Chương 30: Sinh nhật Trần Lương Sinh
“Tôi không buông.”
Mạc Tùy mở to mắt, buồn cười nói: “Nói hay nhỉ, chẳng lẽ anh đã quên thân phận và vị trí của mình rồi hả?”
Ánh mắt Tùy Kỳ lóe lên, dường như nhớ tới cái gì, trở nên có chút yếu ớt và uất ức.
Mạc Tùy thong thả mà dứt khoát gỡ áo ra khỏi tay anh, vỗ vỗ cánh tay cứng ngắc của anh, “Anh về nhà trước đi! Tôi sẽ về sớm thôi!”
Tùy Kỳ cúi thấp đầu, vẫn không nhúc nhích thẫn thờ nhìn chằm chằm mặt đất, rất rõ là anh đang không vui. Mạc Tùy không biết anh lại thần kinh cái gì.
“Tôi nói với anh đấy, có nghe thấy không?” Anh không lên tiếng, Mạc Tùy đá đá yên sau xe đạp, cao giọng, “Nói!”
Tùy Kỳ ngẩng đầu nhìn cô một cái, gật đầu.
Mạc Tùy vừa lòng, xoay người đi đến trước mặt Trần Lương Sinh. Anh ta luôn lẳng lặng nhìn bọn họ, không chen vào một câu.
“Nói đi, chuyện gì?”
Trần Lương Sinh chỉ phía dưới, “Lên xe!”
“Không cần, nói luôn đi!”
Ngón tay Trần Lương Sinh gõ nhẹ lên tay lái, ánh mắt chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô, cuối cùng lộ ra chút thất vọng, đột nhiên cười nói: “Hóa ra em đã quên.”
Mạc Tùy sửng sốt, nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó giật mình nói:”Hôm nay là sinh nhật anh?”
Nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ quên, hôm nay lại hoàn toàn không nhớ ra.
“Ừ! Vậy lên xe được chưa!” Giọng Trần Lương Sinh thực nhẹ nhàng, tay đặt lên trên tay lái lại siết chặt.
“Sao không tìm Triệu Yến Phi?” Ngày này không phải ở bên người yêu mới có ý nghĩa sao? Hơn nữa từ khi mẹ con bọn họ chuyển đến nhà họ Mạc, hai người không còn cùng chúc mừng sinh nhật nữa, chỉ tự động nhắn tin thôi.
“Cô ấy hôm nay phải đi họp, không rảnh!” Trần Lương Sinh nhàn nhạt nhìn người trước mắt, “Không đến nỗi ngay cả cùng anh qua sinh nhật cũng khó như vậy chứ?”
“Không nghiêm trọng như anh nói đâu.” Mạc Tùy bình tĩnh đáp lại rồi xoay người lên xe, “Đi thôi!”
Trần Lương Sinh lắc đầu, “Nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn như vậy.”
Nói xong nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Anh ta đột nhiên tới gần khiến Mạc Tùy kinh ngạc, sau đó là xấu hổ không kìm nổi. Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và hơi thở của Trần Lương Sinh, không nhịn được nhíu mày nghiêng đầu, vừa khéo chạm phải tầm mắt Tùy Kỳ ngoài cửa sổ. Khoảng cách hơi xa nên cô nhìn không rõ, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong ánh mắt ấy, không hiểu sao đột nhiên có chút chột dạ.
Mạc Tùy nuốt nước miếng, vỗ vỗ vai anh ta, “A, tự em làm.”
“Không sao, cũng sắp xong rồi.”
Khi nói chuyện tóc Trần Lương Sinh nhẹ nhàng cọ qua vành tai cô, ngưa ngứa.
Mạc Tùy cố áp người vào cửa, thắt dây an toàn thôi, ấn vào khấc là xong, mẹ nó, anh ấn lâu như vậy làm gì, đây là loại dây an toàn chó má gì vậy? Trong lòng cô phiền chán rít gào.
“Xong rồi!” Cuối cùng Trần Lương Sinh hơi lùi lại, nâng tay xoa nhẹ tóc cô rồi mới ngồi về chỗ.
Mạc Tùy vuốt tóc mái, bất mãn nói: “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả? Đừng chạm vào tóc em!”
Trần Lương Sinh lơ đễnh cong khóe miệng, lái xe đi.
Tùy Kỳ nhìn xe biến mất mới cứng ngắc giật giật chân, đáy mắt như phủ một tầng khói mù.
Trần Lương Sinh lái xe về thẳng nhà mình. Mạc Tùy đi theo lên tầng, cửa vừa mở xông vào mũi là mùi thơm, trên bàn cơm cách đó không xa là nồi lẩu nghi ngút khói.
Thay giày xong, Mạc Tùy đặt bánh ngọt mua trên đường đi lên bàn, nhìn nồi lấy muôi quấy quấy, “Nhiều quá vậy.”
Bên cạnh còn đặt rất nhiều thịt sống, rau, gia vị, Mạc Tùy cười nói: “Nồi lẩu này đủ cho năm sáu người ăn ấy chứ, hay là gọi thêm mấy người tới?”
“Đừng gọi, mau ăn đi!” Trần Lương Sinh để áo khoác cô cởi ra sang một bên, ngồi xuống, “Hơn nữa nhà anh không phải ai cũng tùy tiện tiếp đãi.”
Mạc Tùy khinh thường hừ một tiếng, “Ghét nhất là loại người như mấy người, cứ làm như thể mình đặc biệt hơn người khác vậy.”
Trần Lương Sinh gắp thịt bò vừa nhúng xong vào bát cô, “Phải, câm miệng đi, ít nhất người đáng ghét này còn đang phục vụ em đấy.”
Mạc Tùy ngượng ngùng cười gượng.
Ăn lẩu thường làm cho người ta có cảm giác không giới hạn, dường như ăn thế nào cũng không đủ no, thời gian cũng trở nên vô nghĩa. Mạc Tùy bình thường không thích ăn lẩu, phải ăn vội ăn vàng rất khó chịu.
Khoảng hơn một tiếng sau điện thoại của cô vang, là số lạ. Cô không để ý, nghe luôn.
“Cô Mạc phải không? Tôi ở đồn công an xx, bạn cô xảy ra chút chuyện, mời cô tới đây một chuyến!” Giọng nói tầm trung tuổi và tiếng ồn ào xung quanh truyền tới.
“Có phải nhầm không ạ? Bác nói bạn nào cơ?”
“Tên. . . . . . Tùy Kỳ, là bạn cô đúng không?”
Mạc Tùy nhíu này, “Đúng, anh ấy làm sao?”
“Một hai câu cũng không nói rõ được, cô cứ qua đây đi! Phía bên tôi cũng bận, cô mau một chút.” Cũng không chờ Mạc Tùy đáp lời liền cúp máy.
Trong lòng cô có chút lo lắng, Tùy Kỳ sao tự dưng lại vào đồn công an? Người trung thực như anh ngoại trừ thỉnh thoảng đứt dây thần kinh não nổi điên với cô thì đối với người ngoài luôn hòa nhã, chưa bao giờ gây sự.
Mạc Tùy ngồi không yên, chỉ sợ anh bị người ta bắt nạt, đánh nhau không sợ chỉ sợ cãi lộn, cái tên ngốc kia vốn đâu biết ăn nói.
“Em có việc phải đi, anh từ từ ăn!” Mạc Tùy đứng dậy đi lấy áo khoác.
Trần Lương Sinh vòng qua bàn giữ chặt tay cô, vẻ mặt hờ hững, “Chuyện quan trọng gì mà ngay cả bữa cơm cũng không kịp ăn?”
“Bạn em xảy ra chuyện, em phải đi ngay.” Mạc Tùy giãy giụa, lại khiến anh ta giữ càng chặt hơn. Cô vội la lên:”Em thật sự có việc, anh mau buông ra!”
“Bạn nào? Chuyện gì?” Nhìn cô sốt ruột cuống quít, Trần Lương Sinh thờ ơ.
Mạc Tùy theo bản năng không muốn cho anh ta biết người kia là Tùy Kỳ. Trước không nói Tùy Kỳ mắc tội gì, nhỡ là chuyện không hay thì sao? Trần Lương Sinh vốn đã rất phản đối chuyện họ ở chung rồi, giờ thêm chuyện này nữa có khi lại làm to chuyện ra. Cô còn đang giấu gia đình, nói ra anh ta để lộ cho họ biết thì làm thế nào? Tuy rằng bọn họ có biết cũng không thay đổi được quyết định của cô, nhưng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, phiền toái!
“Chuyện này anh không cần phải quan tâm, dù sao tự em có thể giải quyết được.”
“Em có thể giải quyết được hay không anh nghe sẽ biết, cứ nói xem là chuyện gì đã.”
“Anh không thấy phiền à?” Thấy thời gian trôi qua, còn không biết Tùy Kỳ ra sao, anh ta lại còn lải nhải, Mạc Tùy tức giận, “Sao em lại phải nói cho anh? Em cũng không phải trẻ con ba tuổi ngay cả quyền riêng tư cũng không có, anh không thấy mình quá gia trưởng à?”
“Anh đang lo cho em.”
“Anh không cần lo nhiều như vậy! Em chịu không nổi.”
Trần Lương Sinh thở dốc một hơi, cố gắng đè nén cơn tức cuồn cuộn, “Cũng chỉ hỏi em có chuyện gì mà thôi, cần gì phải cãi nhau như vậy?”
“Em cũng thấy chúng ta không cần cãi nhau, nhưng anh hỏi, còn em trả lời hay không là quyền của em.” Mạc Tùy quay đầu đi, “Em ghét người khác ép em.”
Trần Lương Sinh sửng sốt, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Mạc Tùy không thèm quan tâm đến anh ta, dùng sức rút tay ra, vội vàng đi ra ngoài. Vừa đi vừa nói: “Em đi đây, hôm nay rất xin lỗi, có cơ hội lần sau bù cho anh, hẹn gặp lại.”
Khi cô tới sở cảnh sát đã là nửa giờ sau, Tùy Kỳ ngồi ở chỗ góc tường, quần áo bẩn thỉu xốc xếch, hai tay có ngoại thương lớn nhỏ không đều. Ngoại trừ những điều này ra thì không thấy bất cứ vấn đề nào mắt thường có thể nhìn thấy nữa
Thấy Mạc Tùy mắt anh sáng lên rồi lập tức tối lại, cúi đầu rầu rĩ nhìn mặt đất.