Hướng Gia Quân ở trong phòng nghỉ ngơi hồi sức cả một ngày, đến tận khi sắc trời dần tối cũng chưa thấy Hạ Trầm quay về. Cậu đắn đo mãi nhưng rồi vẫn quyết định đi đến bãi đỗ xe.
Vì đêm đã xuống nên nên cậu không mặc áo khoác hay đội mũ nữa, chỉ cầm theo rìu và đèn pin rồi ra khỏi phòng. Khi xuống tầng một cậu nhìn thấy trong phòng khách có thắp một ngọn nến, giữa ánh nến mờ ảo là mấy cô gái đang ngồi trên sofa cạnh đó, có vẻ là đang nói chuyện phiếm nhưng vẻ mặt lại không tốt cho lắm.
Những người này trông không có ý xấu, chính là Điền Mạn và hai nữ sinh khác cũng ra từ căn cứ. Ba người nhìn thấy Hướng Gia Quân thì lập tức dừng cuộc nói chuyện vốn đang sôi nổi lại, quang minh chính đại nhìn chằm chằm cậu.
Cậu bị ba người phụ nữ nhìn chăm chú đến mức thấy hơi ngại ngùng, do dự lên tiếng: "Có chuyện gì sao?"
Điền Mạn hỏi: "Cậu đi đâu thế?"
"Ra xe lấy đồ." Đúng, chính là đi đón bé cưng fancy rat đấy.
Ánh mắt cả ba mang theo sự nghi ngờ rõ ràng nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ xua tay bảo cậu đi.
Hướng Gia Quân thở phào nhẹ nhõm, trước khi bước ra vườn còn loáng thoáng nghe thấy người ở trong nói: "Mọi người cả đêm không ngủ được..."
Cậu ngẩn ra một lát, lúc này mới có bảy giờ tối, ai lại đi ngủ sớm vậy chứ.
Nhưng đây chỉ là một câu nói vẩn vơ nên cậu không để bụng, vừa bước qua cổng lớn thì đã ném nó ra khỏi đầu.
Cậu chỉnh độ sáng đèn pin xuống mức thấp nhất, một mình bước đi trên con đường lát đá ở trấn cổ. Lúc này không còn sự thoải mái như tối qua mà ngược lại, mang một bầu không khí giống trong những bộ phim kinh dị ngày xưa, như thể giây tiếp theo các cánh cửa ven đường sẽ không gió tự mở.
Cậu lắc lắc đầu, cố vứt những ảo tưởng không bờ bến này đi, hướng đến bãi đỗ xe.
Thể lực hôm nay tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, khi ra đến bãi đỗ cậu chỉ cảm thấy hơi hơi mệt mà thôi, dựa tường nghỉ một lát là ổn.
Vị trí mấy chiếc xe vẫn như cũ, xe Jeep của hai người vẫn ở nguyên lúc đầu. Có một người đàn ông từ căn cứ đang trông xe, ngồi trong đầu xe vận tải chơi di động.
Hướng Gia Quân ít khi nói chuyện với người này nên cũng không quen lắm, chỉ nhớ là anh ta không can dự vào chuyện của ba người Hầu Chí Thành mà chỉ yên lặng đi theo sau Trang Phàm, cũng cạo tóc giống hắn nhưng trông hung dữ hơn.
Người đàn ông nhìn thấy cậu thì hạ cửa kính xe, thò đầu ra lạnh lùng hỏi: "Đến đây làm gì?"
"Tới lấy đồ." Cậu chỉ chiếc Jeep trắng, không đợi đối phương gật đầu đã đi về phía nó.
Tính cách người này khá khó đoán, thoạt nhìn không chính trực cũng không ngu ngốc. Thế nhưng sau khi xoay người cậu có thể cảm giác được tầm mắt của người đàn ông này vẫn đang theo sát mình, dường như rất đề phòng cậu.
Hướng Gia Quân dùng chìa mở cửa xe, vừa hé ra một chút là đã nghe thấy tiếng kêu "chít chít" của chuột bạch. Họ đặt lồng chuột đặt ở ghế sau và dùng một tấm thảm lông phủ lên trên.
Cậu làm bộ làm tịch cầm thùng carton lấy một ít đồ ăn rồi mới xốc thảm lên.
Không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà con chuột có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều so với hai ngày trước, không còn chạy đập đầu khắp nơi mà chỉ đứng yên một chỗ kêu không ngừng.
Trong lòng Hướng Gia Quân nghĩ tới một khả năng, chẳng lẽ sau một thời gian bị lây nhiễm thì tính tình sẽ bình tĩnh trở lại, hay thậm chí là như chưa từng bị ảnh hưởng gì ư?
Cậu còn chưa kịp thấy vui thì đã nghe có thêm người vừa đi vào bãi đỗ.
Xuyên qua cửa kính xe, cậu có thể lờ mờ nhìn thấy có một người đàn ông cầm đèn pin đi tới bên cạnh xe vận tải rồi ngửa đầu nói gì đó với người ngồi trong xe. Hướng Gia Quân nhận ra cái đầu vàng hoe kia, ngay lập tức đề cao cảnh giác.
Cậu lén mở cửa xe ra một chút, nghe được mấy từ vụn vặt truyền tới trong gió đêm.
"Anh Trang... phía Tây... bây giờ luôn..."
Người đàn ông hơi do dự nhưng khi nghe thấy từ "bây giờ luôn" thì vẫn gật gật đầu. Sau đó y mở cửa xe nhảy xuống, đi theo Tóc Vàng rời khỏi bãi đỗ xe.
Tóc Vàng cũng đi? Diễn biến này khiến Hướng Gia Quân cảm thấy hơi bất ngờ, tên Tóc Vàng không phải đến tìm mình để trả thù à?
Chẳng mấy chốc bãi đỗ xe đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại mình cậu và con chuột trước mắt. Cúi đầu nhìn kỹ con chuột nhỏ, lúc này cậu mới chú ý đến một chi tiết mà vừa rồi bản thân đã xem nhẹ.
Bụng nó phập phồng chậm hơn trước rất nhiều, mặc dù vẫn đang tiếp tục rít nhưng trông lại ỉu xìu, mọi biểu hiện đều cho thấy rõ ràng một điều: không phải vì nó ngoan nên mới đứng tại chỗ mà là bởi đã cực kỳ yếu rồi.
Lòng Hướng Gia Quân chùng xuống, yên lặng hồi lâu mới duỗi ngón tay gõ nhẹ lên cái lồng trong suốt, giọng nói ra lại bình tĩnh nhẹ nhàng: "Sao mày cứ kêu thế? Cũng vì đau đầu à?"
Đáp lại cậu là chuỗi tiếng "chít chít" chói tai, không biết có phải do cậu tưởng tượng ra hay không mà thậm chí còn cảm thấy một chút đau khổ lẫn trong đó.
"Tao đút cho mày ăn tí gì đó nhé?" Cậu thì thầm hỏi.
Đương nhiên con chuột nhỏ không thể trả lời, Hướng Gia Quân vẫn quyết định xé một gói bánh quy rồi bẻ xuống một mẩu nhỏ, nhấc nắp lồng lên ném nó vào. Xong xuôi cậu lại cẩn thận quan sát cái lồng, chăm chú nhìn hành động của chuột bạch nhỏ.
Nó hếch mũi đánh hơi rồi chậm chạp bò qua, từ tốn cầm mẩu bánh lên ăn.
Hướng Gia Quân nhìn tướng ăn của nó, thở dài một hơi: "Có lẽ chỉ là do bị đói đến mất sức mà thôi, ăn nhiều vô ăn nhiều vô."
Vừa nói cậu còn vừa gỡ chiếc bình rỗng nhỏ trong lồng ra, đổ đầy nước rồi lại treo vào trong.
Cậu cảm thấy mình như đang thực sự chăm thú cưng, tuy thú cưng này có virus lại còn thích cắn người nhưng trông cũng khá đáng yêu. Tâm trạng chán nản được quét đi không ít, sự chú ý của cậu rất dễ tập trung vào chuyện tốt, vậy nên khi đột ngột nghe thấy tiếng gầm nhẹ thì vẫn chưa phản ứng kịp.
Hướng Gia Quân ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía phát ra tiếng động ấy. Trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ai đó đang lảo đảo đi về đây.
Cậu hoàn hồn gần như ngay lập tức, là xác sống. Có thể nhận ra đây là loại xác sống bình thường do tiếng bước chân của nó khá nhẹ, thế nên vừa rồi cậu mới không nghe thấy.
Cơ thể hành động trước suy nghĩ, cậu lập tức tắt đèn pin trong tay rồi bê thùng carton ra khỏi xe. Không thể ở trong bãi đỗ nữa, nếu tiếp tục có thêm xác sống tới thì việc ở lại sẽ chỉ biến cậu thành cá nằm trong chậu.
Cậu đặt lồng chuột trước đầu xe còn bản thân thì móc rìu ra rồi vòng xuống đuôi xe. Quả nhiên tiếng chuột kêu thu hút xác sống đi đến đây, tiếng bước chân càng ngày càng gần, hướng thẳng đến mui xe.
Hướng Gia Quân nắm chặt cán rìu, xông ra từ góc tối.
Đôi mắt đã thích ứng bóng tối, ánh trăng chiếu rọi cũng giúp cậu phân biệt rõ ràng ô tô và xác sống. Nó đã chạy đến đầu xe Jeep, đang gào rú tìm kiếm thứ phát ra âm thanh nhưng lồng chuột lại bị đặt dưới đất, nó không nghĩ ra được cách cong lưng xuống tìm nên chỉ có thể nôn nóng đứng tại chỗ.
Không để bổ lên đầu nó được, với sức cậu bây giờ thì đánh vào đầu không tạo được đủ lực sát thương, chi bằng trực tiếp chém rớt đầu. Nghĩ vậy, Hướng Gia Quân lập tức nâng rìu chém về phía cổ xác sống nhưng ngoài dự đoán của cậu, nơi chạm đến cứng rắn hơn rất nhiều. Đến khi nghe thấy tiếng gào thét của nó thì cậu mới nhận ra là mình đã chém lệch mất rồi, hẳn là đánh nhầm vào đầu nó.
Chửi thầm trong lòng một tiếng, Hướng Gia Quân nghiêng người chật vật né tránh tấn công của xác sống, tay vẫn nắm cán rìu nghĩ muốn rút nó ra. Thế nhưng sức cậu có hạn, cố thử hai lần mà vẫn không thành công, ngược lại còn mấy lần suýt bị hàm răng của xác sống xẹt qua da nên không thể không buông tay rồi lùi ra sau vài bước.
Chết tiệt, chẳng lẽ cậu thật sự trở thành tên vô dụng rồi ư?
Trăm mét quanh đây chỉ có cậu một thân một mình, không còn cách nào khác, cậu chỉ đành cắn răng lao tới bên cạnh xác sống một lần nữa, vội vã mò nắm được cán rìu rồi lại siết chặt lấy.
"Mày... Con mẹ nó đầu mày cứng vãi vậy." Cậu dồn hết toàn bộ sức lực đá mạnh vào bụng xác sống, lợi dụng phản lực khi nó ngã ra sau để rút chiếc rìu cắm trên đầu nó ra.
Cậu lảo đảo lùi lại vài bước theo quán tính rồi ngã sõng soài ra đất. Xác sống nghe tiếng động lao đến nên cậu chỉ có thể lập tức kéo lê cơ thể mềm nhũn bò dậy, ngắm chuẩn mục tiêu rồi chém tới lần nữa.
Hướng Gia Quân dùng lực mạnh đến nỗi cây rìu văng ra khỏi tay còn cậu thì ngã nhào sang một bên, lại đập người thật mạnh xuống nền đất. Trong khoảnh khắc ngã xuống ấy, cơn đau dữ dội bao trùm lấy cả cánh tay khiến cậu không khỏi hít sâu một hơi, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để chú ý đến động tĩnh bên cạnh.
May mắn là sau nhát chém kia xác sống đã ngã lăn ra đất, không còn kêu gào nữa.
Hướng Gia Quân xoay người nằm ngửa trên mặt đất, không nhịn được mà rên một tiếng đau đớn. Có lẽ tay trái của cậu bị trật khớp nhưng lúc này cậu lại không muốn để ý đến nó nữa.
Trong tầm mắt là vầng trăng vành vạnh, lơ lửng treo giữa trời đêm bao la.
Có phải... lại đến lúc được đòi quà rồi không.
Nghĩ tới điều này như giúp cậu hồi phục chút sức lực, bò dậy khỏi mặt đất. Vỗ vỗ bụi đất trên quần áo rồi cúi người nhấc thùng carton có lồng chuột lên bằng tay phải, Hướng Gia Quân chuẩn bị quay về tìm thầy Hạ đòi quà.
Nên đòi thứ gì mới tốt nhỉ, hay là cơm trưa ngày mai mở thịt hộp đi.
Hướng Gia Quân chậm chạp đi ra cửa, bỗng vô tình nhìn thấy có bóng ai đó xuất hiện bên cạnh tường rồi lại nhanh chóng biến mất. Cậu chớp chớp mắt, nghĩ bụng có phải do mình bị hoa mắt hay không, dù sao cũng không mở đèn pin nên nhìn cái gì cũng mờ mờ ảo ảo.
Không phải chứ? Vừa mới giải quyết một xác sống mà lại có thêm con nữa mò tới à?
Hay cái bóng đó là một người? Cậu cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng cảm thấy vóc người kia trông khá giống Đeo Kính, linh cảm trong lòng cậu lập tức dâng lên giống như trực giác được bảo tồn trong quá trình tiến hóa của loài người, thứ trực giác thường xuất hiện khi có thú dữ đang rình rập sau lưng.
Cậu vội vàng tựa lưng nép vào tường, chăm chú lắng nghe mọi tiếng động xung quanh.
Không ngoài dự kiến, cậu nghe thấy những tiếng bước chân càng ngày càng gần, hỗn loạn và nặng nề y hệt loại xác sống trương phình hư thối ngày hôm qua.