Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 77: Không còn nhịp tim




Đến khi lau hết nước mắt thì rốt cuộc Hướng Gia Quân cũng có thể xác nhận, mảng đỏ sậm đọng trên mặt sàn kia chính là máu.

Vừa rồi họ gần như đã lục soát khắp bảo tàng, nơi này rõ ràng không có xác sống, ngoại trừ lồng kính bị vỡ ngoài hành lang thì không có bất cứ dấu vết đánh nhau nào, tại sao chỗ này lại xuất hiện vết máu chứ?

Cậu và Hạ Trầm cùng đi về phía cửa cẩn thận xem xét vũng máu đã khô cạn.

"Có vết lôi kéo." Hạ Trầm nói rồi nâng đèn pin chiếu về phía xa hơn trên hành lang.

Vết máu kéo thành một vệt dài mấy mét nhưng lại đột ngột đứt đoạn, không chỉ thế phần đứt ấy còn rất gọn giống như được cố ý lau đi.

Một vệt máu không đầu không đuôi dường như cũng không giúp ích gì cho họ. Hướng Gia Quân cảm thấy chán nản, đề nghị: "Nếu viện nghiên cứu bí mật ở ngay gần thì em đoán rất có thể nó nằm ở dưới đất, nhưng lối vào khó tìm quá, chi bằng chúng mình ra ngoài quan sát thêm xem sao?"

Trang Phàm và hai bạn nhỏ còn chưa tới, không chừng đợi đến đông đủ rồi lục soát thêm lần nữa lại có thể phát hiện đầu mối mới. Hơn nữa, nếu đám người đó thật sự trốn dưới lòng đất thì không thể nào không bao giờ ló đầu ra nhỉ?

Hạ Trầm lại chiếu đèn sang mấy chỗ khác, lát sau mới trầm ngâm gật đầu, "Nghỉ ngơi thêm chút cũng không muộn, bây giờ tình hình sức khỏe của em còn không tiện để đánh nhau với đám người của viện nghiên cứu."

Thật ra lần này dẫn Hướng Gia Quân vào đây Hạ Trầm vốn không ôm hy vọng lập tức tìm được viện nghiên cứu. Bọn họ lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây để tìm cách chữa bệnh, muốn nhờ sự giúp đỡ của dược phẩm Minh Hòa, vậy nhưng theo tình hình thực tế, nếu như công ty này dám nghiên cứu virus xác sống thì rất có thể sẽ chẳng thèm bận tâm đến yêu cầu của họ.

Tìm được lối vào là một chuyện, sau khi gặp mặt có thể sống sót và thuận lợi lấy được huyết thanh hay không lại là một vấn đề nan giải khác.

Nhưng cho dù hy vọng có xa vời thì Hạ Trầm vẫn sẵn sàng được ăn cả ngã về không, dù sao nếu không thử thì Hướng Gia Quân cũng không còn đường lui nữa rồi.

Hai người quay lại theo đường cũ, có ánh sáng từ chiếc đèn pin mới trong tay nên khung cảnh lúc trước không thấy rõ bây giờ đều rõ ràng hơn hẳn.

Mái vòm của phòng triển lãm chính cao vời vợi, vậy mà cái cây kia có thể chạm đến tận nơi cao nhất, tán lá xòe ra dựa sát bên một ô cửa sổ trên trần nhà. Dường như tất cả nguồn sáng đã giúp nó sống sót đều đến từ nơi đó, trông còn đáng thương hơn nhiều so với lũ bọ chui rúc trong góc tối.

Côn trùng còn có thể thoải mái qua lại hay bám vào mọi đồ vật ở đây, mà rễ của cái cây này đã cắm sâu vào phía dưới bùn đất, cho đến khi khô héo cũng không thể di chuyển dù chỉ là một phân.

Hướng Gia Quân thất thần nhìn chằm chằm tán cây.

Sau khi thế giới bị tàn phá thì con người bôn ba vì sinh tồn chẳng khác gì đám bọ trong bóng tối, nhưng có lẽ đến cuối cùng đều sẽ giống như cái cây này, chôn chân ở một nơi nào đó đợi chờ cái chết đến.

"Em nghĩ nó có thể phá vỡ ô cửa kính ở mái nhà kia không?" Hạ Trầm cũng nghỉ chân cạnh cậu, cố ý dành cho cậu chút thời gian ngẩn ngơ nên lát sau anh mới lên tiếng hỏi.

Cậu lấy lại tinh thần, vừa kéo thầy Hạ đi tiếp về hướng cửa vừa ỉu xìu trả lời: "Cho dù phá được đi nữa cũng không thể lấy lại sự tự do vốn có, dù sao nó sẽ không phá được cả trần nhà."

Thật ra Hướng Gia Quân không muốn thừa nhận rằng bản thân cậu vùng vẫy giữa tận thế cũng chỉ để kéo dài chút hơi tàn, biến số của tương lai ẩn mình trong từng giây từng phút, ai có thể chắc chắn sẽ mãi tránh được nguy hiểm đây?

"Bạn học Tiểu Hướng, bạn trở nên bi quan như vậy từ khi nào thế?" Thầy Hạ nói như đang trêu ghẹo nhưng anh lại lén nắm lấy tay cậu rồi véo nhẹ một cái, "Ngay cả em cũng nghĩ thế thì tôi phải làm sao bây giờ?"

Cậu ngượng ngùng ngoảnh mặt đi rồi ngơ ngác nhìn vòng sáng trên mặt đất. Tuy thầy Hạ nói vậy nhưng cậu biết, cho dù cậu có hoàn toàn mất đi niềm tin vào tương lai chăng nữa thì Hạ Trầm chắc chắn sẽ không chìm xuống cùng với cậu. Anh sẽ giống như hiện tại, sẽ nắm thật chặt tay cậu rồi dẫn cậu đến cánh cửa tiếp theo.

Nói cho cùng thì anh cũng hơn cậu mấy tuổi, suy nghĩ trưởng thành hơn rất nhiều, tầm nhìn cũng xa rộng hơn cậu. Câu nói kia như thế nào ấy nhỉ? Hướng Gia Quân nghĩ ngợi chốc lát mới nhớ ra, nói thẳng đuột: "Thầy Hạ này, anh đúng là vững như chó già ý."

(tục ngữ gốc: 稳如老狗 – ý chỉ người lớn tuổi thận trọng từng trải, có vẻ ngang câu "Gừng càng già càng cay" của mình nhưng không thay vào được vì từ gốc liên quan đến nội dung bên dưới)

Bước chân của người bên cạnh dừng lại, sự chững chạc vừa rồi bỗng biến đâu mất tiêu, hỏi lại với vẻ mặt không thể nào tin được, "Em nói tôi là gì cơ?"

Cậu không hiểu, "Không phải anh cũng thường xuyên gọi em là chó à, huống chi câu vừa rồi rõ ràng là khen anh, sao nào, không được à?"

Hạ Trầm thở hắt một tiếng, không phản bác mà chỉ lẩm bẩm: "Nghiệp chướng."

Hướng Gia Quân không nghe rõ, rất tự nhiên nghiêng đầu hỏi: "Anh nói gì thế?"

Thầy Hạ cười khẩy, "Tôi nói em tốt bụng quá, học được cách khen ngợi người ta rồi."

Cậu cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn nhưng lại không biết là ở đâu, đành phải yên tâm nhận lời động viên này rồi vui vẻ kéo thầy Hạ ra khỏi viện bảo tàng.

Bên ngoài vầng trăng đã lên cao, nếu xem nhẹ những xác chết ở cách đó không xa và mùi tanh tưởi tràn ngập không trung thì cũng khá thích hợp cho một buổi hẹn hò. Nhưng đương nhiên ngay cả một phút Hướng Gia Quân cũng không muốn ở đây, cậu che mũi chạy đi, tay còn lại còn nắm chặt lấy bàn tay thầy Hạ.

Lên xe rồi Hạ Trầm không ngồi ở ghế lái mà chui vào ghế sau ngồi với cậu, đóng cửa xong Hướng Gia Quân mới nhận ra, khó hiểu hỏi: "Anh ngồi đây làm gì?"

Thầy Hạ nhìn cậu với vẻ cạn lời, "Em nói xem? Vết thương trên người mình mà cũng quên?"

Cậu giật mình nhớ ra vết thương của mình còn cần phải thay băng, lúc trước sự chú ý tập trung hết vào việc khác, bây giờ vừa nghĩ tới đã cảm thấy cả người nhoi nhói đau.

"Em đúng là..." Thầy Hạ dừng một lát như thể đang tìm từ, "Nhớ ăn không nhớ đánh à?"

Hướng Gia Quân cảm thấy thầy Hạ nói rất đúng nhưng cậu chột dạ, dù đúng cũng không dám gật đầu.

"Bị thương nhiều thế mà cũng không để ý, muốn nói với em mấy câu mà em có chịu nghe không. Nói mười câu thì vào tai ba câu, lọt tai rồi thì đến lúc làm lại chỉ làm theo đúng một câu, có đúng không hả Hướng Gia Quân?" Hạ Trầm mở máy hát, một khi đã mắng thì anh có rất nhiều lời muốn nói.

Hướng Gia Quân ngoan ngoãn nghe mắng, không dám hó hé tí nào... vì thầy Hạ nói đúng quá.

Hạ Trầm thấy cậu không trả lời thì nhẹ giọng hơn, "Sao lại không nói gì, phản đối bằng im lặng à?"

"Không mà, em sợ thừa nhận thì sẽ làm anh giận, muốn sửa cũng khó chứ, anh phải cho em thời gian..." Cậu ăn ngay nói thật, còn lén lút nhìn sắc mặt người ta.

Quả nhiên thầy Hạ nghe xong cũng chẳng hề vui hơn, nhíu mày lạnh lùng nói: "Cởi đồ bôi thuốc."

Hướng Gia Quân nhanh tay cởi áo khoác và áo phông ra rồi nghiêng đầu nhìn thoáng qua bả vai, may mà không chảy máu. Vết thương này đã tốt lên kha khá, thầy Hạ chỉ xử lý qua một chút rồi dời mắt về phía vết thương trên trán cậu.

Cậu cũng không khỏi nhìn lên vết sẹo ở thái dương Hạ Trầm.

"Cái này có được tính là vết thương đôi của chúng mình không?" Cậu chưa kịp nghĩ đã buột miệng thốt ra.

Bàn tay đang lấy tăm bông của Hạ Trầm khựng lại, lát sau mới hoạt động bình thường, "Trí tưởng tượng của em rất đáng ghi nhận, nhưng tôi khuyên em đừng nên coi vết sẹo là huy chương, lần sau còn vậy đừng trách tôi đánh em."

Hướng Gia Quân biết mình lại nói không lựa lời, giống như cậu đau lòng khi thấy thầy Hạ bị thương thì đối phương cũng sẽ có cảm giác y hệt vậy.

Cậu gật đầu đồng ý nhưng vẫn giả bộ tủi thân để chọc ghẹo người ta, "Hạ Trầm anh mạnh tay quá à~"

Thầy Hạ cười khẽ, động tác tay rõ là đã nhẹ nhất có thể nhưng vẫn phối hợp trả lời cậu: "Vậy thì cố mà chịu cho tôi."

***

Bôi thuốc thay băng cho vết thương xong xuôi thì Hạ Trầm mới quay về ghế lái.

"Đói bụng thì ăn gì đó đi. Địa điểm hẹn gặp bọn Trang Phàm là trạm thu phí trên đường cao tốc, chúng ta đến đó trước."

Hướng Gia Quân không đói, ngược lại bóc một gói bánh quy để đút cho Hạ Trầm. Cậu rướn người lên trước đút từng miếng bánh quy tới tận miệng thầy Hạ, lần nào cũng làm bộ làm tịch mà còn "A—" một tiếng.

Thời gian qua sự kiên nhẫn của Hạ Trầm cải thiện rất rõ rệt, bây giờ đã có thể chấp nhận hầu như mọi hành động vô tri của cậu mà mặt không đổi sắc. Anh ăn hết bánh quy mà cậu đút, miếng nào cũng không chối từ, nhưng như vậy thật sự cản trở việc lái xe nên sau khi uống xong mấy ngụm nước thì đề nghị: "Hay em đút cho thú cưng của em đi."

Cậu trai lập tức nghe lời anh, xoay người xốc tấm vải dùng để che nắng đang phủ ở trên lồng kính lên.

Con chuột nhỏ rúc vào một góc lồng không nhúc nhích, có vẻ như đang ngủ.

Hướng Gia Quân mông lung nhìn về phía ghế lái, hỏi: "Thầy Hạ ơi, chuột ngủ như nào thế?"

Hạ Trầm không hiểu cậu muốn biết cái gì, "Hỏi vậy làm gì?"

"Đợi em." Cậu cúi đầu mở lồng, tranh thủ lúc con chuột ngủ say mà thò tay vào, muốn thừa cơ sờ thú cưng một chút.

Nhưng khi ngón tay chạm vào cơ thể nó thì con chuột hoàn toàn không phản ứng. Hướng Gia Quân cảm thấy không đúng, dùng lòng bàn tay nâng hẳn con chuột lên rồi lẳng lặng quan sát nó vài giây.

"Sao thế?" Thầy Hạ lo lắng hỏi.

Hướng Gia Quân nhíu mày không biết có nên nói hay không, cậu vô thức muốn gạt Hạ Trầm nhưng nhận ra chẳng thể nào giấu anh. Do dự một lát, tiếng thúc giục của thầy Hạ lại vang lên.

Cậu ngước mắt đối diện với ánh mắt lo lắng trong kính chiếu hậu, chần chừ chốc lát nhưng rồi vẫn mở miệng.

"Hình như tim nó không đập nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.