Trọn Đời Bên Em

Chương 38: Ăn lẩu




Bạch Dĩ Mạt không rõ mình đã ngủ như thế nào, trí nhớ của cô chỉ dừng lại ở lúc cô hoàn toàn bị Hướng Nhu phát thú tính, cho nên cứ quấn lấy cô mãi không dứt, cuối cùng đầu hàng vẫn à vô dụng, Hướng Nhu không giày vò đủ cô là không chịu dừng.

Khi tỉnh lại đã không thấy Hướng Nhu đâu, chỉ thấy trên đầu giường đặt một tờ giấy, cô cầm lên xem, đó là chữ của Hướng Nhu, phóng khoáng mà không mất đi lực.

Trên đó viết: “Bà xã đại nhân thân yêu, ông xã phải quay về công ty xử một việc, em dậy rồi thì cứ ở nhà chơi, đợi anh xong việc sẽ trở về, rồi hãy muốn anh sau! Yêu em!

Bạch Dĩ Mạt mỉm cười đọc hết lời nhắn trẻ con này, nghĩ thầm cái gì gọi là ở nhà chơi chứ, Bạch Dĩ Mạt cô có phải là con nít trong nhà trẻ đâu!

Nhưng mà cô thật sự bội phục Hướng Nhu, tối qua giằng co lâu như vậy mà mới sáng sớm hắn đã đến công ty xử lý chính sự, quả nhiên là trâu bò.

Nhưng nghĩ lại, không đúng, tên này đúng là yêu tinh, rõ ràng là lấy âm bổ dương, đem cô hút khô đi rồi thì hắn tràn đầy sức sống, còn mình thì lại đau lưng, vô cùng thê thảm.

Nằm vật ra giường lăn đông lăn tây, cuối cùng cô cũng hiểu được hơn phân nửa trong tiểu thuyết toàn là cảnh nóng,làm cho suy nghĩ của cô bắt đầu mơ mộng.

Cô nằm một chặp thì thấy đói bụng, bèn phải ngồi dậy đi ăn.

Lại nói tiếp từ sau khi bọn họ sống chung với nhau, thường là Hướng Nhu ở lại nhà cô, đây là lần đầu tiên cô đăng đường nhập thất vào nhà hắn, không phải Hướng Nhu không cho cô, ngược lại Hướng Nhu luôn chê nhà cô nhỏ, giường lại càng nhỏ, không tốt để thi triển, thường dùng kẹo sữa cô thích nhất để dụ dỗ cô đến nhà hắn, nói là nhà hắn có một ngăn tủ đầy kẹo sữa.

Bạch Dĩ Mạt không muốn, chỉ yếu là do biệt thự của Hướng Nhu ở trong khi biệt thự ngoài vùng ngoại ô, lại còn ở trên xa, cách văn phòng luật sư của cô quá xa, cô không muốn sau một ngày bị hắn hành hạ còn phải dậy sớm đi làm.

Kết quả là, cô đi vào phòng bếp, quả nhiên thấy bên cạnh tủ lạnh có một ngăn tủ màu trắng ngà, cô tiện tay mở nó ra.

Mở cửa tủ ra, bên trong lại có thêm một hộc nhỏ, cô mở từng hộc ra, hộc nào cũng chất đầy Đại Bạch Thỏ cô thích nhất, Bạch Dĩ Mạt lấy một cái bóc vỏ ra ăn, vị ngọt thấm sâu vào đầu lưỡi.

Trong phim thường nói thế nào nhỉ, yêu một người là yêu toàn bộ thói quen của cô ấy, rồi cuối cùng biến thành thói quen của mình.

Nhìn đi, lại già mồm nữa rồi…

Cô nhìn đồng hồ, đã đến giữa trưa, cô nghĩ đi tìm Hướng Nhu ăn trưa xem ra còn tốt hơn, thế là cô thay quần áo rồi ra cửa.

Bạch Dĩ Mạt định đến garage của Hướng Nhu chọn một chiếc đi, ai ngờ lúc bước vào thấy một chiếc xe A so với một chiếc xe thường đi thì thật là lắm tiền, cô quyết định quên đi ý nghĩ tự mình lái xe.

Kết quả là, cô gọi một chiếc taxi…

Tới dưới lầu công ty Hướng Nhu, cô gọi điện cho Hướng Nhu, Hướng Nhu bảo Lâm Thắng Nam đi đón cô.

Bạch Dĩ Mạt đứng ở đại sảnh tầng một, trông thấy Lâm Thắng Nam trong bộ đồ công sở màu đen bước ra từ trong thang máy đi đến phía cô.

“Bạch tiểu thư.” Lâm Thắng Nam lịch sự chào hỏi Bạch Dĩ Mạt.

Bạch Dĩ Mạt cười, trong giọng nói có chút vui đùa đắc ý: “Chị Lâm, sao lần nào gặp chị cũng rất nghiêm trang thế?”

Khóe miệng Lâm Thắng Nam không hề nhếch lên tí nào, giống như là đã trải qua cuộc huấn luyện đặc biệt, khiến Bạch Dĩ Mạt liên tưởng đến câu chuyện của vị anh hùng kháng chiến Khâu Thiểu Vân, lửa thiêu toàn thân vẫn không hề nhúc nhích, anh dũng không chút sợ hãi.

“Cô Bạch, Hướng tổng bảo tôi đến đón cô, mời.” Nói xong không đợi Bạch Dĩ Mạt phản ứng đã đưa tay ra mời, nhìn chằm chằm vào Bạch Dĩ Mạt.

Bạch Dĩ Mạt cũng coi như cái gì gọi là cổ mộ, cái gì gọi là người đẹp như băng, là một cô gái xinh đẹp nhưng lại không hiểu phong tình, lạnh như băng, xem ra tính cách cũng có chút tương tự cái người họ Bạch đẹp trai trong nhà.

Bạch Dĩ Mạt gật đầu, sau đó nói: “Đi thôi!”

Nói xong liền đi theo Lâm Thắng Nam vào thang máy, lên thẳng tầng hai mươi tám, vừa ra thang máy đã được đưa đến văn phòng tổng giám đốc, rồi bảo cô chờ ở văn phòng một lát.

Bạch Dĩ Mạt gật đầu, nói: “Cám ơn chị, chị đi làm việc của mình đi! Tên đần Hướng Nhu kia không thể làm mà không có chị, nói không chừng một thời gian sau, anh ấy sẽ phải tổn thất rất nhiều tiền, đúng không!”

Lâm Thắng Nam nghe thế, mặt vẫn không lộ chút biểu tình, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng ấy tỏa ra một tia tán dương, giống như đang nói, cũng chi có cô mới nói hắn là đồ đần.

Ánh mắt gửi tín hiệu xong, Lâm Thắng Nam đi ra khỏi văn phòng, thuận tay đóng cửa lại.

Bạch Dĩ Mạt nhìn quanh văn phòng, bài trí đơn giản, nhưng cũng không đến nỗi ảm đạm lạnh lùng, cửa sổ sát đất có thể quan sát được cả thành phố, trên vách tường màu trắng hai bên treo đầy tranh, đã cách thức hóa không gian bằng phẳng thêm phong phú sắc màu.

Cô đi đến ngồi xuống trước bàn làm việc, trên bàn không có gì ngoài máy tính, tập tàu liệu và mấy thứ đồ dùng, nhưng bên cạnh máy tính là một khung ảnh điện tử thủy tinh, thay đổi bên trong là toàn bộ ảnh chụp của nhóm bọn họ từ nhỏ đến lớn, Bạch Dĩ Mạt chợt lóe lên một ý nghĩ, nằm bò ra bàn nhìn quá trình trưởng thành của họ, không thể không cảm thán con dao thời gian này đã bất tri bất giác giết đi những năm tháng tuổi thơ chỉ còn lại trong hồi ức của họ.

Bạch Dĩ Mạt nằm sấp trên bàn không ngờ ngủ quên mất, Hướng Nhu quay về vừa mở cửa ra đã thấy Bạch Dĩ Mạt nằm ra bàn ngủ ngon lành.

Hắn bước đến, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu trong tay xuống, sau đó dịu dàng bế Bạch Dĩ Mạt lên, Bạch Dĩ Mạt khẽ cựa trước ngực hắn, sau đó thay đổi vị trí nằm thoải mái nhất rồi ngủ tiếp.

Hướng Nhu ôm Bạch Dĩ Mạt vào trong phòng nghỉ, đặt cô lên giường, ai ngờ lại bị Bạch Dĩ Mạt kéo cánh tay lại, trực tiếp dùng làm gối đầu.

Hướng Nhu cưng chiều nhìn Bạch Dĩ Mạt, dùng tay kia sửa lại tóc cho cô, sau đó nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, nha đầu kia sao mà có thể ngủ ngon thế chứ?

Lúc Bạch Dĩ Mạt tỉnh lại, trông thấy Hướng Nhu đang đọc sách, mà một tay hắn lại đặt dưới gáy mình, cô khẽ chọc vào Hướng Nhu, Hướng Nhu đặt sách xuống, rồi mỉm cười nhìn cô chăm chú.

“Người đẹp ngủ trong rừng, đã chịu dậy rồi sao?”

Bạch Dĩ Mạt ngồi dậy, gãi đầu, hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”

Hướng Nhu chỉ vào đồng hồ trên tường nói, “Không lâu đâu, chỉ là ngủ từ giữa trưa đến chập tối thôi.”

“Sao anh không gọi em dậy! Nói định cùng anh ăn trưa, bây giờ thì trực tiếp ăn tối luôn.”

Hướng Nhu vừa xoa xoa cánh tay, vừa cố ý đáng thương nói: “Còn không phải là thấy em ngủ ngon quá, làm sao dám quấy rầy chứ, hơn nữa em còn kê lên tay anh làm gối, bây giờ tay đã không còn cảm giác gì nữa rồi.”

Bạch Dĩ Mạt kéo tay Hướng Nhu lại nắn bóp: “Sao rồi, còn tê nữa không?”

Bởi vì đang cúi đầu, nên khi không thấy Hướng Nhu đáp lại thì cô ngẩng đầu tính xem người này đang làm gì, ai biết được vừa ngẩng đầu thì miệng đã bị cắn.

Một nụ hôn sâu kéo dài một lúc lâu, Hướng Nhu mới lưu luyến buông Bạch Dĩ Mạt ra: “Ừm, bây giờ hết tê rồi.”

Bạch Dĩ Mạt bỏ tay hắn ra, trợn mắt: “Anh không tê nữa, nhưng bây giờ e đã tê rần lên rồi.”

Hai mắt đào hoa của Hướng Nhu chợt đổi, cố ý đè cô xuống: “Đã tê rồi à, thế để anh giúp em.”

Bạch Dĩ Mạt đẩy Hướng Nhu ra, đứng lên nói: “Dạ dày tê rồi, đã co rút rồi, em chết đói đi được, đi ăn thôi.”

Nói xong liền kéo Hướng Nhu đang nằm trên giường dậy, Hướng Nhu chơi xấu nằm ì ra không động đậy, Bạch Dĩ Mạt quát hắn: “Anh là đồ chó ghẻ đấy à! Sắp chết rồi còn không chịu dậy.”

Hướng Nhu làm bộ lấy lòng, nếu có thêm một cái đuôi vẫy vẫy nữa, thì thật đúng là một con chó ghẻ dễ thương: “Vợ à, anh đói bụng đến nỗi không đứng dậy nữa rồi, nếu không em để anh ăn no trước, rồi chúng ta tiếp tục đi ăn cơm.”

Bạch Dĩ Mạt hất tay hắn ra, vòng hai tay trước ngực, nhìn tên chó ghẻ đang nằm trên giường từ trên cao xuống, người này cũng thật là không chọn đúng chỗ, tốt xấu thì cũng đang ở công ty, ở trong này bị hắn ăn triệt để, nhỡ có ai vào được thì phải làm sao?

“Anh cứ thong thả mà giải quyết, em đi ăn đã ha.”

Nói xong mở cửa đi ra ngoài, Hướng Nhu trêu chọc không thành, cười rầu rĩ, đành phải ngoan ngoãn đi theo sau Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt xoay người lại nhìn Hướng Nhu.

Cô kiễng chân lên xoa đầu hắn,nói: “Good boy, good boy!”

Hướng Nhu ôm lấy eo Bạch Dĩ Mạt, vừa thổi khí vào bên tai cô vừa mở miệng mờ ám: “Bạch Dĩ Mạt, đừng vội đắc ý, tối về anh sẽ khiến em phải khóc cầu xin tha thứ.”

Bạch Dĩ Mạt làm bộ sợ hãi nhìn Hướng Nhu: “Hướng đại gia, tôi sai rồi, xin anh hãy nương tay, thế thì làm sao sáng mai tôi còn đi làm được?”

Hướng Nhu nhướn mày, cười nói: “Bạch Dĩ Mạt, chiêu này của em cũng vô dụng thôi, vào tay đại gia anh, thì cuộc sông sau này phải gọi là hài hòa mỹ mãn.”

Bạch Dĩ Mạt không nói gì lắc đầu, dù sao có nói gì thì cô cũng không hơn nổi tên mặt người dạ thú này, cho nên vẫn là im lặng là tốt nhất, nếu không mà chọc cho cô xù lông, thì tối nay đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn.

Bạch Dĩ Mạt dẫn Hướng Nhu đến một quán lẩu gần trường đại học A, chủ quá và vợ đều là người Tứ Xuyên, lúc Bạch Dĩ Mạt học đại học luôn phải ăn cay như thế.

Vào cửa tiệm, bà chủ đi đến, nói một câu dậm chất Tứ Xuyên: “Dì còn bảo sao người đẹp này nhìn quen mắt thế? Thì ra là Dĩ Mạt! Lâu lắm rồi cháu mới quay lại, đúng thật là, tốt nghiệp xong thì đã quên dì hết rồi đúng không?”

Bạch Dĩ Mạt bật cười: “Làm gì có chuyện đó, do cháu bận quá, lại thêm không có bạn thích ăn cay cùng, dì cũng biết một người không ăn lẩu cay được là đồ ngốc mà!”

Bà chủ liếc nhìn Hướng Nhu, trong ánh mắt như là không nói cũng biết: “Thế chắc người này là bạn chung sở thích phải không!”

Bạch Dĩ Mạt nhìn Hướng Nhu, rồi sau đó quay đầu lại gật đầu với bà chủ: “Nên hôm nay bọn cháu mới đến.”

“Được được được, vào trong ngồi đi đã..” Nói xong liền dẫn Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu vào trong ngồi.

Bạch Dĩ Mạt gọi ra rất nhiều đồ ăn, còn Hướng Nhu chỉ cười để cho cô vui vẻ, Bạch Dĩ Mạt thích ăn ngọt, cũng thích ăn cay, nghĩ chắc cuộc sống đại học của cô cũng không quá cô quạnh, có lẩu Tứ Xuyên ở đây với cô, vui muốn chết ấy chứ!

Quán lẩu này làm ăn rất tốt, rất nhiều học sinh đến đây ngồi nói nói cười cười, Bạch Dĩ Mạt nhìn lại những năm tháng xanh mướt này, không khỏi ra vẻ.

“Ài, cái tuổi mười tám mười bảy thật khiến người ta hâm mộ mà!” Nói xong hai tay chống lên bàn, tay đỡ lấy cằm, ánh mắt nhìn chăm chú vào nhóm sinh viên cười nói vui vẻ kia.

Hướng Nhu quay đầu lại nhìn đám trẻ kia, trên mặt tràn đầy hơi thở thanh xuân, thời đại học của hắn trôi qua một cách vô tri vô giác, lúc ấy ở Mỹ vì muốn gây dựng sự nghiệp nên không hề trải qua cuộc sống đại học hồn nhiên như thế, hơn nữa hắn hi vọng nhất là Bạch Dĩ Mạt ở bên cạnh hắn lại rời xa đến tận năm năm, những năm tháng tốt đẹp của năm năm kia làm sao bù đắp trở về?

“Hâm mộ sao?” Hướng Nhu hỏi.

Bạch Dĩ Mạt gật đầu, nói: “Rất hâm mộ! Đặc biệt lúc học đại học phải nói chuyện yêu đương đến chết đi sống lại, mặc kệ kết quả ra sao, ít những cũng xác minh được tuổi trẻ.”

“Em còn không có để xác minh à, nghe nói lúc em lên đại học ong bướm vây quanh rất nhiều mà! Không phải là cùng cái tay họ Vương gì đó nói chuyện yêu đương sao?”

Bạch Dĩ Mạt chuyển tầm nhìn, liếc nhìn Hướng Nhu ngồi đối diện, hai mắt mở to: “Ghen đấy à? Lúc anh nói chuyện yêu đươhg với người khác em còn đặt biệt hào phóng chúc phúc anh mà!”

Hướng Nhu cười kỳ quái: “Bạch Dĩ Mạt, anh cám ơn lời chúc của em!”

Phụ nữ lúc yêu thường hay đa nghi, hay thất thường, tâm tình bất định hết lần này đến lần khác, buồn vui vô cớ, Bạch Dĩ Mạt không đoán được Hướng Nhu có thuộc cái loại này không, tâm tình hay thay đổi, khiến bạn không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Bà chủ bưng lên nồi lẩu cùng với rất nhiều đồ ăn, sau đó thấy không khí giữa hai người có chút quái lạ nên cung không lắm chuyện, chỉ cười nói cần gì thì gọi cô, sau đó đi ra, trước khi đi còn đặc biệt ngoái đầu lại cười.

Bạch Dĩ Mạt gắp đồ ăn cho Hướng Nhu, cười lấy lòng: “Hướng đại gia, nếm thử mùi vị Tứ Xuyên này có ngon không?”

Hướng Nhu nhìn lướt qua Bạch Dĩ Mạt cười rạng rỡ, có chút bất đắc dĩ, cầm đũa ăn, nha đầu kia ăn hàng như máy bay trong chiến đấu, thế mà lại không béo lên.

Mặt khác, bạn thử hãy tưởng tượng một người đàn ông anh tuấn mặc toàn đồ nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, lại ngồi ăn ngấu nghiến trong một quán lẩu nhỏ, nó sẽ như thế nào? Nhanh lên nhanh lên, cơ hội không thể bỏ qua…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.