Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 34: Ánh mặt trời




Hướng Gia Quân không phân biệt được rõ rốt cuộc đây là thực hay là cậu đã chết, chỉ cảm thấy cái ôm này quá ấm áp, giúp cậu xóa đi sự lạnh lẽo thấu xương.

Nếu chết là thế này thì cũng không tệ lắm.

Người kia lại ghé sát vào tai cậu thì thầm, gọi tên cậu.

Đôi mắt đã khép lại của Hướng Gia Quân lại bị ép mở ra, mệt mỏi nhìn xung quanh. Bốn phía tối om, có chút ánh sáng yếu ớt đang nằm trên mặt đất cách đây không xa. Biển pha lê mênh mông đã biến mất, trên đầu cậu lại là kiểu trần nhà bình thường. Cơn mưa quay về với thế giới của cậu, nhưng tiếng mưa giờ đã nhỏ hơn nhiều, có vẻ như chỉ còn là mưa phùn.

Ánh mắt cậu tập trung về lại người trước mặt, đôi mắt này sâu thẳm như đá quý, bên trong chứa đựng vũ trụ vô cùng vô tận, mà lúc này cả vũ trụ chỉ xoay quanh mình cậu.

Đây thật sự là hiện thực ư?

"Còn đau không?" Người đàn ông dịu dàng hỏi.

Cảm giác nóng rực trong cơ thể đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là toàn thân đau nhức. Cơn đau đầu thì vẫn còn ở lại, không nặng không nhẹ dày vò cậu. Hướng Gia Quân định lắc đầu nhưng chẳng còn sức lực, đành phải mở miệng nói: "Không đau."

Có lẽ vì ánh mắt của cậu quá mê mang, người đàn ông im lặng chốc lát rồi mới hỏi một câu: "Còn nhớ tôi là ai không?"

"Nhớ." Hướng Gia Quân lưu luyến sự ấm áp đang bao bọc lấy mình, nhẹ nhàng rúc vào lồng ngực anh, "Anh là Hạ Trầm."

Cậu còn nhớ trước đây cũng có một đêm như thế này, đối phương đã kể chuyện trước khi đi ngủ cho cậu nghe.

Sự mệt mỏi bao trùm lấy cậu, mí mắt nặng trĩu, cậu không nhịn được mà lại muốn thiếp đi. Trước khi ý thức rã rời, cậu nghe thấy giọng nói dù mỏi mệt nhưng vẫn tỉnh táo của Hạ Trầm.

"Ngủ đi, tỉnh dậy là có thể nhìn thấy mặt trời rồi."

***

Giấc ngủ này Hướng Gia Quân không mơ thấy ba mẹ nữa, cảnh trong mơ cũng không còn là màu xám đen. Cậu được một đám mây ôm lấy, thư thả nằm trong đó đến tận khi tỉnh dậy.

Cậu không còn nằm trong ngực Hạ Trầm nữa mà anh đang ngồi đối diện cậu, có vẻ như đang ngủ.

Hướng Gia Quân còn chưa mở to mắt đã vội vàng giơ tay che khuất hơn nửa khuôn mặt mình.

Chói mắt quá, sao lại sáng thế này, mặt cậu sắp bốc cháy luôn rồi.

Cậu bật dậy theo bản năng, tránh đi tia sáng kia rồi lại không cẩn thận mà đánh thức Hạ Trầm đang ngồi ở gần đó.

"Sao còn sớm mà đã dậy rồi thế, mặt trời chưa lên đâu." Giọng Hạ Trầm hơi khàn.

Hướng Gia Quân không để ý đến anh, dùng cả tay cả chân vội vã bò tránh khỏi hướng cửa sổ, trốn đến phía sau tường.

Lúc này cậu mới thả tay xuống. Mưa đã tạnh, tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, rọi xuống mặt sàn thành một đường sáng mảnh.

"Cậu sao thế?" Hạ Trầm hỏi lại thêm lần nữa nhưng giọng điệu đã nghiêm túc hơn hẳn.

Hướng Gia Quân rời mắt từ tia nắng về phía Hạ Trầm ngồi cách cậu không xa, nhận ra sự khó hiểu trên gương mặt đối phương, tựa như hành động vừa rồi của cậu cực kỳ không bình thường.

Cậu cũng tỉnh táo lại, không biết nên làm gì, hết nhìn tia nắng trên mặt sàn rồi lại nhìn thầy Hạ, lúc lâu sau mới run rẩy trả lời: "Tôi không biết... Nó nóng quá."

Bầu không khí như đông đặc lại.

Hạ Trầm đứng lên, đi đến bên cạnh cậu rồi ngồi xổm xuống, duỗi tay ra với cậu: "Đưa tay cho tôi."

Một bàn tay dày rộng khô ráo vươn tới dưới ánh mặt trời, Hướng Gia Quân dù sợ hãi ánh nắng nhưng lòng lại hướng tới bàn tay của Hạ Trầm.

Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra.

Giây phút chạm tới lòng bàn tay của thầy Hạ thì đầu ngón tay cậu cũng chạm đến ánh nắng. Đau đớn như kim châm đột ngột xuất hiện, thậm chí còn ảnh hưởng đến cơn đau đầu của cậu, cả hai nơi đồng thời cùng chịu trận.

Cậu cố gắng chịu đựng không rút tay về, chỉ cắn răng nói nhỏ: "Thầy Hạ ơi đau lắm."

Hạ Trầm mau chóng nắm chặt lấy tay cậu rồi dùng bàn tay của mình bao bọc lại, giúp cậu che đi ánh nắng.

Cơn đau biến mất ngay lập tức.

Trên trán Hướng Gia Quân đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu nhìn về phía anh, trong lòng có suy đoán nhưng không dám nói ra.

Hai người mặt đối mặt, nhìn thấy đáp án trong mắt nhau.

Vết thương bị chuột thí nghiệm cắn kia rốt cuộc vẫn mang lại hậu quả chẳng tốt lành.

"Tôi..." Hướng Gia Quân mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

Hạ Trầm cầm tay cậu đưa về chỗ tối nhưng lại không buông ra. Anh vừa cầm tay vừa ngồi xuống cạnh cậu, cả người tắm trong nắng ban mai.

"Đêm qua," Hạ Trầm mỏi mệt lên tiếng, "tôi nghe thấy tiếng gõ kính của cậu liền chạy tới, nhưng vẫn muộn một bước."

Hướng Gia Quân cúi đầu nhìn đôi tay đang đan chặt của họ, lòng dù chua xót nhưng vẫn thấy ấm áp, "Không liên quan đến anh, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, chúng ta đâu biết được có quái vật gì bên trong viện nghiên cứu."

"Nhưng vì tôi..." Hạ Trầm muốn phản bác nhưng rồi lại không nói nên lời.

Vốn dĩ là có thể tránh được. Nếu anh nhất quyết bắt Hướng Gia Quân chờ ở ngoài thì sẽ không xảy ra chuyện thế này.

Anh nhớ lại tình hình lúc ấy. Người mới năm phút trước còn tràn đầy sức sống gọi anh là thầy Hạ bấy giờ đang bò trên mặt đất, miệng lẩm bẩm kêu cứu, máu ở đầu ngón tay vẽ nên những đường màu đỏ tươi.

Hạ Trầm chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đau đớn khổ sở đến vậy của Hướng Gia Quân, yếu ớt như thể chỉ một giây sau sẽ chết trong lòng anh.

Khi anh nhìn thấy di thể của ba thì cũng là lúc Hướng Gia Quân nhắm nghiền hai mắt lại, trong khoảnh khắc đó anh còn cho là mình đang thấy hai thi thể.

Từ khi tận thế xảy ra đến nay, đây là lần đầu tiên anh thật sự cảm thấy sợ hãi.

Hướng Gia Quân rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh rồi áp lên trên mu bàn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

"Đừng nghĩ nữa thầy Hạ, chuyện đã xảy ra rồi."

Đôi môi tái nhợt của thanh niên mang ý cười, lời an ủi đơn giản vụng về nhưng lại vô cùng hữu hiệu với Hạ Trầm.

Anh cũng ép bản thân mỉm cười, trả lời cậu: "Được."

Trước kia đối với anh mà nói, sợ hãi và tự trách đều là những cảm xúc vô dụng, chỉ có kế hoạch tỉ mỉ và cảnh giác mọi lúc mới có thể làm người ta yên tâm. Nhưng giờ phút này đây, anh lại không thể kiểm soát được sự sợ hãi và tự trách đang trào dâng trong lòng.

Hai người đều im lặng. Hạ Trầm nghĩ ngợi, lát sau vẫn quyết định nói với Hướng Gia Quân về tình hình khi ở biển pha lê.

"Tầng hầm một ngoại trừ... thi thể của ba tôi thì không có gì hết. Về sau tôi cũng tìm được thứ đã tấn công cậu, là một con chuột thí nghiệm, chắc là lúc viện nghiên cứu dọn đi đã để xổng." Anh kìm lại cảm xúc khi nhắc đến ba mình, nói tiếp, "Sau đó tôi tìm thấy cầu thang đi xuống tầng hầm hai. Có vẻ đó vốn là nơi nhốt người thí nghiệm nhưng cũng không thấy nữa, chỉ còn lại một vài thiết bị thôi."

Hướng Gia Quân lẳng lặng ngồi nghe, một lúc sau mới đáp một tiếng.

Hạ Trầm bực bội. Viện nghiên cứu trống không chẳng có manh mối gì sót lại, kể cả sự thật về cái chết của ba anh và tình trạng của Hướng Gia Quân.

Anh đã kiểm tra thi thể ba, không có vết cắn cũng không có vết thương, trông không giống như là chết vì bị ngoại lực tác động, có thể là đột tử vì bệnh chăng?

Nhưng sức khỏe ba anh vẫn luôn tốt.

Còn Hướng Gia Quân thì trước mắt có thể xác định là cậu đã nhiễm một loại virus nào đó, nhưng con chuột bạch kia cũng không thể cho họ manh mối được, ngoại trừ việc nó rất hung dữ hay tấn công người thì cũng không có gì bất thường, vẫn tràn đầy sức sống chạy quanh nhảy nhót.

"Anh nói anh tìm được con chuột thí nghiệm kia?" Phản ứng của Hướng Gia Quân vẫn chậm chạp như cũ, lúc này mới hoàn hồn hỏi anh.

Hạ Trầm đứng dậy đi đến một góc khác của phòng, mở cửa tủ rồi xách ra một cái lồng trong suốt: "Tôi bắt nó lại, sau này chắc sẽ có ích."

Con chuột đang ở nơi tối tăm bị mang ra ngoài thì lập tức trở nên hung dữ, điên cuồng chạy quanh húc đầu vào vách lồng, trông nó có vẻ rất khó chịu.

Hạ Trầm cất lồng chuột vào ngăn tủ rồi đóng cửa lại, quả nhiên một lát sau không còn tiếng gì nữa.

Hướng Gia Quân khó hiểu: "Để làm gì chứ? Mang nó theo rất nguy hiểm."

"Sơ tán toàn bộ viện nghiên cứu chứng tỏ những người này đã có chỗ làm mới." Hạ Trầm quay lại ngồi cạnh Hướng Gia Quân, nói tiếp, "Chúng ta đi tìm trụ sở mới của họ, có chuột nghĩa là có mẫu virus, có thể sẽ giúp được việc chữa trị cho cậu."

"Đi tìm bọn họ?" Hướng Gia Quân kinh ngạc, lát sau bỗng cười khẽ một tiếng, "Được rồi, tạm thời bỏ qua tính khả thi của việc này. Cảm ơn ý tốt của anh, thầy Hạ à."

Hạ Trầm biết cậu nghĩ chuyện này không khả thi, anh cũng không đáp lại, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh cậu.

Cơn mưa dai dẳng rốt cuộc cũng tạnh hẳn, nắng sớm chiếu lên lưng anh mang theo sự ấm áp. Nhưng ánh nắng trước đây là biểu tượng của hy vọng, từ hôm nay trở đi lại biến thành thứ vũ khí lạnh lẽo, lòng Hạ Trầm không thể ấm áp nổi.

Một lát sau Hướng Gia Quân bỗng ngẩng đầu hỏi anh, nhả chữ rất cẩn thận: "Thi thể của chú vẫn ở tầng hầm một, chúng ta quay lại mang chú ra đi?"

Anh biết tại sao cậu lại thận trọng như vậy.

Hôm qua lúc Hướng Gia Quân mê man luôn miệng gọi ba ơi mẹ ơi, hơn nữa cậu còn vừa khóc thút thít vừa lẩm bẩm: "Sao hai người không nói gì với con."

Người đã trải qua mất mát sẽ càng hiểu nỗi đau của người khác.

Hạ Trầm nhìn ánh nắng soi rọi trên sàn nhà, nhẹ nhàng nói: "Đêm qua tôi đưa ba ra rồi, chôn ông ấy dưới gốc cây long não ở tầng một."

Với tình hình bây giờ, anh không thể đưa tiễn ba theo cách tốt hơn được.

Tạm thời cứ vậy đã. Người ra đi hồn về với đất trời, người ở lại vẫn phải tiếp tục sống.

Tay trái của Hạ Trầm lại được nắm chặt một lần nữa, Hướng Gia Quân đột nhiên cúi xuống vùi mặt vào tay anh, nói với giọng rầu rĩ: "Thầy Hạ ơi, chúng ta phải sống thật tốt nhé."

Không biết vết thương của Hướng Gia Quân còn gây ra di chứng gì khác không, cũng không biết tình trạng cậu sẽ nghiêm trọng nhường nào. Con đường phía trước quá mờ mịt, anh không dám hứa hẹn, chỉ có thể âm thầm quyết định sẽ luôn bên cạnh cậu.

"Được," Anh nói, "phải sống."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.