Vụ tố tụng đã đi đến con đường cuối cùng, phán quyết được đưa ra, thêm nữa Bạch Dĩ Mạt vô cùng tin tưởng vào vụ kiện lần này, cho nên kết quả tuyên án cũng nằm trong dự liệu.
Sau khi tuyên án vụ kiện, phó tổng Hàn Thiên Hoàng bắt tay Bạch Dĩ Mạt, đồng thời rốt rít cảm ơn, tuy trong mắt cô những điều này cũng chỉ là xuất phát từ phép lịch sự cơ bản, nhưng cô vẫn mỉm cười mặc cho người khác dồn dập cô bằng những lời cám ơn.
Có đôi khi ngẫm lại, nếu như cô thua cuộc, thì đương sự của cô sẽ là hạng người gì đây? Tuy trên mặt vẫn mỉm cười với đối phương, nhưng trong lòng sớm đã ném hắn ta lên chín tầng mây.
“Luật sư Bạch, tôi đã đặt chỗ ở khách sạn Thiên Vận rồi, tôi rất mong cô nhận cho bữa cơm đêm nay, nếu không có cô, chẳng biết vụ án lần này kéo dài đến bao giờ.”
Bạch Dĩ Mạt cùng vị phó tổng Hoàng này đi ra khỏi toàn án, vừa đi một bên vừa nói: “Phó tổng Hoàng không cần khách khí vậy đâu, đây vốn dĩ là việc tôi phải làm.”
Phó tổng Hàng nghe thấy vậy vội tiếp lời: “Như vậy đâu được, tôi nhất định phải cám ơn cô đàng hoàng, còn có cả luật sư Quý nữa, quyết định vậy đi, đêm nay xin đợi hai người đại giá.”
“Anh khách khí quá rồi.” Bạch Dĩ Mạt mỉm cười bảo, xem ra bữa cơm này nhất định phải ăn rồi, đến Quý Phi Dương người ta cũng đem ra.
Hai người khách khí với nhau trong chốc lát, rồi tự lên xe mỗi người đi một ngả.
Hiếm thấy khi Bạch Dĩ Mạt lái chiếc xe bám đầy bụi trong garage, cô gọi điện cho Quý Phi Dương.
“Sư phụ, vụ án đã xong rồi.”
“Anh biết rồi.” Ngữ khí bên kia hờ hững, nhưng lại rất dễ nghe.
Bạch Dĩ Mạt lầm rầm mấy từ, nói tiếp: “Xem ra hiệu suất làm việc của vị phó tổng Hoàng này vẫn còn rất cao, nhanh như thế đã báo cáo lại cho anh.”
Bên kia cười cười: “Người ta là gọi riêng đặc biệt cảm ơn, cô cũng thật đúng là, đến trang điểm làm đẹp mà cũng lười nữa thì thôi vậy.”
“Lão đại à, em đấy là đã nể mặt mũi cho anh lắm rồi, em đã đồng ý nhận lời bữa tiệc tối của phó tổng Hoàng rồi, anh đừng nói là không đi đó nha! Đúng là em giữ thể diện cho anh rồi, nhưng cũng không ngại làm mất mặt anh đâu.”
“Biết rồi, à này, cô đừng có ăn mặc tùy tiện như bình thường nhé, chú ý hình tượng, biết không?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn trang phục đi làm của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, nếu không phải vì ra tòa,cô tuyệt đối sẽ không ăn mặc như vậy. Bình thường đi làm lẽ ra phải mặc đồng phục công sở, nhưng từ trước đến nay cô không hề đụng vào, từ trước đến nay chỉ ăn mặc sao cho thoải mái nhất, cũng vì chuyện này mà không biết đã bị Quý Phi Dương nói bao nhiêu lần, sau lại bị nói dữ hơn mới chịu thay đổi, nhưng cũng chỉ mặc mấy bộ trang phục công sở đến chỗ làm, còn lại thì vẫn thế.
“Rồi rồi, dài dòng quá.” Ở cái chỗ Thiên Vận kia, không ăn mặc nghiêm túc thì sao có thể vào?
Bạch Dĩ Mạt về đến nhà, tắm rửa thay quần áo, đeo mấy món đồ trang sức lên, đứng ở trước gương ngắm ngắm, bĩu môi, sau đó cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa gọi điện cho Quý Phi Dương, tiếp đó lái xe hướng đến khách sạn Thiên Vận…
Đến nơi đã trông thấy phó tổng Hoàng và Quý Phi Dương đã đến, Bạch Dĩ Mạt bước đến mỉm cười bắt tay với phó tổng Hoàng.
“Ngại quá, đã để anh đợi lâu.”
Phó tổng Hoàng cười nói: “Không sao, đàn ông đợi phụ nữ là điều hiển nhiên.”
“Anh khách khí quá rồi.” Bạch Dĩ Mạt thật sự không thích cái giọng điệu nịnh nọt kiểu quan chức như thế này.
“Tổng giám đốc đã sớm đợi chúng ta rồi, xin mời hai vị qua bên trong.” Nói xong đưa tay ra làm động tác mời, ba người một hàng đi vào bên trong.
Khi nhìn thấy ngài tổng giám đốc trong truyền thuyết kia thì cũng là lúc nghe thấy vị tổng giám đốc gọi Quý Phi Dương là học trưởng một cách thân thiết, Bạch Dĩ Mạt mới phát hiện ông chủ aka sư phụ mình dường như đang treo cô lên, bữa cơm ngày hôm nay chắc chắn sẽ biến thành một buổi xem mắt.
Lúc ấy cô cảm thấy có chút kì quái, đây chỉ là một vụ án tranh cãi hợp đồng nho nhỏ, cần gì phải gióng trống khua chiêng rầm rộ mời cơm, lại còn cả tổng giám đốc công ty tự mình đến đây, bây giờ nhìn như thế này, đã nhất thời rõ ràng, hèn gì bảo cô ăn vận quy củ trang điểm xinh đẹp, thì ra là dự mưu đã lâu.
Đương lúc Bạch Dĩ Mạt dùng ánh mắt phóng mũi tên đến Quý Phi Dương thì anh làm bộ như không phát hiện ra: “Giới thiệu đã nào, đây là độ đệ của anh, cũng chính là luật sư đại diện cho vụ tranh cãi hợp đồng này của công ty các cậu – Bạch Dĩ Mạt, còn đây là tổng giám đốc tập đoàn Hàn Thiên, cũng là học đệ của anh – Hàn Thượng Phong.”
“Xin chào luật sư Bạch, lần này thật sự cám ơn cô.” Hàn Thượng Phong rất có phong độ thân sĩ giơ tay ra.
“Chào tổng giám đốc Hàn.” Tuy trong lòng Bạch Dĩ Mạt cảm nhận được mùi vị không thích hợp, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Quý Phi Dương vỗ hai người, cười nói: “Bây giờ cũng đã tan làm rồi, đừng có gọi nhau xa lạ như vậy, đều là người trẻ tuổi kia mà.”
Hàn Thượng Phong gật đầu chào lại: “Học trưởng, Dĩ Mạt, đã đến rồi thì ngồi xuống trò chuyện đi.”
Lúc này vị phó tổng Hoàng nhận được một cú điện thoại, nói bên tai Hàn Thượng Phong vài câu, rồi quay sang Bạch Dĩ Mạt và Quý Phi Dương xin lỗi bảo có việc gấp rồi rời đi.
Ăn cơm đến một nửa, Bạch Dĩ Mạt có chút chịu không nổi, sao đến bây giờ cô mới thấy Quý Phi Dương cũng có tiềm chất làm bà mối cơ chứ, liên tiếp ám chỉ cô và Hàn Thượng Phong xứng đôi như thế nào, rất có duyên, rất thích hợp…
Mà Hàn Thượng Phong thì là một thân sĩ chính hiệu gật đầu mỉm cười phối hợp…
“Thật ngại quá, tôi phải vào nhà vệ sinh đã.” Bạch Dĩ Mạt trừng mắt liếc Quý Phi Dương, đứng dậy rời đi.
Đi đến góc rẽ, chỉ nghe thấy trong phòng bao bên phải phía trước truyền ra tiếng cười, nghe kĩ lại thì cảm thấy rất quen.
Vừa đúng lúc này người phục vụ bưng đồ ăn đến phòng bao kia, cửa phòng mở ra, Bạch Dĩ Mạt liền trông thấy Hướng Nhu ngồi bên trong, một người đẹp nhẹ nhàng dựa vào hắn cười ha ha, tay hắn đặt vòng lên đằng sau chiếc ghế người đẹp ngồi, cứ như vậy, một bàn lớn cả trai lẫn gái cười không ngừng.
Bạch Dĩ Mạt âm thầm oán thầm: thật đúng là chọn đúng chỗ mà, ở chỗ này ăn no, đợi chút nữa thể nào cũng đi lên lầu tiếp tục ăn…
Cô không đi vào chào hỏi mà chỉ nhìn không chớp mắt vào cánh cửa phòng kia từ từ khép lại, hoàn toàn bơ luôn người ngồi bê trong.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, chứng kiến Hướng Nhu tựa vào tường, hai tay vòng trước ngực cười cười với cô.
Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt nhếch lên, lúm đồng tiên trên mặt thấp thoáng xuất hiện: “Tổng giám đốc Hướng phong lưu phóng khoáng, sao lại xuất hiện ở nhà vệ sinh nơi này thế?”
Hường Nhu cười sảng khoái, giống như có người khích lệ hắn vậy: “Tớ bảo này, sao mấy ngày hôm nay lại ăn mặc ra dáng thiếu nữ thế?”
“Đương nhiến là vì hẹn hò rồi!”
“Thật sao? Kẻ nào không có mặt lại nhắm trúng cậu vây?” Tia sáng trong con mắt Hướng Nhu dưới ánh đèn khách sạn lại càng lóe sáng.
Bạch Dĩ Mạt đi đến trước mặt Hướng Nhu, dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc, Hướng Nhu cười, cúi thấp đầu, Bạch Dĩ Mạt cố ý đè nén âm lượng: “Muốn biết phải không! Tôi sẽ không cho cậu biết đâu.”
Nói xong liền xoay người đi về phía phòng bao, Hướng Nhu ngẩng đầu cười sâu xa, nếu đúng cô tự nguyện đi hẹn hò thì sẽ không có cái nhìn mất kiên nhẫn như thế, Bạch Dĩ Mạt, chớ quên ai là người đã cùng cậu lớn lên từ nhỏ.
Vào đến cửa chỉ thấy còn lại mỗi Hàn Thượng Phong ngồi bên trong, Quý Phi Dương không biết sớm đã mất tích nơi nào.
“Sư phụ tôi đâu?”
“Học trưởng vừa nhận được cuộc gọi, hình như là có việc gấp gì đó, bảo tôi nói với cô một tiếng anh ấy đi trước.”
Bạch Dĩ Mạt đương nhiên biết dụng ý của Quý Phi Dương, cô gật gật đầu: “Ra vậy! Bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên về thôi!”
“Tốt lắm, đi thôi!” Xem chừng đêm nay Hàn Thượng Phong uống không ít rượu, tuy nhìn qua cũng xem như là tỉnh táo, nhưng Bạch Dĩ Mạt khẳng định chắc chắn anh ta đang say.
Hai người đi ra khỏi cửa nhà hàng, Bạch Dĩ Mạt nhìn lướt qua Hàn Thượng Phong bên cạnh, hỏi: “Tổng giám đốc Hàn, tôi đi trước, anh về cẩn thận.”
“Cô cũng uống rượu, đừng lái xe nữa, để tôi tiễn cô về!”
“Thật sự không cần đâu, tôi uống không được bao nhiêu, không sao đâu.” Bạch Dĩ Mạt như đinh đóng cột từ chối.
“Cô cũng đừng có áp lực như vậy, tôi chỉ là đã đồng ý với học trưởng hộ tống cô về nhà, cũng không thể nói không giữ lời được! Huống hồ cô uống rượu rồi lái xe thì thật sự nguy hiểm, không nói đến nguy hiểm bản thân, nhưng cũng sẽ đe dọa tính mạng của người khác.”
Đột nhiên Bạch Dĩ Mạt cảm thấy người này rõ ràng đã say nhưng vẫn có thể dùng câu từ trật tự rõ ràng thuyết phục cô, tài ăn nói quả không tệ, cũng khó trách, bằng không một tập đoàn Hàn Thiên lớn như vậy không thể đứng đó làm cảnh được, người này thật sự có bản lĩnh.
“Vậy thì cám ơn anh.”
“Không cần khách khí.”
Xe của Hàn Thượng Phong là một chiếc xe dài cao cấp có rèm che, lái xe điều khiển đẩy tấm ngăn lên, xe chậm rãi khởi hành trên đường cái.
Hàn Thượng Phong ngồi rất gần Bạch Dĩ Mạt, thấy trên người cô tỏa ra một mùi thơm nhạt, thật làm cho người ta mê muội.
Lúc đó, sau khi Quý Phi Dương đưa ảnh Bạch Dĩ Mạt cho anh ta xem, anh ta đã cảm thấy có hứng thú với cô gái nhìn rất sáng sủa trong hình này rồi, vừa mới tiếp xúc, càng thêm chắc chắn cô gái này không giống những người khác, toàn thân toát lên hơi thở làm cho người ta không sao đoán ra, ở trên mặt cô khiêm tốn hữu lễ, nhưng lúc nói chuyện với nhau mới cảm thấy những lời cô nói sắc bén đến đâu.
Mà điều quan trọng hơn một chút là những người khác khi nhìn thấy anh ta thì cứ bu đến như ong thấy mật, còn cô thì luôn cố ý duy trì một khoảng cách với anh ta, anh ta thừa nhận mình có ý tứ với cô gái này.
“Dĩ Mạt, tôi cảm thấy cô là một cô gái khiến cho người ta đoán không ra.”
Bạch Dĩ Mạt cứ tưởng Hàn Thượng Phong đang nằm ngủ, bỗng thình lình anh ta hỏi một câu như thế, khiến Bạch Dĩ Mạt trong khoảng thời gian ngắn không sao trả lời được.
“Em đồng ý làm bạn gái của anh chứ?”
“Tổng giám đốc Hàn, anh uống say rồi!” Mới gặp mặt lần đầu tiên đã hỏi vấn đề này, người này có lẽ cũng cách xa mấy cái tin đồn tốt đẹp bên ngoài lắm!
“Anh không say.” Đột nhiên Hàn Thượng Phong bật dậy, hai tay đặt phía sau tấm đệm dựa của Bạch Dĩ Mạt, cả người cô bị vòng trước ngực anh ta.
“Tổng giám đốc Hàn, xin anh hãy tự trọng một chút.” Ngữ khí của Bạch Dĩ Mạt bỗng trở nên lãnh đạm, cũng không kích động, điều này làm cho Hàn Thượng Phong cảm thấy thất bại, chưa từng có người con gái nào dám dùng ngữ khí giọng điệu như vậy nói với anh ta.
“Dĩ Mạt, em có biết em hấp dẫn đến thế nào không?” Chỉ là một nhất cử nhất động không chút để ý lại có thể ảnh hưởng đến hàng loạt dây thần kinh của cô.
Ngữ khí của Bạch Dĩ Mạt càng ngày càng lạnh: “Dừng xe.”
Con người trước mắt này dường như đã không còn nho nhã lễ độ như lúc trước, mà lại sinh ra một cảm giác mạnh mẽ, trong con ngươi lộ ra thần sắc nguy hiểm kiểu cầm thú đang khóa lấy con mồi.
“Dĩ Mạt…”
“Tôi nói dừng… ưm….”
Còn chưa nói xong, miệng đã bị người trước mắt bịt lại, bá đạo mút lấy môi cô, chà chà cắn cắn, hai tay bị khóa chặt trước người hắn ta, giống như muốn cô dung nhập vào thân thể mình.
Bạch Dĩ Mạt quỳ gối tấn công phía bụng dưới của hắn, Hàn Thượng Phong bị đau buông lỏng môi Bạch Dĩ Mạt ra, nhưng một tay vẫn còn ở trên eo Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt trở tay, dùng sức bẻ rau sau, chỉ nghe thấy Hàn Thượng Phong ‘a’ lên một tiếng, nằm một bên không đứng dậy được.
Bạch Dĩ Mạt dùng tay quệt qua miệng mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Thượng Phong đang đổ mồ hôi lạnh: “Tôi nói lại lần nữa, dừng, xe.”
Hàn Thượng Phong bảo tên lái xe dừng lại, Bạch Dĩ Mạt trước khi bước xuống thì trừng mắt với Hàn Thượng Phong nói: “Nể mặt anh là học đệ của Quý Phi Dương và anh cũng đã uống say mấy phần, tôi sẽ không nói chuyện pháp luật với anh, hôm nay xem như là bài học nhỏ.”
Xuống xe, cô mặt không đổi sắc liếc nhìn tên lái xe: “Đưa ông chủ của các anh đến bệnh viện đi!” Nói xong quay người bỏ đi một mạch.
Khi Bạch Dĩ Mạt đi từ phía sau tới trước, Hàn Thượng Phong đã tỉnh rượu, liền nói với Bạch Dĩ Mạt: “Xin lỗi, anh…”
Bạch Dĩ Mạt dừng lại, cười lạnh: “Trong phim truyền hình cũng nói, nếu xin lỗi thật sự có tác dụng, thì còn gọi cảnh sát để làm gì!” Nói xong liền đi nhanh lên phía trước.
Lái xe vẻ mặt mờ mịt đi ra phía sau, trông thấy Hàn Thượng Phong vẻ mặt đau đớn nằm trên ghế, liền tiến lên kéo anh ta.
Hàn Thượng Phong ‘a’ một tiếng, chút men rượu đã sớm bay đi mất, nhe răng nói: “Đi bệnh viện.”
Bạch Dĩ Mạt mặt lạnh quan sát nhìn chiếc xe có rèm che kia được lái đi, khóe miệng cong lên ra vẻ tươi cười, còn đối với chiếc xe thể thao màu trứng dừng bên đường, một người đẹp trai mang đôi mắt hoa đào đang hút thuốc dựa vào xe nhìn Bạch Dĩ Mạt, trong nháy mắt Bạch Dĩ Mạt nhớ lại một câu thành ngữ – tiên phong đạo cốt…
(*) Tiên phong đạo cốt là phong cách của người tu tiên, chị ví anh Hướng rất ra dáng một vị tiên *lăng nhăng lông bông ăn chơi lol =))*