Trộm Vợ - Nhiễm Nhĩ

Chương 1: Em dâu không biết gì hết




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phát hiện ra bộ này bay màu nên phải đăng lại =))

Tiếng sấm ầm ầm, Thẩm Viên sợ hãi rụt rè đứng trước bàn, giọt nước mưa tí tách chảy xuống khỏi người.

Phương Quyết Dật vắt chéo chân, chỉ vào tin tức trên báo, nói: "Không phải chỉ là cưới nam thê thôi à, cứ phải đăng báo sao? Còn sợ không đủ mất mặt hả?"

"Cũng không phải là việc gì không thể cho người ta biết." Phương Quyết Minh lấy giấy lau tay từ tay hạ nhân, "Hơn nữa ba bị bệnh lâu như vậy rồi, cần hôn sự xung hỉ."

"Nhưng anh xem nó thế thì làm được gì?" Phương Quyết Dật vứt tờ báo, qua loa cắn mấy miếng bánh mì.

Phương Quyết Minh nhướng mày không vui cười lạnh: "Ban ngày ban mặt đi vũ trường?"

"Ban ngày thì ban ngày...... ca nương hát." Phương Quyết Dật khó chịu đeo caravat, "Anh này, buổi tối em không về nhà."

Thẩm Viên cúi đầu như cũ, cả người cậu ướt đẫm. Phương Quyết Dật lướt qua cậu, nhìn không chớp mắt. Thẩm Viên càng cúi thấp đầu, cậu vẫn chưa thật sự gả vào Phương gia mà đã bị vị hôn phu ghét, nếu thật sự kết hôn thì nhất định cảnh ngộ càng không ổn.

"Đại...... đại ca?" Thẩm Viên vân vê góc áo xấu hổ mở miệng, "Tôi có thể quay về phòng chưa ạ?"

Phương Quyết Minh thuận miệng "Ừ" một tiếng, cầm lấy tờ báo Phương Quyết Dật ném đi.

Thẩm Viên như được đại xá, vội chạy về phòng ngủ.

Phương Quyết Minh thoáng nhìn gương mặt nhợt nhạt của cậu, quần áo Thẩm Viên bị ướt nhẹp gần như nửa trong suốt, vì thế loáng thoáng lộ ra bộ ngực khéo léo tinh xảo, hai nhũ hoa như ẩn như hiện dưới áo.

Phương Quyết Minh ma xui quỷ khiến buông báo xuống: "Hôm nay nghỉ học sớm vậy sao?"

Thẩm Viên vẫn là học sinh vừa mới trưởng thành, lễ kết hôn được tổ chức vào tháng sau.

"Tôi...... chiều nay không có tiết." Thẩm Viên không dám đi, sợ hãi đứng tại chỗ.

Phương Quyết Minh nhìn càng rõ ràng, quần áo ẩm ướt làm lộ ra độ cong mềm mại trước ngực Thẩm Viên, không lớn, lại vô cùng đáng yêu.

"Đến đây." Phương Quyết Minh vẫy tay với cậu.

Thẩm Viên chần chờ đi đến trước bàn, ngón tay xoắn xuýt ở trước người: "...... Đại ca?"

"Em trốn học?" khóe miệng Phương Quyết Minh hơi cong lên.

Thẩm Viên kinh hoảng lắc đầu: "Tôi...... Tôi đi ra ngoài quên mang dù, quần áo ướt hết, chỉ có thể quay về thay......" Nói xong thì người cậu hơi run, ngay cả ngực cũng nhẹ nhàng đong đưa.

Hầu kết Phương Quyết Minh rung động một chút, bỗng nhiên phát hiện em dâu trên danh nghĩa của mình ngây ngô đến mức khiến người ta mê muội. "Không cần đi nữa, tôi gọi điện cho trường học xin nghỉ cho em." Phương Quyết Minh uống một ngụm cà phê lạnh ngắt, tâm tư xoay chuyển, "Em đi tắm đi, đừng để bị lạnh."

Thẩm Viên đờ đẫn đáp lại. Cậu chuyển đến Phương gia chưa đến một tuần, chỉ gặp Phương Quyết Minh vài lần, cảm thấy anh cả Phương gia trầm ổn hơn vị hôn phu của mình, giờ phút này hắn càng dịu dàng hơn, trong lòng cậu không khỏi sinh ra một tia hảo cảm.

"Cảm ơn đại ca." Thẩm Viên ngượng ngùng gật đầu, sau đó chạy vào phòng ngủ.

Ý cười ở khóe miệng Phương Quyết Minh chậm rãi tăng lên. Hắn ngồi cạnh bàn dùng ngón trỏ lúc được lúc không gõ nhịp, một lát sau hắn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắt đi chốt mở nước ấm.

Thẩm Viên đứng trong phòng tắm kêu một tiếng sợ hãi, hoang mang rối loạn xoay xoay vòi nước, nhưng chỉ có nước lạnh phun ra từ vòi.

"Cốc cốc cốc --" Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên.

"Thẩm Viên, vòi nước ấm ở tầng một bị hỏng, có phải không có nước ấm hay không?"

"Đại ca!" Thẩm Viên kinh hỉ kêu lên, vội vã khoác áo tắm chân trần chạy ra mở cửa, "Tôi nói mà sao lại không có nước ấm......"

Phương Quyết Minh đứng ở cạnh cửa hô hấp ngưng lại. Một giọt nước theo gáy Thẩm Viên trượt xuống, dọc theo xương quai xanh chậm rãi chảy xuống ngực, lại biến mất trong áo tắm.

"Đi vào phòng tôi đi." Giọng Phương Quyết Minh trầm thấp vài phần, "Bị cảm sẽ không tốt."

Thẩm Viên đỏ mặt cúi đầu: "Làm phiền anh......"

"Không sao, em là người Phương gia chúng tôi." Tay Phương Quyết Minh kéo cổ tay Thẩm Viên, cổ tay cậu trắng mịn nhỏ nhắn, lòng hắn không khỏi nhộn nhạo.

Thẩm Viên nghe vậy chỉ đành gật đầu, cùng Phương Quyết Minh đi lên tầng hai. Phương gia trống trải chỉ có tiếng bước chân của hai người họ, Thẩm Viên lại càng căng thẳng. Phương Quyết Minh vẫn chưa buông cổ tay cậu ra, lòng bàn tay hắn nóng đến nỗi khiến cậu không thốt ra được câu nào. Cậu đi đến cửa phòng ngủ mới phát hiện căn phòng này không chỉ lớn gấp đôi phòng ngủ của cậu, ngay cả phòng tắm cũng cực kì rộng rãi, tất cả đồ dùng đều là hàng nhập từ Tây Âu.

"Cần gì thì gọi tôi." Phương Quyết Minh thử độ nóng của nước, "Tôi ở ngoài."

Thẩm Viên nghe vậy càng cảm thấy Phương Quyết Minh dịu dàng, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng tiêu tán hầu như không còn, vừa nghe thấy bước chân đối phương rời đi là cậu vội vàng cởi quần áo ngồi vào bồn tắm lớn, ngâm một lát mới ý thức được mình chưa khóa cửa, nhất thời xấu hổ đến độ hận không thể vùi cả mặt vào trong nước, cũng không biết Phương Quyết Minh thấy không.

Phương Quyết Minh đương nhiên là thấy.

Cơ thể mảnh khảnh của Thẩm Viên phủ đầy hơi nước, bộ ngực hơi phồng lên nhẹ nhàng lay động trong nước, bộ ngực thanh thuần làm người yêu thương. Hắn hận không thể ôm em dâu vào trong ngực ngay lập tức, xoa hai ngực cậu đến độ hồng nhuận sưng lên. Nhưng Thẩm Viên nhát gan, nếu thật sự hắn vọt vào như vậy, sợ là sẽ dọa cậu khóc. Phương Quyết Minh đành phải ở ngoài phòng tắm cắn răng nhẫn nại, tâm tư xoay chuyển liên tục nghĩ lừa em dâu lên giường.

Thẩm Viên tắm nhanh, nhưng tắm xong lại ngây ngẩn cả người. Cậu lại quên lấy quần áo để thay, mà trong phòng tắm của Phương Quyết Minh căn bản không có quần áo cậu mặc được, Thẩm Viên đành phải khoác áo tắm ướt sũng rón ra rón rén đẩy cửa ra.

Phương Quyết Minh không ở trong phòng.

Thẩm Viên thở phào nhẹ nhõm một hơi, kiễng mũi chân chạy ra cửa phòng, vừa đẩy cửa ra là đâm vào lòng một người.

Phương Quyết Minh hít một hơi nhẹ đến mức không thể nghe thấy, bộ ngực mềm mại ẩm ướt của Thẩm Viên kề vào ngực hắn, bầu ngực nhỏ theo hô hấp run nhè nhẹ.

"Thẩm Viên?" Phương Quyết Minh thật sự không nhịn được, dùng bàn tay cách áo tắm mạnh mẽ nắm lấy hai vú của em dâu, cảm giác còn mềm mại hơn so với tưởng tượng của hắn, giống như hai luồng nước ấm, "Tôi lau giúp em, toàn là nước."

"Đại ca...... đại ca sao anh......" Thẩm Viên kích động cực kì, bộ ngực cậu bị hai đôi tay to qua lại nắn ép, cậu theo bản năng ưỡn ngực giãy giụa, "Sao lại chỉ lau chỗ này......"

Phương Quyết Minh càng xoa càng không nỡ dừng lại, lại thấy em dâu mềm giọng rên rỉ, hắn trực tiếp ôm ngang người đặt trên giường: "Chỗ này nước nhiều."

Thẩm Viên bị bàn tay nóng bỏng xoa nắn đến mức cả người bủn rủn, cậu phát giác tựa hồ Phương Quyết Minh không phải đang giúp cậu lau nước, nhưng nghĩ đến lúc trước đại ca dịu dàng và quan tâm, cậu lại cảm thấy không nên nghi ngờ đối phương, chỉ lắc mông thở dốc: "Không có nước...... Không có nước......"

Phương Quyết Minh yêu thích không buông tay nắn vuốt đầu v*, đầu v* bị sờ quả nhiên cương cứng lên rất nhanh. Sao hắn có thể dừng lại nữa, dùng hai chân chen vào đầu gối Thẩm Viên, lòng bàn tay bao trùm trên ngực mềm mại của em dâu xoa xoa, miệng lại đứng đắn giải thích: "Không lau sạch sẽ bị cảm."

Thẩm Viên đúng là tin thật, cậu hai mắt đẫm lệ mông lung nằm trên giường, hai chân không tự chủ được khép lại, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Phương Quyết Minh bỗng hiểu ra, thì ra đúng là Thẩm Viên không biết gì về chuyện tình dục, dục vọng nhất thời tràn ra trong thân thể hắn, nhưng hắn lại sợ dọa em dâu ngây thơ của mình, đành phải nhẫn nại xoa nắn. Ngón tay hắn dọc theo giọt nước sờ xuống bắp đùi của Thẩm Viên, đầu ngón tay sơ ý chạm vào đóa hoa chảy nước.

"Có nước...... Có nước!" Thẩm Viên bỗng nhiên la hoảng lên, "Đại ca...... đại ca tôi chảy nước!"

"Đừng sợ, đại ca lau giúp em." Phương Quyết Minh miệng khô lưỡi khô, dùng ngón tay mềm nhẹ trêu chọc đóa hoa non mềm. Thẩm Viên rất ngây ngô, chỗ đó khẳng định cũng chưa tự mình sờ, hoa huy*t phấn nộn chạm một cái là chảy nước.

"Nước...... Nước nhiều hơn......" Thẩm Viên sợ tới mức khóc lên, "Đại ca...... sao tôi lại......"

"Đừng sợ." Phương Quyết Minh cố nén dục vọng thu hồi tay, ôm em dâu nhẹ giọng lừa gạt, "Nước nhiều không phải chuyện xấu."

"Nhưng...... Nhưng tôi thật sự khó chịu......" Thẩm Viên bất chấp thân phận, bổ nhào vào lòng Phương Quyết Minh khóc thút thít, "Đại ca, tôi không biết gì cả, Phương Quyết Dật có ghét tôi hay không?"

Tay ôm em dâu của Phương Quyết Minh cứng đờ, hắn thiếu chút nữa quên Thẩm Viên là nam thê sắp gả cho Phương Quyết Dật. Nhưng việc đã đến nước này thì sao có thể rút lui, Phương Quyết Minh tìm được hạ thân Thẩm Viên hung hăng xoa nắn, nước tí ta tí tách phun ra.

"Đại...... đại ca......" Thẩm Viên khiếp sợ mở to hai mắt.

"Tôi dạy cho em." Phương Quyết Minh nhìn cậu nói từng từ: "Đêm nay đến phòng tôi."

"Dạy tôi?" Thẩm Viên đờ người ra, "Tôi học xong...... học xong, Phương Quyết Dật sẽ không ghét tôi nữa sao?"

Phương Quyết Minh rũ mắt, nhìn chăm chú vào hoa huy*t mấp máy của em dâu, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Em học xong sẽ không có ai ghét em."

"Thật ạ?" Thẩm Viên kinh hỉ ôm cánh tay của Phương Quyết Minh.

"Tôi không lừa em." Phương Quyết Minh cong người ngồi dậy, khoác áo của mình lên người em dâu.

Thẩm Viên đỏ mặt đứng dậy: "Đại ca, anh tốt với tôi quá."

Phương Quyết Minh tựa hồ bật cười một tiếng, thế nhưng lúc quay đầu sắc mặt hắn rất bình tĩnh: "Đêm nay tôi ở đây chờ em."

Thẩm Viên vội vàng gật đầu, vội chạy ra phòng, mà Phương Quyết Minh đặt ngón tay dính đầy d*m thủy lên môi liếm liếm, bỗng nhiên bật cười: "Ngọt."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.