Cuối cùng, đêm ba mươi âm lịch của Trung Quốc cũng đến, phố lớn ngõ nhọ, các cửa hàng đều phát bài hát năm mới, nhưng tâm tình Bạch Dĩ Mạt không thể nào vui lên được.
Bởi vì Hướng Nhu lại đi công tác, hai người xa cách nhau trong ngày năm mới.
Tin nhắn chúc tết trong điện thoại cứ một cái rồi lại một cái, nhưng lại rập theo khuôn khổ, không hề mới mẻ, không hề sáng tạo, không hề có thành ý.
Cô ngồi trên salon ánh mắt trống rỗng nhìn trên TV diễn hài, mấy người dẫn chương trình cười vui mừng hớn hở, rồi sau đó nói chúc đầu năm cát tường.
Bạch Dĩ Dạo thì ngồi một bên cầm Ipad chơi, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của cô, mấy ngày nay Bạch Thụy tự mình xuống bếp làm mâm cơm đoàn viên, hơn nữa không cho phép Bạch Dĩ Mạt và Bạch Dĩ Hạo giúp đỡ.
Tâm tư của ông già rất khác người, bạn đừng có đoán, tốt nhất không nên đoán, vì có đoán cũng không ra.
Nhưng mà, hai anh em họ hiểu rõ, mấy ngày nay là ông hi vọng vợ mình trên thiên đường chứng kiện cả nhà họ có thể đông đủ vui vẻ, hạnh phúc ngồi vây quanh ăn bữa cơm đoàn viên mà ông làm.
Cũng như thế, đêm ba mươi hằng năm, ba người họ cho dù có bận rộn thế nào, có đi xa nhà thế nào, cũng đều vất lại toàn bộ chuyện bên ngoài, về nhà ăn tết.
Di động Bạch Dĩ Mạt vang lên, cô cầm lên xem, thì ra là Mộc Du Du.
“Dĩ Mạt, năm mới vui vẻ!”
Bạch Dĩ Mạt cười hì hì: “Năm mới vui vẻ nhé!”
“Đúng rồi, nghe nói Hướng Nhu nhà mày đi công tác, sao lại thé này, không ăn tết với mày à?” Mộc Du Du hùng hồn quở trách người kia.
Bạch Dĩ Mạt vừa nghe thấy thế thì cố ý ra vẻ đáng thương: “Đúng thế! Tao cũng đang buồn bực đây!”
Nói xong bỗng ngẩng đầu, vừa hay đụng phải ánh mắt của Bạch Dĩ Mạt, hai mắt anh tuấn lại lạnh lùng, khiến Bạch Dĩ Mạt lạnh cả sóng lưng.
Cô thè lưỡi với Bạch Dĩ Hạo rồi tiếp tục tán gẫu với Mộc Du Du: “Đúng rồi, mày thì sao? Năm nay mày ở đâu, nhà mày hay nhà anh ấy?”
Mộc Du Du hít thở sâu, giọng điệu chững chạc: “Ở bên nhà anh ấy, thân thể bố của anh không được tốt lắm, phải khiến ông lão vui vẻ.”
Bạch Dĩ Mạt nghĩ đến gia đình Mộc Du Du, nhất thời vì cô nương này mà cảm thấy lòng chua xót, một đứa trẻ không được chào đón, nhưng có thể lớn lên hoạt bát đáng yêu như vậy đã khiến thương xót tận trời xanh.
Nhưng cũng may bây giờ cô gia đình người yêu, nghe nói bố Tưởng Quân rất thích cô con dâu Mộc Du Du này, cho nên những thứ đã mất đi trong tương lai sẽ bù lại.
Ở đầu dây như có ai đó gọi Mộc Du Du, cô vội dáp lại rồi nói với Bạch Dĩ Mạt: “Được rồi, không hàn huyên với mày nữa, thay tao hỏi thăm người nhà mày.”
Bạch Dĩ Mạt vẫn nở nụ cười: “Được rồi, biết rồi, cũng giúp tao chào hỏi người nhà mày.”
Cúp điện thoại, Bạch Dĩ Mạt di chuyển sang phía Bạch Dĩ Hao, cố ý thấp giọng hỏi: “Anh hai, hỏi anh một chuyện này.”
Bạch Dĩ Hạo không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”
“Anh nhìn đi! Anh đã ba mươi rồi mà không chịu dẫn cô con dâu nào về cho bố, anh không cần phải xấu hổ,nếu không anh cứ nói anh thích thế nào, em sẽ giúp anh để ý.”
Bạch Dĩ Mạt bị cốc một cú đau điếng: “Không liên quan đến mình thì đừng có quản.”
Bạch Dĩ Mạt vừa bĩu môi vừa xoa đầu, nói: “Em nói anh, không phải là anh ấy ấy chứ?”
Lần này Bạch Dĩ Mạt rất thông minh, ung dung chặn cú gõ thứ hai, sau đó còn thêm mắm thêm muối: “Không sao, bây giờ chuyện này rất bình thường, em sẽ không xem thường anh đâu.”
“Bạch Dĩ Mạt, em là thánh mẫu sao? Em muốn ban ơn sao?”
“Em không muốn làm thánh mẫu, em muốn làm thiên sứ.”
Bạch Dĩ Hạo khoa tay múa chân hai cái, nói với Bạch Dĩ Mạt: “Anh đây chúc em trở thành thiên sứ gãy cánh, nửa đường ngã vào phàm trần.”
Bạch Dĩ Mạt trợn mắt, trong lòng âm thầm oán hận, Bạch Dĩ Hạo thiếu hơi phụ nữ nên mới lạnh như băng không hiểu sự tình như thế, nói chuyện còn sắc bén hơn cô, còn độc ác hơn cả Hướng Nhu, thật sự nên cân nhắc đề nghị của Hướng Nhu, nhanh chóng tìm vợ cho anh, tìm chị dâu cho mình, phải chữa trị cái tính tình xấu xí này của anh.
“Anh hai nói thật đi, anh thích kiểu con gái thế nào?”
Bạch Dĩ Hạo thấy trong mắt Bạch Dĩ Mạt lóe lên tia mong chờ, biểu cảm trên mặt cũng rất nghiêm túc, những người đang yêu chỉ quan tâm đến chủ đề tình yêu,sao trước kia anh không hề để ý đến Bạch Dĩ Mạt nhỉ? Anh có chút hoài niệm.
“Sau này em sẽ biết.” Bạch Dĩ Mạt kết một câu.
Nói như thế, Bạch Dĩ Mạt càng thêm kích động, chẳng lẽ đã có mục tiêu.
Cô tiếp tục hỏi dồn: “Anh hai, có phải anh đã giấu bọn em, lấy vợ rồi?”
Bạch Dĩ Hạo ngao ngán, nha đầu này không hổ là luật sư, nói với người khác luôn suy một ra ba, cẩn thận thăm dò, sau đó tìm ra sơ hở, đôi khi chỉ là một câu tùy tiện cũng có thể bị cô nghe ra thành ý khác.
Anh không muốn tiếp tục với đề tài này nữa nên liền đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Bạch Dĩ Mạt, khóe miệng nhếch lên nói: “Tốt nhất là em nên tự lo mình đi! Anh rất vui khi tiểu tử Hướng Nhu đó không đến nhà chúng ta quấy rối.”
Nói xong liền đi vào phòng bếp, Bạch Dĩ Mạt hung hăng trừng mắt với sống lưng dày rộng của Bạch Dĩ Hạo, sau đó cầm lấy điện thoại gọi cho hướng Nhu.
Kết quả là không gọi được, cô nhất thời vì trút giận mà ném điện thoại sang một bên, sau đó tung tăng chạy vào phòng bếp.
Bạch Thụy trông thấy một lớn một nhỏ trước sau đi vào, trừng mắt uy hiếp hai người: “Đừng có tới đây thêm phiền nữa! Mau đem đồ ăn này ra ngoài đi, rồi người cũng ra ngoài luôn cho bố.”
Hai người gật đầu, nối đuôi nhau mà ra, nối đuôi nhau mà vào, dọn mấy món ăn đã làm xong lên bàn, sau đó chờ đầu bếp Bạch ra rồi cùng nhau ăn cơm.
++
Bạch Thụy nhìn Bạch Dĩ hạo đứng dựa vào tủ lạnh nhìn ông nấu ăn, bèn hỏi: “Mai nhớ đưa em gái con về thăm ông bà ngoại.”
Bạch Dĩ Hạo vâng một tiếng, rồi thuận miệng hỏi một câu đã biết rõ đáp án: “Bố có đi cùng không?”
Bạch Thụy thở dài không muốn nói thêm, mỗi lần nói đến chuyện này ông đều im lặng, cũng không giống bộ dạng không đứng đắn trước kia, nhìn bóng lưng bận rộn của bố, trong lòng Bạch Dĩ hạo cũng cảm thấy chua xót, anh có thể hiểu được tất cả chuyện này, anh biết.
Năm đó mẹ là thiên kim đại tiểu thư bất ngờ gặp bố, liền nhất kiến chung tình với đại luật sư Bạch Thụy vừa đẹp trai thú vị lại vừa chính nghĩa, vì thế không để ý đến sự phản đối của bố mẹ mà đến thành phố S làm cảnh sát, vì có thể thường xuyên ra vào cục cảnh sát thì sẽ chạm mặt được Bạch Thụy.
Nữ theo đuổi nam không phải là chuyện gì mất mặt, hai người rượt đuổi nhau qua lại trong chiến trường tình yêu cuối cùng cũng tu thành chính quả, nhưng lại bị phụ huynh nhà gái phản đối.
Ninh gia là phú hào nổi tiếng ở thành phố A, mà Ninh văn lại là người thừa kế duy nhất, cho nên bố mẹ Ninh gia yêu cầu Bạch Thụy với Ninh Văn nghỉ việc về tiếp quản việc làm ăn của gia tộc mới đồng ý hôn sự của họ.
Ông cụ Bạch nguyên là thủ trưởng, là một quân nhân truyền thống, ông biết là con mình đang ở rể, ông Bạch tuyết đối không cho phép cái chuyện mất mặt này xảy ra được, thế là hốn ựu giằng co qua lại.
Cuối cùng Ninh gia phản đối hốn sự kịch liệt, thậm chí còn dùng hai con đường bức bách Ninh Văn, là chọn bố mẹ hay là chọn chồng?
Ngay từ đầu tuy vì Bạch Thụy mà Ninh Văn mới làm cảnh sát, nhưng dần dần cô đã yêu cái nghề này, cô không muốn nghỉ việc, cũng không muốn Bạch Thụy vì cô mà xin thôi công việc mình thích, thế là cô không để ý đến sự phản đối áp bách của bố mẹ, tiền trảm hậu tấu gả cho Bạch Thụy.
Trong mấy năm đó, bố mẹ Ninh gia thật sự không hề liên lạc với con gái, Ninh Văn cũng không quay về nhà, dường như bọn họ không thèm nhìn nhau như vậy, đoạn tuyệt quan hệ.
Cho đến lúc Ninh Văn hi sinh vì công tác, bố mẹ Ninh gia mới đem toàn bộ căm hận trút lên người Bạch Thụy, còn đón Bạch Dĩ Hạo đi, họ thừa nhận hai đứa cháu này, nhưng trước sau không hề tha thứ cho con rể…
++
Bạch Dĩ Hạo đi ra ngoài, vừa hay đụng phải Bạch Dĩ Mạt đứng dựa vào cửa, cô chớp chớp đôi mắt to, nhẹ nhàng túm tóc đuôi ngựa lên,dường như vẫn là Bạch Dĩ Mạt hồi còn sinh viên.
“Sao rồi? Lần này ông Bạch có về không?”
Bạch Dĩ Hạo lắc đầu, bộ dáng như hết cách: “Ngày mai chắc ông ấy sẽ đi chỗ cũ.”
Bạch Dĩ Mạt gần đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: “Nếu không thì, ngày mai chúng ta đến chỗ cũ.”
“Cũng tốt.” Bạch Dĩ Hạo lời ít ý nhiều, nhưng lại nhắc nhở: “Đừng nói với bố, bố sẽ không đồng ý đâu.”
Bạch Dĩ Mạt dùng hết sức gật đầu…
++
Trên bàn ăn, một nhà bọn họ vừa cười vừa nói, hiếm khi Bạch Dĩ Hạo vất bỏ cải vẻ mặt núi băng, hi hi ha ha với mọi người, ăn cơm xong, thu dọn xong, mọi người an vị ngồi tán gẫu nói chuyện, xem xem tiết mục năm mới có gì.
Mười hai giờ tiếng chuông vang lên, Bạch Thụy ngáp một cái nói đi ngủ trước, Bạch Thụy vừa về phòng thì Bạch Dĩ Mạt nhận được một tin nhắn, trong đó chỉ có hai chữ ngắn gọn – xuống dưới.
Khóe miệng Bạch Dĩ Mạt cong lên, sau đó mặc áo khoác vào, đi giày, nói vài lời với Bạch Dĩ Dạo rồi chạy ra mở cửa xuống nhà.
Bạch Dĩ Hạo bước đến cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy Hướng Nhu đứng dưới lầu, anh lắc đầu nhẹ, rồi đi về phòng mình.
++
Bạch Dĩ Mạt chạy xuống liền nhìn thấy Hướng Nhu đứng đợi sẵn, cô chạy đến trước mặt hắn, thấy hắn dang hai tay ra, cô nhẹ nhàng cười sà vào lòng hắn.
Hướng Nhu dịu dàng nói bên tai Bạch Dĩ Mạt: “Câu chúc mừng năm mới này không xem là muộn chứ? Chúc mừng năm mới!”
Bạch Dĩ Mạt lắc đầu: “Anh được coi là người đầu tiên đứng trước mặt em mà chúc tết, thôi thì tha cho anh.”
Hướng Nhu buông Bạch Dĩ Mạt ra, âu yếm cọ cọ vào chiếc mũi cao của cô, sau đó cười nói: “Anh vừa xuống máy bay liền chạy như bay đến đây, chính vì muốn tự mình chúc em năm mới vui vẻ.”
“Được rồi! Xem nhưu anh có thành ý, em dẫn anh đi đến chỗ này.” Nói xong kéo Hướng Nhu vào ô tô.
Hai người lên xe, đôi mắt đào hoa của Hướng Nhu chợt lóe, hắn dí sát vào Bạch Dĩ Mạt hỏi: “Không phải em dẫn anh đi thuê phòng đó chứ?”
Bạch Dĩ Mạt đập Hướng Nhu một phát, rồi lườm hắn, ngón tay chỉ vào phía trước: “Đến chùa Tường cầu may.”
Hướng Nhu cười bất đắc dĩ: “Khi nào em đã tin thần phật rồi thế?”
“Mới đây thôi.” Bạch Dĩ Mạt trả lời làm cho người ta cười sặc sụa.
++
Rất nhiều nơi có thói quen đốt cao hương1, nghe đồn người nào có thể vào ngày mồng một đốt cao hương đầu tiên thì cả năm liền phát đạt, đặc biệt người buôn bán lại càng tin vào điểm này, cho nên mỗi năm cứ sau khi tiếng chuông mồng một vang lên là các chùa chiền liền đỏ lửa đốt hương, rất là náo nhiệt.
Điều đó thật đúng là cơn ác mộng của quân bình phòng cháy chữa cháy, vì thế nên cứ đến giờ này bọn họ nhất định đứng thủ sẵn ở các ngôi chùa, chỉ sợ không cẩn thận một que nhang bùng cháy, thiêu rụi sạch trơn mái chìa thì thật sự là ai dì đà phật.
Lúc Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu vào chùa Tường thì người đã đến tấp nập, chùa Tường là nơi khói hương cường thịnh nhất thành phố S, mấy năm gần đây người đến thắp hương không hề dứt, trước sau chưa từng có.
Hai người bọn họ chỉ đậu xe dưới chân núi, sau đó đi bộ lên núi vào chùa.
HướngNh nắm chặt lấy tay Bạch Dĩ Mạt, chỉ sợ không cẩn thận là bị tách ra, Bạch Dĩ Mạt thấy Hướng Nhu nhưu thế thì buồn cười.
Cô bước đến bên Hướng Nhu nói lớn: “Chưa thấy bao giờ phải không? Có thích không?”
Trong đôi mắt dịu dàng của Hướng Nhu lấp lánh ánh sao, nhìn Thỏ Con cười vui vẻ thế này, quyết định vội vàng trở về gấp xem ra vô cùng chính xác.
“Không ngờ kinh nghiệm của em lại dồi dào như thế!” Người rất đông, nên bọn họ nói chuyện chỉ có thể hét lên.
Bạch Dĩ Mạt cười ha ha, sau đó dùng hết sức gật đầu: “Tinh lực em luôn dồi dào như thế!”
Nói xong lôi Hướng Nhu băng qua biển người, vừa chạy vừa cười, tiếng cười sang sảng của đôi nam nữ trẻ tuổi diện mạo lại bất phàm vang vọng trên đường núi, vang đến tận trời cao.
Ở cửa chùa bọn họ mỗi người mua một cao hương,không phải là cái loại hương dài dài to to kia,chỉ là mấy cây hương thông thường, tất cả mọi người tới cầu phúc, có quan hệ gì với tiền bạc chứ!
Đi đến nơi thắp hương chỉ định, hai người đốt hương, sau đó thành kính vái lạy, cắm cây hương cầm trong tay vào lư hương lớn trong đình.
Tiếp đó Bạch Dĩ Mạt dẫn theo Hướng Nhu đi bái lạy Bồ tát, thêm tiền khói hương, xem bói, cầu bùa bình an…
Lúc bọn họ xuống núi đã là ba giờ sáng, Bạch Dĩ Mạt ngồi trên xe lấy ra một lá bùa bình an đưa cho Hướng Nhu.
“Cái này cho anh, nhớ mang theo bên mình.” Bạch Dĩ Mạt ra lệnh.
Hướng Nhu thật sự phải thay đổi cách nhìn với nha đầu kia, từ khi nào cô trở nên mê tín như thế, nhưng vì nể mặt cô nên đành phải nhận.
Hắn vừa đặt vào trong ví tiền, vừa hỏi Bạch Dĩ Mạt: “Bạch đại luật sư, từ khi nào em trở nên mê tín thế?”
Bạch Dĩ Mạt cất kỹ lá bùa còn lại trên tay, sau đó nhìn Hướng Nhu chăm chú nói: “Không phải mê tín, dù sao cũng đến đây rồi thì thà tin là có còn hơn không!”
Hướng Nhu để ví tiền trong túi áo, mỉm cười nói: “Bạch Dĩ Mạt, anh cũng có một tín ngưỡng, em phải giúp anh hoàn thành nhé.”
Bạch Dĩ Mạt cảm thấy có sương mù che mắt nhìn Hướng Nhu, trợn tròn mắt hỏi: “Không phải anh tin vào chúa Giê-su sao?”
Hướng Nhu bật cười, lập tức lắc đầu, cố ý nói mập mờ:”Cái này ấy hả, lát nữa em sẽ biết ngay thôi.”
Nói xong liền khởi động xe, chở người con gái hắn yêu vào rạng sáng mồng một năm mới đi đến cái hắn gọi là tín ngưỡng… đây chính là cái loại ‘cao hương’ này. Thứ hương này dùng để cúng bái phật tổ, tớ ko biết tiếng Việt mình nó gọi là gì nên tớ để theo trong convert vậy
Còn đây là loại hương to cực to =)) khủng bố nhờ =))