sau bao nhiêu ngày như vậy ngay cả nói chuyện bình thường còn chưa làm được chứ đừng nói đến việc tiếp xúc thân mật. Hai người hành xử như người qua đường thì bảo làm sao Tùy Kỳ tin?

Mạc Tùy buồn phiền cắn ống hút, người đàn ông đối diện ngẩn ngơ khuấy thìa, ngồi chưa được bao lâu liền chuẩn bị đi về.

Trước kia là ai đi đường nấy, hôm nay anh ta đột nhiên nói: “Anh đưa em về.”

Nhìn vẻ mặt hơi cười và ngại ngùng của anh ta, Mạc Tùy đầu tiên là kinh ngạc sau đó gật đầu, “Được thôi, đổi vị trí không chừng có thể khiến anh bớt căng thẳng.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện về công việc của người kia, cũng không biết là bởi vì có xe cộ qua lại làm nền hay vì lý do gì khác mà bọn họ thật sự hòa hợp hơn ở trong nhà rất nhiều.

Sau đó những lần gặp sau đều duy trì thói quen này, dần dần họ cũng có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Tùy Kỳ vẫn luôn có chút không vui vì Mạc Tùy gần đây ra ngoài thường xuyên mà lại không chịu dẫn anh theo. Sau nhiều lần hỏi cô mà không có được đáp án anh có chút bực mình, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể cố gắng xị mặt cho cô biết bất mãn trong lòng mình, mặc dù hiệu quả rất ít ỏi.

Hôm nay trùng hợp sao anh lại mở cửa sổ thông gió, lúc định đóng cửa cúi xuống nhìn lại thấy Mạc Tùy cùng với tay hộ hoa sứ giả hiền lành kia tản bộ về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.