Câu nói vừa dứt cũng là lúc ánh nắng rực rỡ xuất hiện nơi chân trời, chiếu xuống trước mui xe, tới gần Hướng Gia Quân trong gang tấc.
Trịnh Khải Toàn dẫn theo bốn sinh viên, từng bước đi về phía bọn họ.
Trong bốn người có nam có nữ, đã trải qua hơn mười ngày trốn chui trốn lủi nên vẻ ngoài trông suy yếu rệu rã, nhưng bởi vì gặp được "nhân viên cứu hộ" nên gương mặt ai nấy đều không giấu được sự hứng khởi vui mừng.
Hướng Gia Quân lạnh lùng nhìn nhóm người, cậu sinh viên đi trước hỏi Trịnh Khải Toàn câu gì đó, vậy mà gã lại ân cần trả lời với nụ cười hiền hậu. Kỹ năng diễn xuất rất xuất sắc, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng hung ác lúc trước, thế nhưng nụ cười dối trá kia vẫn làm cho cậu cảm thấy buồn nôn.
Còn Tào Nghiên đi cuối hàng bình tĩnh nhìn mọi chuyện, thậm chí còn liếc sang Chương Hoành phía xa rồi gật đầu.
Cái tay đang nắm cán dao của Chương Hoành khẽ xoay, ánh sáng lạnh lẽo được y giấu hết phía sau lưng. Sự yên bình trước cơn bão che giấu hết thảy âm mưu, chỉ chờ mấy sinh viên tới gần là lưỡi dao sẽ chém xuống người họ.
Nhưng Nhậm Khai Vận ngồi ghế sau vẫn còn đang huyên thuyên, có lẽ hắn nhận ra bầu không khí hiện tại quá nặng nề nên lạnh giọng hỏi cậu: "Mày thật sự không nhìn thấy gì trong viện nghiên cứu ở thành phố B à?"
Hướng Gia Quân lẳng lặng nhìn chăm chú về hướng cổng trường học, thuận miệng hỏi ngược lại: "Tao phải nhìn thấy gì? Virus xác sống đã được phát minh ư? Sao mày lại chắc chắn là xác sống do viện nghiên cứu chế tạo ra?"
Có rất nhiều điểm đáng nghi về nguồn gốc xác sống, trước giờ đây vẫn là dấu hỏi chấm lớn nhất trong lòng Hướng Gia Quân.
Thế nhưng sau khi nghe cậu nói, vẻ mặt Nhậm Khai Vận lại đột ngột thay đổi, thình lình nhào tới tóm chặt lưng ghế, "Mày có ý gì? Mày thấy gì ở viện nghiên cứu đúng không... Virus không phải là thành quả của họ?"
Đúng là sợ bóng sợ gió, có lẽ vì khát vọng lấy được huyết thanh quá mãnh liệt nên chỉ cần Hướng Gia Quân tùy tiện nói một câu là có thể làm cho hắn dao động.
Cậu cảm thấy buồn cười, không phủ nhận mà chỉ nói: "Mày đoán xem."
Cho dù Nhậm Khai Vận không tin, một khi hạt giống hoài nghi đã bị gieo vào lòng thì sau này hắn cũng sẽ mất ăn mất ngủ.
Quả nhiên vẻ mặt ông chủ Nhậm trở nên hung tợn, nghi ngờ nhìn chằm chằm giống như giây tiếp theo sẽ lao lên bóp cổ cậu vậy.
Cậu liếc hắn một cái rồi không thèm để ý nữa, lặng lẽ xoay cổ tay, ánh mắt chuyển qua nhóm người đã chạy tới cạnh cổng trường kia.
"Rốt cuộc mày muốn nói cái g..." Nhậm Khai Vận đang hỏi dở thì đột nhiên im bặt.
Hướng Gia Quân gập cánh tay lại, dùng khuỷu tay đập thật mạnh lên cửa kính xe. Theo sau tiếng vang chói tai là tấm kính thủy tinh vỡ tan tành, mảnh vỡ văng khắp nơi nhưng cậu không hề tránh, vội vã vươn tay về phía phần thủy tinh còn sót lại trên thành cửa sổ rồi dùng sức mài, nhờ đó cắt được một đoạn ngắn trên dây thừng ở cổ tay.
Chương Hoành đứng gần đó nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt cậu.
Hướng Gia Quân không kịp cắt hẳn dây thừng, đành vẫn giữ hai tay bị trói mà tông cửa nhảy xuống.
Vụn thủy tinh dính trên người cậu rơi xuống như mưa vì động tác này tạo nên những tiếng vang liên tiếp. Cậu loạng choạng cố gắng giữ thăng bằng, giây tiếp theo trong khóe mắt xuất hiện một tia sáng lạnh lẽo.
Cậu lập tức lùi về sau một bước, lưỡi dao dài xẹt qua trước ngực, khó khăn lắm cậu mới tránh đi được.
Động tác trên tay cũng không ngừng, cậu cố giật mạnh dây thừng ở chỗ bị thủy tinh cắt qua, rốt cuộc cũng cắt đứt được nó nhờ một vết chém sượt qua của con dao dài kia.
Nút thắt tuột ra, gông xiềng trói buộc cậu lặng lẽ rơi xuống.
Hướng Gia Quân nhìn vẻ mặt tàn bạo của Chương Hoành đang đứng đối diện mình, trông cậu giống như một con thú khốn khổ cuối cùng cũng sổng chuồng, trên mặt là nụ cười tự do.
Ngoại trừ Chương Hoành thì phản ứng của những người khác đều chậm mất một nhịp, nhất là bốn sinh viên vừa bị dụ ra kia.
Ý cười trên mặt cậu chỉ xuất hiện giây lát rồi lập tức bị không khí căng thẳng lấn át. Cậu quay đầu nhìn bốn sinh viên, thấy họ còn ngơ ngác mà chôn chân tại chỗ thì tức giận quát: "Còn không mau chạy đi!"
Câu hét này khiến mọi người bừng tỉnh. Tiếng bước chân hoảng loạn vang lên, Chương Hoành chửi nhỏ một câu, một lần nữa vung dao về phía cậu.
Đến cùng với lưỡi dao còn có ánh mặt trời chói lọi.
Rốt cuộc ánh nắng cũng chiếu lên người Hướng Gia Quân. Sự đau đớn quen thuộc đến đúng như đã hẹn, chỉ trong một chớp mắt, cậu để cho cơn đau chiếm cứ tâm trí mình. Ngọn lửa lóa mắt một lần nữa chiếm trọn tầm nhìn, phủ lên mọi thứ một màu đỏ như máu.
Hai đầu gối mềm nhũn khiến cậu không khỏi khuỵu người xuống, may mà trước khi đầu gối chạm đất thì cậu kịp vươn tay bám lấy chiếc Pickup để chống đỡ thân mình.
Khi lưỡi dao xé gió lao đến trước mặt thì cậu lại vội trốn về sau, nhưng vì chưa kịp thích ứng với ánh nắng đột ngột nên động tác chậm chạp, bên gáy bỗng cảm thấy đau đớn, chắc hẳn là bị chém trúng rồi.
Đầu óc dần trở nên mơ hồ, Hướng Gia Quân gần như quên mất mục đích ban đầu là gì. Cậu véo mạnh vào đùi mình một cái, ép buộc bản thân phải tỉnh táo.
Cách đó không xa, Nhậm Khai Vận thò đầu ra ngoài cửa sổ xe hét to với Chương Hoành: "Bắt lấy nó! Không được để nó đi!"
Không được để cậu đi? Hướng Gia Quân chỉ nghe lọt câu này, cậu cười lạnh, chống thân xe đứng lên.
Hôm nay cậu phải đi.
Vừa đứng dậy Chương Hoành đã lao tới như gió, Hướng Gia Quân giơ tay đỡ tay y, bả vai tê dại vì chấn động. Tuy lưỡi dao đã bị cậu chặn lại nhưng bụng lại ăn trọn một đấm.
Trình Chương Hoành cao hơn cậu nhiều, hơn nữa cậu còn tay không tấc sắt nên bị thương là điều không thể tránh.
Cơn đau mà mặt trời mang tới khiến cho những vết thương này trở nên nhỏ bé không đáng kể, Hướng Gia Quân bị trúng một đấm mà chẳng thèm để ý, bắt lấy lỗ hổng khi Chương Hoành công kích để thừa cơ đâm về phía lồng ngực của đối phương.
Trong tay cậu cầm một mảnh thủy tinh, là vừa rồi suýt nữa ngã xuống đất đã lén lút nhặt được.
Một âm thanh trầm đục vang lên, hơn một nửa mảnh vỡ đâm vào ngực Chương Hoành, máu ở lòng bàn tay Hướng Gia Quân do bị thủy tinh cứa hòa lẫn với máu trào ra từ vết thương của Chương Hoành, chảy xuống nhỏ giọt trên mặt đất.
Cậu thừa dịp Chương Hoành tạm thời không có khả năng chống trả mà nhanh tay giật con dao ở trong tay đối phương rồi chém vào chân y. Đùi phải của Chương Hoành bị chém, miệng vết thương rất sâu khiến y lập tức nửa quỳ xuống nền đất.
Hướng Gia Quân siết chặt vũ khí mà vất vả lắm cậu mới giành được này, cố gắng giữ vững đầu óc đang đảo điên giữa những tiếng hô hấp dồn dập.
Cậu phải giữ được chút lý trí.
Giữa biển lửa hừng hực, Hướng Gia Quân nhìn thấy cảnh hỗn loạn cách nơi cậu không xa. Có hai sinh viên đã chạy được vào sân trường nhưng còn hai người khác lại không thể trốn thoát, đang bị Trịnh Khải Toàn và Tào Nghiên tóm chặt.
"Đừng giết! Dùng làm con tin!" Trịnh Khải Toàn hô lên khi thấy Tào Nghiên lôi con dao gấp ra.
Hướng Gia Quân lắc lắc đầu, cậu không hiểu gã đang nói gì nhưng sự tỉnh táo ít ỏi còn sót lại thúc giục cậu mở cửa chiếc xe không người ra, ngồi vào ghế lái.
Cậu mò mẫm vặn chìa khóa còn đang cắm trong ổ rồi khởi động ô tô nhờ ký ức cơ bắp, bên tai là tiếng hét giận dữ đến khàn giọng của Nhậm Khai Vận: "Trịnh Khải Toàn! Kệ mẹ bọn sinh viên! Bắt nó!"
Cửa ở hàng ghế sau truyền đến tiếng vang lớn, Hướng Gia Quân quay đầu nhìn thoáng qua, Chương Hoành nhổm dậy từ mặt đất đã bò lại đây rồi với tay tóm được tay nắm cửa. Cậu dứt khoát lùi nhanh xe về sau để hất văng Chương Hoành, sau đó tiếp tục tăng tốc lao về phía những bóng dáng mờ ảo ở đằng xa.
Tầm mắt dần mơ hồ, Hướng Gia Quân cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ vị trí của hai súc vật kia.
"Tránh ra!"
Cửa kính xe vốn đã hạ quá nửa, giọng của cậu truyền tới tai cả bốn. Hai nữ sinh hoảng sợ, vùng vẫy muốn thoát khỏi gông cùm của hai người trước mặt, mà lúc này Trịnh Khải Toàn và Tào Nghiên không còn quan tâm đến con tin nữa, khoảnh khắc nhận ra kẻ điên như cậu định làm gì thì vội vã buông tay bỏ chạy.
Chỉ còn lại hai nữ sinh đứng phía trước đầu xe.
Hướng Gia Quân miễn cưỡng phân biệt những bóng dáng trước mắt, nghiến răng bẻ tay lái khiến ô tô ngoặt gấp rồi tiếp tục lao tới hai người đang chạy kia.
Cả người cậu nghiêng hẳn sang một bên, không thắt dây an toàn nên cơ thể gần như bay ra khỏi chỗ ngồi. Hai tay siết chặt lấy vô lăng, đế giày dẫm mạnh lên chân ga, khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn.
Rầm một tiếng, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại.
Tầm nhìn đột ngột thay đổi, trán cậu đập thật mạnh lên vô lăng mang tới cơn đau đớn bén nhọn. Từng dây thần kinh trong đầu đều đang khổ sở kêu gào, ép cậu phải nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi đây.
Nhưng chuyện cậu phải làm chưa xong. Hướng Gia Quân giãy dụa ngồi dậy, cảm thấy có dòng chất lỏng ấm áp chảy từ trán xuống mũi rồi tiếp tục chảy xuôi xuống khóe miệng.
Cậu liếm thử một chút, có vị gỉ sắt.
Hai người trước xe đã ngã xuống, Hướng Gia Quân dời mắt đi, tìm được hai sinh viên nữ còn đang bàng hoàng đứng nhìn ở một bên.
"Chạy... hoặc lên xe." Hệ thống ngôn ngữ cũng trở nên hỗn loạn, Hướng Gia Quân chỉ có thể cố gắng hết sức để diễn đạt ý mình.
Nghe vậy hai nữ sinh như sực tỉnh, chạy như bay đến mở cửa hàng ghế sau rồi gần như té ngã bò vào trong.
Không chờ cửa đóng lại thì cậu đã khởi động ô tô, lùi về sau một đoạn mới thấy cả vũng chất lỏng đang lan trên mặt đất. Tào Nghiên nằm đó không nhúc nhích còn Trịnh Khải Toàn đã bị cán đứt một chân, phần chân bị chặt đứt bay ra cách đó hơn hai mét.
Hướng Gia Quân chỉ nhìn lướt qua, đang chuẩn bị lái xe đi thì cô gái ngồi sau bỗng hoảng hốt hét lớn. Cửa ghế sau thình lình bị mở ra, người đến không phải là Chương Hoành chỉ còn chút hơi tàn mà là Nhậm Khai Vận vẫn luôn chui lủi ở Pickup.
Nhậm Khai Vận bám lấy cửa xe đã bước một chân lên, cho dù Hướng Gia Quân tăng tốc cũng không thể quăng hắn xuống được. Hắn cầm con dao trong tay quơ loạn xạ, giọng cũng hơi run rẩy: "Mày dừng lại cho tao! Không thì tao sẽ..."
Hướng Gia Quân loáng thoáng nghe thấy tiếng gì đó phát ra từ trong trường nhưng lại không nhận ra là gì. Mà lời của Nhậm Khai Vận giống như biến thành tạp âm trong đầu cậu, ồn ào tới mức làm cậu muốn giết người.
Cậu không dừng xe mà chỉ yếu ớt nói: "Giao hắn cho hai người, giết cũng được."
Câu này là nói với hai cô gái kia, giống như lời chỉ dẫn đốt lên ý chí đấu tranh và giết người của họ.
Hướng Gia Quân nói xong thì không xen vào nữa, ngược lại không ngừng tăng tốc xe. Âm thanh từ trường học càng lúc càng lớn, cho dù đầu óc đang hỗn loạn nhưng cậu vẫn có linh cảm không hề tốt.
Ghế sau vang lên tiếng la của Nhậm Khai Vận, hai bên giằng co đánh đập nhau một lúc, om sòm đến mức làm cậu cảm thấy phiền. Không lâu sau cậu nhìn kính chiếu hậu, Nhậm Khai Vận đã kiệt sức nằm liệt trên ghế, con dao cắm trên bụng hắn, áo đã bị thấm ướt một mảng lớn.
"Cậu có nghe thấy tiếng gì không..." Một nữ sinh tay dính đầy máu hỏi, cô còn chưa hoàn hồn sau việc đâm người đã quay sang nhìn người còn lại với ánh mắt khó hiểu.
"Có... Là tiếng gì vậy chứ!"
Hướng Gia Quân lại nhấn chân ga, lạnh nhạt đáp: "Xác sống."
Trận chiến vừa rồi gây ầm ĩ không nhỏ, chắc hẳn đã thu hút những xác sống gần đây. Mà một khi đám xác sống xung quanh thức tỉnh thì âm thanh mà chúng tạo ra lại đánh động càng nhiều đồng loại nữa, đến cuối cùng sẽ tạo thành bạo loạn giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Cậu chớp mạnh hai mắt cố gắng loại bỏ những ảo ảnh xuất hiện trong tầm nhìn. Hướng này quay lưng về phía đông nên ánh nắng đã bớt đi rất nhiều, giúp cậu có thời gian thả lỏng để lấy hơi.
Hướng Gia Quân nói nhỏ: "Hai người im lặng đi, tôi hỏi hắn mấy câu."