Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 40: Nghỉ đêm




Hướng Gia Quân cảm thấy mình như sắp bốc cháy rồi. Cả buổi chiều, chỉ cần nghĩ đến lời nói của thầy Hạ là mặt cậu lại bắt đầu nóng lên. May là cậu trốn ở hàng ghế sau, nhìn qua kính chiếu hậu cũng không thấy được vẻ mặt ngượng ngùng cùng cực của cậu.

Giữa thời tận thế chẳng thích hợp này cậu không nhịn được mà nhớ về cuộc sống trước đây, chưa từng có người nào theo đuổi cậu lộ liễu và táo bạo như vậy. Anh không chỉ nói rõ ràng mọi thứ mà nói xong lại còn tỏ ra như chẳng có chuyện gì.

Một chiều này hầu như Hạ Trầm đều yên yên tĩnh tĩnh mà tập trung lái xe, bình thường thế nào thì lúc này vẫn là thế đó. Còn cậu thì lại tự mình chột dạ, luôn vô thức tránh né ánh mắt của người ta.

Hướng Gia Quân không dám nhìn thẳng Hạ Trầm, cậu sợ đối phương lại nói ra lời quái lạ gì đó nữa.

Ngay cả cậu cũng cảm thấy kinh sợ.

Không lâu sau hai người đã đuổi kịp đoàn xe. Đến chạng vạng, Trang Phàm dẫn đầu rời khỏi đường lớn rồi dừng lại ở một bãi đất trống bên đồng ruộng, chuẩn bị nghỉ ngơi qua đêm.

Bây giờ Trang Phàm là người đứng đầu nhóm, có tám người vốn là của căn cứ, ba nữ năm nam. Ngoại trừ những người này thì còn có hai bạn nhỏ Hạ Thư Nhã và Lưu Diệu cùng với Hạ Trầm và Hướng Gia Quân.

Xe của hai đứa nhỏ chạy ngay trước chiếc Jeep, đoàn xe vừa dừng lại thì Lưu Diệu đã xuống gõ cửa sổ xe họ. Cậu chàng tì trên gờ cửa sổ của ghế lái, quan tâm hỏi hai người: "Sáng nay các anh có chuyện gì thế ạ, sao lại bị tụt lại đằng sau vậy?"

Hướng Gia Quân đã nhổm dậy từ hàng ghế sau, vừa chỉnh lại áo vừa do dự có nên nói dối Lưu Diệu hay không.

Việc cậu bị cảm nhiễm đến giờ vẫn gạt mọi người, thầy Hạ sợ những người ở căn cứ sẽ hại cậu nên nhất quyết phải giữ bí mật. Nhưng hai đứa bé Lưu Diệu và Hạ Thư Nhã thì khác những người đó, không có ý xấu và cũng không làm cho căn cứ, Hướng Gia Quân không quá muốn giấu diếm.

Cậu bỗng cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp một đôi mắt hiểu thấu lòng người phản chiếu qua kính chiếu hậu. Giây tiếp theo giọng nói của Hạ Trầm đã vang lên: "Anh hơi khó chịu nên dừng lại nghỉ ngơi một chút."

Động tác mặc áo khoác của cậu khựng lại, Hướng Gia Quân thò đầu ra từ lưng ghế, thấy thiếu niên không hề nghi ngờ mà nhìn nhìn trán thầy Hạ, "Cũng đúng, đầu anh bị đập vậy cơ mà, kiểu gì cũng để lại di chứng."

Hướng Gia Quân câm nín, thằng bé này đúng là cái gì cũng dám nói.

Quả nhiên Hạ Trầm nheo nheo mắt, giả vờ cười: "Cái gì không cần nói ra thì đừng nói."

Lưu Diệu bị đuổi về mà không hiểu tại sao, có khi còn chẳng biết cách dùng từ của mình lỗ mãng như thế nào.

Hướng Gia Quân rướn nửa người lên ghế trước, sự tò mò lại chiến thắng cảm giác xấu hổ lúc sáng một lần nữa, hỏi: "Hai ngày nay anh còn chóng mặt không?"

Hạ Trầm thuận miệng đáp: "Không ngất, tất cả đều bình thường."

Cậu không tin, dí sát vào nhìn nhìn: "Vậy gỡ băng gạc xuống để tôi xem thử nhé?"

Không chờ thầy Hạ đồng ý thì cậu đã trực tiếp vươn tay tới, Hạ Trầm hơi ngạc nhiên với hành động của cậu nhưng cũng không né tránh mà chỉ chớp chớp mắt.

Hướng Gia Quân để ý biểu cảm nhỏ này của anh, vừa tháo băng vừa làm bộ lơ đãng dò hỏi: "Trước giờ anh cứ hay tránh né tôi, vì sao thế?"

Băng gạc được cậu gỡ ra từng lớp từng lớp, vết thương trên trán Hạ Trầm đã bắt đầu kết vảy nên không cần quấn băng kín mít như cũ nữa, chỉ dán một miếng gạc đơn giản là được rồi.

Thầy Hạ rũ mắt, nghe vậy thì hỏi ngược lại: "Không phải Trần Tuyên kể em nghe chuyện của tôi rồi à?"

"Là sao cơ?" Cậu không kịp hiểu ý anh.

"Tôi thích nam," Hạ Trầm trả lời với giọng bất đắc dĩ, "lúc trước em cứ dán sát tôi như vậy, sao mà tôi không né cho được?"

Hướng Gia Quân lập tức ngậm miệng không dám đào hố chôn mình nữa. Sắc đỏ lại hiện trên gương mặt, cậu tập trung hết sức thay băng giúp Hạ Trầm, thỉnh thoảng liếc thấy đối phương vẫn ngước mắt nhìn mình thì khuôn mặt lại càng nóng hơn.

Thầy Hạ cứ nhìn cậu chằm chằm, sau khi Hướng Gia Quân thay xong thì nhanh chóng ngồi về chỗ tránh tầm mắt anh, nói: "Tôi... tôi đổi xong rồi."

Sao tự dưng mình lại mất kiểm soát thế nhỉ, rõ ràng cậu đâu phải là người dễ xấu hổ.

"Ăn gì đó đi đã." Hạ Trầm lên tiếng, giọng điệu vẫn bình thản trước sau như một, "Tôi ngủ một lát trước."

Cậu vội vàng gật đầu, lòng cầu nguyện thầy Hạ nhanh nhanh nhắm mắt vào mà ngủ, ấy vậy mà người ta cứ ngồi im, qua một lúc lại mở miệng hỏi cậu: "Sao nào, muốn tôi đút em à?"

Hướng Gia Quân lập tức nhào về phía thùng giấy rồi móc đồ hộp bên trong ra, lát sau lại nghe thấy thầy Hạ nói thêm một câu: "Cũng không phải không thể."

"Hả?" Cậu bị dọa đến mức quay phắt đầu lại, thấy đối phương nhìn chăm chú đồ hộp trên tay mình như đang suy tư gì thì vội vã giấu nó ra sau lưng, "Không cần, anh mau ngủ đi, xin anh đó."

Hạ Trầm im lặng hai giây rồi lắc lắc đầu, giọng điệu có vẻ nghiêm túc nhưng lại như đang chọc ghẹo cậu: "Hướng Gia Quân, em phải nhanh chóng làm quen đi."

Xin lỗi nha, cậu không thể. Hướng Gia Quân chửi thầm nhưng lại không dám cãi.

"Trong lòng đang mắng tôi chứ gì?" Hạ Trầm chỉ cần liếc một cái cũng nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cậu, không đợi cậu trả lời thì anh đã nói tiếp, "Không sao, em có thể nói hẳn ra miệng, tôi thích nghe."

Chó con dù có mắng chửi người thì cũng vẫn đáng yêu, thậm chí Hạ Trầm còn hơi nhớ thanh niên lúc trước hở tí là cãi vã với mình.

Hướng Gia Quân sững sờ. Cậu trơ mắt nhìn thầy Hạ hạ lưng ghế rồi cực kỳ thoải mái nằm xuống, không thèm liếc cậu thêm cái nào mà đã nhắm mắt lại.

Thích nghe mình mắng á, đây là loại sở thích gì vậy chứ? Là do cậu quá ngu ngốc nên không hiểu nổi à?

Giữa bầu không khí yên bình mà xa lạ này, cậu im lặng mở hộp đồ ăn ra rồi quay đầu nhìn về phía hoàng hôn ngoài cửa sổ. Bữa ăn hôm nay là trái cây đóng hộp, hương vị ngòn ngọt khiến cho cả bầu trời rực đỏ như trở nên nhẹ nhàng yên ả hơn, ngỡ như giây tiếp theo bọn họ sẽ bay tới quả khí cầu nóng bỏng đang ở chân trời kia.

Nhưng hôm nay mặt trời lặn rất nhanh, không lâu sau đã chìm hẳn khuất sau đường chân trời.

Khi cậu ăn hết hộp trái cây thì đất trời đã tối đen, chỉ còn lại trăng sao tỏa ánh sáng mờ ảo.

Hướng Gia Quân ngẩng đầu muốn phân biệt những chòm sao trên đó, tự chơi một mình một lúc lâu thì có người đến gõ cửa sổ xe bọn họ. Hướng Gia Quân lên tiếng rồi nghe thấy một giọng nam vang lên ngoài cửa xe: "Ra gác đêm."

Hạ Trầm nghe tiếng động thì đã mở mắt ngay nhưng động tác vẫn hơi chậm chạp, hiển nhiên là còn chưa tỉnh hẳn.

Người đứng ngoài không thấy ai trả lời thì liền mở đèn pin chiếu vào trong xe, thậm chí còn làm chói mắt Hướng Gia Quân. Hạ Trầm bực mình ngồi dậy rồi hạ cửa kính xe xuống, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, tắt đèn pin đi đi."

Người ở ngoài không soi đèn pin vào xe nữa nhưng lại dựng thẳng dưới cằm rồi chiếu đèn lên mặt mình, nở nụ cười vô lại: "Ồ, ra là hai người đang ngủ."

Hướng Gia Quân cau mày, giành mở miệng trước thầy Hạ: "Có rắm mau đánh, đừng làm trò vớ vẩn."

Người đang đứng bên ngoài tên là Hầu Chí Thành, là đồng đội trước đây của Trang Phàm, trong tám người cũng được coi là tên dễ nói chuyện. Thế nhưng gã không cởi mở và ngay thẳng như Trang Phàm, thay vào đó là một bụng ý xấu, đem đến cho người ta cảm giác như gã là một quả bom hẹn giờ.

Hầu Chí Thành dùng đèn pin gõ lên cửa xe: "Nhanh lên, chỉ còn hai người chưa gác đêm, đừng nói là định trốn tránh trách nhiệm nhé?"

Hạ Trầm thình lình mở cửa ra khiến gã bị đẩy trượt lùi về phía sau, sau đó chậm rì rì xuống xe. Anh còn không quên quay đầu lại dặn dò Hướng Gia Quân: "Khóa kỹ cửa, có việc thì gọi tôi."

Cậu vịn lưng ghế rướn người lên trước: "Anh lái xe cả ngày rồi, để tôi đi."

"Ngày mai." Hạ Trầm không cho cậu cơ hội, dứt khoát đóng sập cửa xe lại. Đóng cửa rồi còn không vội đi luôn, anh đứng nhìn Hướng Gia Quân khóa kỹ cửa xe xong mới xoay người rời đi.

Hướng Gia Quân chuyển chỗ lên ngồi ở ghế lái rồi nhìn ra bên ngoài. Cậu vốn lo Hầu Chí Thành sẽ gây chuyện với Hạ Trầm nhưng có vẻ người nọ cũng biết không thể nội chiến vào lúc này, gã chỉ chờ Hạ Trầm đi xa rồi chiếu đèn pin về phía Hướng Gia Quân lắc lắc, lát sau cũng rời đi.

Cậu ngồi trong xe tức đến ngứa răng. Đến khi nào mới không cần giữ vẻ mặt hòa nhã nữa để quang minh chính đại mà đánh tên Hầu Chí Thành này một trận nhỉ?

Sau khi Hạ Trầm đi thì trong xe yên tĩnh hơn nhiều, lửa giận của cậu không có thầy Hạ dập nên càng cháy càng lớn.

Nhất là con chuột chết tiệt trong cốp xe, không biết bị làm sao mà lại bắt đầu làm loạn.

Ban ngày, tiếng năm chiếc xe cùng chạy tạm thời át đi âm thanh nhỏ bé này nhưng vừa đến tối thì tiếng vang tra tấn người ta ấy lập tức rõ hơn hẳn, ngồi ở ghế trước cũng nghe được rõ ràng.

Sự nôn nóng trong lòng Hướng Gia Quân bị khơi dậy lần nữa. Cậu cố gắng kìm chế, thế nhưng theo thời gian thì sự kiên nhẫn này đã sắp đạt đến giới hạn.

Cơn đau đầu lại tới.

Cậu muốn tìm máy an ủi hình người theo bản năng nhưng Hạ Trầm lại đang gác đêm cùng người khác, nếu cậu tùy tiện đi tới đó thì chỉ sợ sự bất thường của cậu sẽ bị họ nhận ra.

Hay là giết chết con chuột kia?

Ý nghĩ sáng nay lại hiện lên trong đầu, lúc này đối với cậu mà nói thì rất có lực hấp dẫn.

Cậu vô thức cầm lấy rìu, bàn tay đã đặt lên khóa cửa nhưng đột nhiên có người xuất hiện ngay phía trước chiếc Jeep làm cậu giật mình tỉnh táo lại.

Hướng Gia Quân rụt tay về rồi mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, sau đó cậu nghe thấy tiếng gõ cửa kính xe.

Cậu lấy đèn pin trong balo ra, sau khi mở lên mới nhìn rõ bên ngoài là Điền Mạn – bạn của Trang Phàm, cô cũng là người có tiếng nói trong đội.

Mái tóc ngắn của Điền Mạn khiến cô trông già dặn, tính cách cũng cứng rắn, không cần cầm đèn pin cũng tìm được tới cửa. Hướng Gia Quân nhìn cô, không mang vũ khí, vẻ mặt bình tĩnh, không giống là đến để gây chuyện.

Cậu hạ cửa kính xuống thành một khe hở nhỏ: "Có chuyện gì thế?"

Điền Mạn nghiêng đầu nghe ngóng một lát, chần chừ hỏi: "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.