Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 61: Kẻ trốn chạy liều mạng




Thi thể chết không nhắm mắt kia lướt qua rất nhanh, càng lúc càng xa cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của họ.

Nhưng biến mất không có nghĩa là chưa từng xảy ra, Hướng Gia Quân sợ hãi trong lòng, nhìn con đường phía trước liên tục thay đổi nhưng hình ảnh xác chết nằm dưới đất lại không ngừng hiện đi hiện lại trước mắt cậu.

Lúc lâu sau cậu mới nhỏ nhẹ nói một câu: "Bạn gái còn đang ở nhà chờ anh ta."

Tóc Hạ Trầm vẫn còn đang nhỏ nước, cả người ướt nhẹp cứ như vừa hòa vào làm một với cơn mưa bên ngoài. Anh nghe tiếng thở dài của Hướng Gia Quân, vẻ mặt nghiêm túc và tập trung không hề thay đổi chút nào, chỉ giúp cậu ấn nâng cửa kính xe lên để ngăn cản mưa gió.

"Có lẽ bất hạnh đã trở thành một điều bình thường ở tận thế."

Hướng Gia Quân sửng sốt, bỗng nhớ tới sự ra đi của ba Hạ Trầm.

Bản thân cậu ban đầu cô độc một mình, thứ mất đi được cũng chỉ có cái mạng này nên dọc đường vẫn luôn xem nhẹ rất nhiều chuyện. Bây giờ nghĩ lại cậu mới nhận ra tâm lý của thầy Hạ cứng cỏi nhường nào, kiên cường đến mức có thể chống chọi mọi đau thương.

"Thầy Hạ ơi," Cậu nhổm dậy, "để em lái xe cho, anh đi thay đồ đi."

Cảm xúc của cả hai đều trầm xuống, lát sau Hạ Trầm nhìn cậu qua kính chiếu hậu rồi đổi giọng bất đắc dĩ nói: "Đừng như vậy, tôi nói thể không phải để ra vẻ đáng thương đâu."

Hướng Gia Quân rướn người đến sau lưng ghế lái, sau đó vươn tay dùng khuỷu tay giả bộ đụng vào cổ Hạ Trầm, "Nhanh lên nào, không phải đang thương lượng với anh đâu."

Cánh tay hoàn toàn không dùng lực mà chỉ đặt hờ bên gáy anh, một xíu cảm giác uy hiếp cũng không có. Hạ Trầm duỗi tay ra phía sau, véo nhẹ cổ tay cậu rồi buông ra. Động tác này nhìn qua chẳng cần thiết, nhẹ nhàng như lông chim lướt qua nhưng lại khiến Hướng Gia Quân bất ngờ, mơ hồ cảm thấy giống như thầy Hạ đang muốn được an ủi.

Cậu không để ý là xe đã dừng lại, đến khi Hạ Trầm nhắc thì mới hoàn hồn.

Lúc hai người đổi chỗ thì hai chiếc xe đằng sau cũng đuổi kịp rồi dừng ở bên cạnh. Xe của Hạ Thư Nhã và Lưu Diệu đỗ gần hơn, cô gái hạ cửa kính xe xuống, thắc mắc hỏi: "Các anh nhìn thấy xác chết ven đường chứ?"

Hướng Gia Quân cũng hạ cửa sổ, đáp: "Có, Hạ Trầm đoán có người đang theo dõi chúng ta, hơn nữa có thể đang chờ ở phía trước."

"Thế nên chúng ta phải đổi tuyến đường ạ?" Lưu Diệu cũng không nhịn được mà nhoài người tới.

"Đổi, phải cắt đuôi đám người đó." Cậu trả lời chém đinh chặt sắt, "Anh có bản đồ, mấy đứa theo sát nhé."

Xe Trang Phàm dừng ở ngay đằng trước, cách xa không nghe rõ họ nói nhưng cũng không thể bấm còi nên đành điên cuồng nháy đèn tỏ vẻ hắn đang mất kiên nhẫn.

Hướng Gia Quân lại lái xe chạy lên trước, nhìn lướt qua lượng pin ngoan cường của điện thoại rồi rẽ vào một con đường nhỏ. Sau khi đi qua hai khu phố thì thầy Hạ ngồi ghế sau đã thay xong quần áo khô, nhấc chân trực tiếp trèo lên ghế phó lái.

"Đừng đến tỉnh trên nữa, đổi đường đi, xăng của mình vẫn đủ." Hạ Trầm ngồi bên cạnh nhắc nhở.

Cậu gật đầu, dù ngoài mặt tán thành nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất đắc dĩ. Đường đến thành phố C chông gai như vậy, có khi nào cậu còn chưa kịp tới thì cơ thể nhiễm virus này đã tự lành rồi không?

Hoặc là... đã chết rồi?

Nhưng cậu không nói ra điều khiến mình băn khoăn. Chắc hẳn thầy Hạ cũng biết rõ những khả năng đó, nếu cậu không nói ra khỏi miệng thì sẽ không đập vỡ vẻ ngoài yên ổn này.

Ba chiếc xe lặng lẽ đi dưới cơn mưa mãi không dứt, vòng qua những đường phố đan xen nối tiếp nhau, ra khỏi rìa thị trấn.

Hướng Gia Quân cảm thấy hơi căng thẳng, lo rằng giây tiếp theo sẽ gặp phải người mai phục ven đường. Ấy vậy mà trạng thái của thầy Hạ lại hoàn toàn trái ngược với cậu, anh đang giúp cậu mài lưỡi rìu mới tinh, động tác rất ung dung thong thả.

Mỗi một chiếc xe trên đường đều trở nên đáng nghi, mỗi một động tĩnh đều biến thành điềm báo bị đánh chặn. Nhưng mọi mối nghi và điềm báo đều là giả, chúng đang treo cảm xúc của cậu trên dây thép mà đùa giỡn, tất cả đều do cậu đang sợ bóng sợ gió.

Lòng cậu không yên, lái xe nửa tiếng vẫn không phát hiện bất cứ bóng dáng người sống nào ẩn nấp ở ven đường. Chắc hẳn đám người kia đợi họ ở cạnh trấn, lúc này đã bị họ ném lại đằng sau rồi.

Một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay Hướng Gia Quân, Hạ Trầm buông rìu xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh an ủi cậu: "Không sao đâu, đến lượt tôi lái xe, em nghỉ ngơi đi."

Cậu ngơ ngác dừng xe, đến khi ngồi sang ghế phụ mới muộn màng nhận ra vừa rồi các dây thần kinh của mình đã căng chặt nhường nào. Trước đây cậu không hay lo lắng quá độ như thế này, cảm xúc tiêu cực bị phóng đại là do di chứng của lây nhiễm virus, cả sự bạo lực lúc trước cũng vậy.

Trước khi khởi động xe, thầy Hạ giúp cậu hạ phẳng lưng ghế, "Ngủ một lát đi, tôi ở bên cạnh em."

Hướng Gia Quân rũ mắt, thể xác và tinh thần đều được thả lỏng nhờ nghe những lời này. Sức lực đã sử dụng ở bệnh viện trước đó cũng để lại hậu quả, cảm giác đau nhức dần dần ập đến từ mọi nơi. Cậu cuộn tròn người nằm trên ghế, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói nhỏ: "Ngủ trưa ngon nhé thầy Hạ."

Hạ Trầm cười nhẹ, "Ngủ ngon."

***

Cậu chìm vào giấc ngủ giữa tiếng mưa rơi, ngay cả trong mơ cũng là mưa không ngớt, khi tỉnh lại, âm thanh tí tách tí tách đập vào thân xe còn làm cậu tưởng rằng mình vẫn đang nằm mơ. Hồi lâu sau cậu mới lấy lại tinh thần, bốn phía tối đen khiến người ta khó mà phân biệt được bây giờ đang là chạng vạng hay tảng sáng.

Giơ tay lên, cây kim trên mặt đồng hồ cũng nhìn không rõ lắm.

Hướng Gia Quân vô thức nỉ non: "Thầy Hạ ơi..."

"Đây." Hạ Trầm thuận miệng đáp lại cậu, giống như lúc điểm danh khi còn đi học đại học vậy, nhưng lúc này vị trí hai người lại đổi ngược cho nhau.

Dù đang ngái ngủ nhưng cậu vẫn bị chọc cười, chậm rãi bò dậy khỏi lưng ghế, "Mấy giờ rồi?"

"Mặt trời sắp lặn."

Nghe vậy, Hướng Gia Quân theo bản năng nhìn về phía chân trời. Hôm nay mặt trời trốn sau những tầng mây dày nặng, chỉ lộ ra chút ánh sáng lờ mờ ảm đạm.

"Trên đường có xảy ra chuyện gì không?" Cậu hỏi rồi quay đầu nhìn lại, hai chiếc xe khác vẫn đang vững vàng đi theo sau.

"Không, chắc là đã cắt đuôi được rồi." Hạ Trầm nhìn cột mốc ven đường vừa lướt qua, "Nhưng để đề phòng thì hôm nay chúng ta sẽ nghỉ chân hơi muộn."

Hướng Gia Quân gật đầu. Hai người thay phiên nhau lái xe thì không dừng lại nghỉ ngơi cũng không sao, chỉ khổ cho Trang Phàm phải một mình tự lực cánh sinh.

"Đến lượt em lái nhé?" Cậu nâng lưng ghế về như cũ, xoay xoay cần cổ đã cứng đờ.

Thầy Hạ không đồng ý, ngược lại quay đầu nhìn nhìn đánh giá cậu, "Người cảm thấy thế nào? Hồi trưa vừa mắc mưa còn vừa đánh xác sống, em có đủ sức không?"

Thật ra cậu đã quen với trạng thái nửa sống nửa chết như thế này, chỉ cần thể lực khôi phục một chút là đã đủ để cậu sinh hoạt bình thường một thời gian, vậy nên cho dù bị thầy Hạ hỏi thì cậu cũng chỉ nhún vai: "Không phải em vừa ngủ một giấc rồi à, khá tốt, anh không cần lo đâu. Đúng rồi! Chuột bạch của em..."

Hướng Gia Quân giờ mới nhớ tới thú cưng của mình, sốt ruột mà nửa quỳ lên ghế xoay người định đi tìm. Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bàn tay vừa vặn chắn giữa đầu cậu và trần xe, Hạ Trầm bất đắc dĩ nói: "Cẩn thận chút đi, đầu không bị đập mà đã ngốc vậy rồi. Chuột bạch của em sống rất tốt, thở còn đều hơn cả em nữa kìa."

Cậu ngơ ngác ngồi về chỗ, tuy đuối lý nhưng bị mắng thì vẫn muốn mắng lại, nhỏ giọng phản bác: "Đang lái xe mà tay còn vung loạn, muốn đồng quy vu tận thì cũng không nên là lúc này, em không thèm lại gặp tai nạn què chân rồi cùng anh làm đôi uyên ương số khổ đâu."

Hạ Trầm nghe lời phàn nàn nhút nhát của cậu thì bật cười, "Được được, không làm đôi uyên ương số khổ. Tôi giúp em sống sót, chúng mình là bộ đôi liều mạng chạy trốn không chết được."

Trái tim Hướng Gia Quân lỡ nhịp. Sau đêm tỏ tình đó, hai người họ chưa từng thực sự xác nhận quan hệ mà chỉ hiểu rõ trong lòng rồi tiếp tục đồng hành. Thế nhưng câu nói vừa rồi dường như đã đưa quan hệ của họ ra ánh sáng, giống như một viên đá quý bị che giấu đã lâu bỗng nhiên gặp được ánh mặt trời, lấp lánh đến mức khiến lòng người rung động.

Bàn tay đang đặt trên đầu cậu rời đi, lát sau lại quay lại xoa xoa mái tóc cậu.

"Không đồng ý?" Thầy Hạ hỏi với giọng khiêu khích.

Điểm yếu của cậu bị Hạ Trầm bắt chẹt, tóc bị vò rối thì lòng cũng loạn thành một mớ bòng bong. Cậu hoặc không làm hoặc đã làm thì phải làm đến cùng, cũng vươn tay vò tóc thầy Hạ, sau khi xoa loạn xong thì lại vuốt hết tóc ra sau, tạo hình kiểu tóc vuốt ngược hoàn toàn thủ công.

... Sao kiểu gì cũng đẹp trai hết vậy.

"Đồng ý đồng ý." Cậu trả lời có lệ, ánh mắt lại tập trung nhìn Hạ Trầm đang nghiêm túc lái xe, "Cùng nhau chạy đến tận chân trời, làm một đôi du khách đeo balo vi vu tận thế."

Nói xong thì tự mình cười cười, ngồi về ghế phó lái, "Tận thế kị nhất kiểu nói chuyện này đó thầy Hạ, anh không thấy vậy à?"

Tóc Hạ Trầm được giải thoát nhưng người thì lại ngẩn ra, hỏi ngược lại: "Gì cơ?"

"Bàn chuyện tương lai ở tận thế ấy, rất nguy hiểm," Hướng Gia Quân cố ý đè thấp giọng như đang kể chuyện ma nhưng vẫn không giấu được ý cười, "xác suất không thực hiện được rất cao đó."

Trong xe yên lặng hai giây rồi vang lên tiếng cười khẽ của Hạ Trầm, "Chỉ cần không phải là không có khả năng, dù xác suất có nhỏ thế nào đi nữa thì đối với tôi cũng là 100%."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.