Trộm Vợ - Nhiễm Nhĩ

Chương 2: Em dâu lần đầu cao trào




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mưa to liên tục đến chạng vạng vẫn không ngừng. Thẩm Viên giơ đèn, tay chân rón rén đi lên tầng hai. Cậu không dám kinh động hạ nhân, vì thế ngay cả đèn điện cũng không mở. Huống chi đám hạ nhân cũng biết Phương Quyết Dật không thích nam thê, căn bản không để Thẩm Viên vào mắt, cho dù thấy cậu bọn họ cũng lười để ý.

Cửa phòng Phương Quyết Minh đóng chặt, Thẩm Viên do dự gõ cửa.

Không hề có động tĩnh.

Thẩm Viên không khỏi thất thần, có lẽ cái mà Phương Quyết Minh gọi là "dạy học" cũng chỉ là nhất thời thuận miệng, giờ phút này hắn đã quăng chuyện này lên đến chín tầng mây rồi.

Đồng hồ treo tường gõ mười tiếng, Thẩm Viên giật mình sợ hãi đập cửa phòng.

"Thẩm Viên?" Phương Quyết Minh lập tức mở cửa ra, khẩn cấp ôm vòng eo nhỏ nhắn của em dâu, "Đến mà cũng không bảo tôi một tiếng."

Thẩm Viên sợ tới mức đầy đầu mồ hôi lạnh, mơ màng đi vào phòng ngủ, khi thấy ga giường màu đỏ sậm mới bình tĩnh lại, mềm mại gọi một tiếng "Đại ca".

Phương Quyết Minh nghe mà máu chảy cuồn cuộn, lập tức dùng hai tay xoa ngực Thẩm Viên.

"Đại ca...... Đại ca trên người tôi không có nước......" Thẩm Viên kinh hoảng vặn vẹo đứng dậy, "Sao anh còn lau?"

"Chỗ này không có nước, phía dưới thì sao?" Phương Quyết Minh ngậm vành tai của em dâu trầm giọng hỏi, "Có ướt không?"

"Ướt...... Ướt!" Thẩm Viên che kín miệng, tiếng kêu sợ hãi vẫn tràn ra khóe môi, "Đại ca tôi lại chảy nước......" Nói xong nước mắt tràn mi tuôn rơi.

"Đừng sợ, nước của em càng nhiều tôi càng thích."

"Phương Quyết Dật...... Cũng sẽ thích chứ?" Thẩm Viên ngập ngừng hỏi, "Tôi nhiều nước...... Anh ta sẽ nguyện ý cưới tôi chứ?"

Phương Quyết Minh hừ lạnh một tiếng, ôm em dâu đặt lên giường, dùng caravat trói cổ tay cậu ở đầu giường, không trả lời câu hỏi của Thẩm Viên, lại nói: "Nước của em vẫn chưa đủ nhiều."

"Đại ca...... Đại ca mau giúp tôi." Thẩm Viên nghe vậy vội vàng mở rộng hai chân, thậm chí quên cả hỏi lí do Phương Quyết Minh trói mình, cũng không cảm thấy tư thế này kỳ quái, chỉ liên tiếp khẩn cầu.

Phương Quyết Minh kéo quần em dâu xuống, bàn tay dọc theo vòng eo nhỏ nhắn trượt xuống bờ mông trắng như tuyết, lại kéo chân cậu ra, cúi người nhìn chằm chằm bắp đùi và cái miệng nhỏ nhắn ướt đẫm, nhẹ nhàng thổi một hơi, đóa hoa lập tức mấp máy phun ra một tia dâm dịch, Thẩm Viên khóc sướt mướt nói: "Lại...... Lại chảy nước......"

Phương Quyết Minh lại lắc đầu như cũ: "Vẫn chưa đủ."

"Đại ca, tôi như vậy kì lạ quá......" trên mặt Thẩm Viên dâng lên động tình, cậu đỏ mặt lên.

"Tôi dạy cho em chảy nước thế nào." Phương Quyết Minh lấy một cái lông vũ đỏ tươi trong túi áo ra. Đây là cái lông vũ hắn nhổ từ trên người con vẹt lắm mồm ở phòng khách, mềm mại vô cùng, thích hợp dùng trên người em dâu chưa biết gì nhất.

Phương Quyết Minh miết lông vũ, mềm nhẹ quét qua đóa hoa phấn nộn, dùng lông vũ mỏng manh vuốt ve tách hai phiến thịt ra, va chạm vào hoa hạch thật nhỏ. Thẩm Viên run rẩy cả người, miệng huyệt phụt một tiếng phun ra một luồng d*m thủy, làm lông vũ ướt phân nửa. Hô hấp của Phương Quyết Minh cũng dồn dập thêm. Hắn luôn bận rộn xử lý công việc của Phương gia, tuy cũng có mong muốn nhưng chưa từng có ý định cưới vợ sinh con. Mà người bình thường nếu không phải có ham mê đặc biệt thì rất ít có người cưới nam thê, huống chi còn là gia tộc có gia nghiệp lớn như Phương gia. Lần này hắn dưới sự thúc giục của dục vọng nhúng chàm em dâu của mình, lại hãm sâu vào.

Phương Quyết Minh miết lông vũ liên tục đâm chọc vào hoa hạch mảnh mai. Lông vũ dính dâm dịch không còn mềm mại, hoa huy*t Thẩm Viên lại quá non mềm, giây lát cậu khóc kêu đau, nhưng miệng huyệt phun d*m thủy như trước, đệm trải giường thấm ướt một mảng lớn.

"Đại ca...... Tôi chảy rất nhiều nước......" Thẩm Viên mờ mịt nhìn trần nhà, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, "Ngứa quá......"

"Ngứa?" Phương Quyết Minh đứng dậy đè lên em dâu, dùng một bàn tay xoa nắn bộ ngực mềm mại, một tay còn lại siết lông vũ nhanh chóng ma xát đóa hoa chảy d*m thủy, thường thường lướt qua hoa hạch hồng nhuận.

Trong hô hấp của Thẩm Viên tràn ngập ý khóc nức nở, một lát bỗng nhiên cậu thét chói tai run rẩy, hai chân căng thẳng, ngón chân cũng cuộn lên: "Đại ca...... Đại ca mau dừng lại......"

Động tác của Phương Quyết Minh chậm lại, hắn trầm giọng hỏi: "Muốn học không?"

Thẩm Viên khóc đỏ cả mắt, lại vẫn gật đầu.

"Vậy không cho kêu dừng, nghiêm túc học." Tay Phương Quyết Minh lại động, dùng đầu lông vũ ma xát miệng huyệt ướt đẫm.

Thẩm Viên thở dốc từng hơi, nước càng chảy càng nhiều, sau một lúc lâu cậu khóc nói: "Đại ca, tôi ngứa......"

"Tôi giúp em sờ." Phương Quyết Minh nắm bầu ngực mềm mại lôi kéo, dùng lông vũ nhanh chóng đâm vào hoa hạch mềm mại.

Hai nơi đồng thời kích thích, Thẩm Viên cảm thấy dưới bụng dâng lên một luồng nhiệt lưu, chạy thẳng trong người, xuống đến hạ thân. Mà ngực cậu vừa đau vừa ngứa, lực cánh tay của Phương Quyết Minh rất lớn, hắn xoa đầu v* cậu sưng cả lên. Giữa hai chân cậu càng kỳ quái, cậu cũng không biết vì sao lông vũ vừa chạm vào hoa hạch là miệng huyệt lại phun nước ra, cảm giác quái dị tăng vọt tràn ra khắp người, làm cả người Thẩm Viên run rẩy: "Sắp...... Sắp phun ra......"

"Chỗ nào sắp phun ra?" Phương Quyết Minh khàn giọng hỏi.

"Hoa...... hoa huy*t...... hoa huy*t sắp......" eo Thẩm Viên không tự chủ được đong đưa, "Nước...... nhiều nước quá......"

"Đừng sợ, phun hết nước ra." Phương Quyết Minh dùng cả lông vũ chặn lại hoa hạch mượt mà, em dâu hắn khóc thét lên, eo cậu cong về phía trước, d*m thủy dính nhớp ấm áp phun ra, làm ướt cả lòng bàn tay Phương Quyết Minh.Thẩm Viên xụi lơ trên giường dồn dập thở dốc. Cơ thể trắng nõn nổi lên tình dục phiếm hồng, giữa hai chân cậu đầy d*m thủy, trên nhục huyệt mấp máy phấn hồng dính nước bóng loáng.

Thật sự là rất mê người.

Phương Quyết Minh mê muội cúi đầu, há miệng vừa muốn ngậm tiểu hạch mượt mà kia, Thẩm Viên đã cuộn hai chân nức nở lên: "Đại ca, phía trước...... Phía trước cũng rất khó chịu."

Phương Quyết Minh cố nén lại dục vọng hỏi: "Chưa bắn?"

"Chưa...... Chưa......" tính khí tinh xảo của Thẩm Viên dựng thẳng, đỉnh tràn ra dịch trong suốt.

"Vậy thì bắn ra." Phương Quyết Minh cầm lấy lông vũ một lần nữa, "Không sao." Hắn dùng lông vũ ướt đẫm lướt qua cán, lại một lần nữa cúi người kề sát vào hoa huy*t của em dâu. Đầu lưỡi hắn còn chưa đụng tới hoa hạch, Thẩm Viên đã oa một tiếng khóc lên, tinh dịch đậm sệt bắn đầy mặt Phương Quyết Minh.

Phương Quyết Minh lần đầu tiên bị bạn giường bắn lên mặt, cũng sửng sốt chớp mắt một cái, buồn cười cởi caravat trên cổ tay em dâu ra. Thẩm Viên khóc bò vào trong lòng hắn, cơ thể mềm nhũn dán vào ngực Phương Quyết Minh, lại chủ động vươn đầu lưỡi ra, thật cẩn thận liếm tinh dịch trên mặt hắn.

"Xin lỗi đại ca......" Thẩm Viên hoảng đến độ rơi lệ đầy mặt, "Tôi cũng không biết...... Vì sao lại bắn......"

Phương Quyết Minh bị đầu lưỡi mềm mại liếm làm cho lòng tràn đầy hoan hỉ, hắn ôm người vào trong ngực nheo mắt: "Liếm sạch."

Thẩm Viên lập tức thuận theo ôm mặt hắn, ra sức liếm tinh dịch mình bắn vào trong miệng, mà Phương Quyết Minh nhìn khóe miệng dính tinh dịch của cậu mà lòng khẽ động: "Biết hôn không?"

Thẩm Viên mờ mịt lắc đầu.

Phương Quyết Minh siết cằm em dâu hôn, dùng đầu lưỡi thô bạo cạy khớp hàm của cậu ra hôn lên cái lưỡi tinh tế. Thẩm Viên ngửa đầu, ngay cả hô hấp cũng quên, nước bọt không ngừng tràn ra khóe miệng, bị hôn đến độ gần như ngất. Giữa môi của Phương Quyết Minh tràn ngập hơi thở ngọt ngào, lại cảm thấy toàn thân trên dưới em dâu đều ngọt, càng hôn càng động tình, tay hắn lại không tự chủ được vò ngực Thẩm Viên, vừa hôn vừa xoa.

Thẩm Viên ngây ngốc ngồi trong lòng Phương Quyết Minh, vẫn thành thật không nhúc nhích, cơ thể vừa bình phục sau cao trào lại bắt đầu không thành thật, bắp đùi ẩm ướt tràn lan.

Cửa Phương gia vang lên một tiếng "cót két", Phương Quyết Dật quay lại.

Phương Quyết Minh lưu luyến không rời buông em dâu ra, giúp cậu mặc quần áo. Hai vú Thẩm Viên bị sờ lớn, đầu v* cọ lên áo ngủ mỏng manh. Phương Quyết Minh nhìn mà nóng mắt, hung hăng ôm người vào trong lòng, bộ ngực mềm mại kề trước ngực hắn.

"Tôi đưa em về." Phương Quyết Minh đẩy cửa ra, thấy đèn xe chợt lóe qua ngoài cửa sổ, sắc mặt hắn lạnh vài phần, "Đêm mai sẽ dạy em tiếp."

"Còn...... Còn có cái khác ạ?" Thẩm Viên ngập ngừng hỏi, "Hôm nay tôi chảy nhiều nước như vậy...... vẫn chưa đủ sao?"

"Tiên sinh ở học đường nói bài mới học phải ôn tập." Phương Quyết Minh đi xuống nhà, sờ soạng đi vào phòng ngủ tối tăm của em dâu, đặt người lên giường.

"Cảm ơn đại ca." Thẩm Viên chui vào chăn, trước khi Phương Quyết Minh rời đi nhỏ giọng nói, "Đại ca, anh tốt thật."

Phương Quyết Minh cong khóe miệng: "Ngủ ngon."

Lúc này đã là đêm khuya, Phương Quyết Dật say khướt đi vào phòng khách, ngã vào sô pha nói nhảm. Phương Quyết Minh tựa vào cầu thang, mày dần dần nhíu chặt, "Tách" một tiếng ấn sáng đèn treo, lạnh lùng hỏi: "Đêm nay không phải không về nhà sao?"

"Anh?" Phương Quyết Dật xoa mắt cười hì hì nói, "Còn không phải đêm nay người ta không diễn hay sao."

Phương Quyết Minh hừ một tiếng ngắt lời hắn ta: "Là người ta đêm nay không theo chú chứ gì?"

Phương Quyết Dật bị chọc trúng tâm sự, căm tức nhảy dựng lên: "Nói bậy, ai dám cướp đàn bà với em?" gào xong hắn ta lại nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng ngủ, lúc đi ngang qua cửa phòng của Thẩm Viên, hắn nhấc chân hung tợn đạp một cái, "Xung...... Xung hỉ cái mẹ gì, xui xẻo!" Ánh mắt của Phương Quyết Minh đột nhiên lạnh lẽo, hắn đứng ở cầu thang mãi đến khi tiếng ngáy của Phương Quyết Dật vang lên bốn phía mới tắt đèn treo, Phương gia bị bao phủ dưới một mảnh tối tăm.

Hắn nghe tiếng khóc đè nén của Thẩm Viên, thở dài một hơi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.