Thật ra Đại thiếu gia chẳng có điều gì muốn hỏi cả, nói mấy câu này chủ yếu là muốn tái hiện là khung ảnh hồi lúc chiều mà thôi.
Suy nghĩ của cậu rất đơn giản: phải bắt Lão đại hắc bang cũng trải qua những gì cậu đã cảm nhận, nếu thật sự không được thì gợi được sự tò mò của hắn một chút cũng vui rồi. Nếu Lão đại hắc bang cũng là người dễ hiếu kì giống như cậu, có khi cậu còn có thể tiếp tục ở lại đây.
Đại thiếu gia nhìn Lão đại hắc bang.
Một giây, hai giây, ba giây… rồi nửa phút trôi qua.
Vậy mà cái đồ quỷ này chẳng hé răng nửa chữ!
“Cậu… vẫn chưa đi à?” Lão đại hắc bang nhịn không nổi mở miệng trước.
Máu điên của Đại thiếu gia chẳng mấy chốc dồn lên não.
Tôi chỉ nói thế thôi, vậy mà anh dám đuổi tôi thật luôn hả?!
“Tôi nghĩ là tôi không đi thì hơn.” Đại thiếu gia đặt mông xuống bên ghế còn lại cạnh Lão đại hắc bang.
Người phụ nữ nãy giờ vẫn ngồi trên đùi bên cạnh Lão đại hắc bang, ngồi nhìn hai người nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
“Hay tôi ra ngoài trước, cho hai người tự nhiên nói chuyện?”
Cả Lão đại hắc bang và Đại thiếu gia đều quay sang nhìn cô, nhưng chẳng ai có ý định mở miệng cản cô lại.
Rồi oke hiểu.
Người phụ nữ đứng dậy, nhìn thoáng qua đám người xung quanh nãy giờ đứng xem náo nhiệt rồi vỗ tay: “Giải tán giải tán.”
Dư âm còn chưa dứt, một đám người ai không có việc lần lượt rời đi, làm căn phòng vốn rộng lớn, giờ chỉ còn lại Lão đại hắc bang và Đại thiếu gia hai mắt nhìn nhau.
Bầu không khí bỗng nhiên có hơi căng thẳng.
Vẻ mặt của Đại thiếu gia vô cùng nghiêm túc: “Tôi có thể hỏi trước một câu hỏi không liên quan được không?”
“Cậu hỏi đi.” Lão đại hắc bang nhìn cậu.
“Chị gái kia ngầu quá thể, tôi xin cách liên lạc với chị ấy có được không?” Đại thiếu gia vô cùng chân thành lấy điện thoại ra hỏi
“… Không được.” Lão đại hắc bang quả quyết từ chối.
Đại thiếu gia mím môi, tức giận tắt điện thoại: “Hông được thì thôi.”
Lão đại hắc bang nhìn cậu, chẳng nói lời nào.
Đại thiếu gia nhìn hắn, cũng chẳng nói lời nào.
“Tôi nói cái này nhé.” Đại thiếu gia cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng: “Hai đứa mình cứ ngồi không mãi cũng không làm được gì đúng không.”
Vậy cậu còn muốn đi tắm hơi rồi ướt dầm ướt dề ngồi đó nói chuyện nữa hay sao?
*Câu trước Đại thiếu gia nói là “一直干坐” nghĩa là “cứ ngồi không mãi”, nhưng cũng có thể hiểu theo nghĩa “cứ ngồi ở chỗ khô ráo ở đây mãi”, nên Lão đại hắc bang mới hỏi là chẳng lẽ cậu muốn ngồi chỗ ướt nước nói chuyện.
Lão đại hắc bang nhìn cậu: “Ừm.”
Ừm cái đầu anh chứ ừm.
Đại thiếu gia thở hắt ra, đoán chừng không còn hy vọng vào chuyện Lão đại hắc bang sẽ mở miệng nói gì có ích nữa: “Vậy để tôi nói trước cho, anh nghe tôi nói nhé.”
Cậu có hơi căng thẳng, xoa xoa bàn tay, cúi đầu mở miệng nói: “Không phải tôi cố ý lừa anh đâu, lúc trước tôi bị đuổi ra khỏi nhà thật, xong rồi vì vài chuyện nhỏ ở trong nhà, nên tôi lại bị bắt lại về đấy, tôi cũng muốn tìm anh lắm, nhưng tôi bị cắt sạch liên lạc với bên ngoài, nên là…:”
Nói tới đây, Đại thiếu gia nhìn lên muốn xem phản ứng của Lão đại hắc bang, tuy hắn vẫn chẳng tỏ thái độ gì y như trước, nhưng Đại thiếu gia biết hắn vẫn đang nghiêm túc lắng nghe: “Thật ra hôm nay tôi tới gặp anh, tôi nghĩ tới nhiều chuyện lắm, đến cả chuyện anh hỏi tôi qua đây để làm gì tôi còn chẳng trả lời rõ được, nhưng tôi vẫn muốn gặp anh lắm, ở bên cạnh anh tôi thấy rất vui vẻ, tuy ban đầu gặp anh chỉ là ngoài ý muốn, nhưng bây giờ tôi lại rất muốn được làm bạn với anh.”
Đại thiếu gia nói xong, có hơi căng thẳng nhìn Lão đại hắc bang, không biết hắn sẽ phản ứng lại thế nào.
Lão đại hắc bang trầm mặc trong giây lát.
Hắn biết cậu đang rất nghiêm túc, cũng cảm nhận được sự chân thành của Đại thiếu gia, để ngồi lên được vị trí này, hắn cũng đã từng gặp phải vô vàn kiểu người khác nhau.
Vài năm trước đã từng có người hỏi hắn, làm sao hắn có thể biết được bạn bè thân cận của mình đã bị đối thủ mua chuộc. Lão đại hắc bang khi ấy chỉ hời hợt nói một câu: “Tôi có thể nhìn ra được.”
Cười cợt hay nghiêm túc, gia tạo hay chân thành, nịnh hót hay nói thật.
Toàn bộ đều sẽ thể được viết qua ánh mắt.
Tuy Đại thiếu gia khi còn ở nhà hắn có hơi ngốc nghếch một chút, nhưng người thừa kế của một công ty lớn thì có thể ngây thơ được bao nhiêu?
Bên cạnh Lão đại hắc bang đã từng có rất nhiều người, ai nấy đều tiếp cận hắn vì một mục đích riêng nào đó, đã rất lâu rồi mới có một ai muốn giao du với hắn nhưng lại chẳng có ý đồ gì.
Tuy suy nghĩ của hai người như hai hướng khác nhau, nhưng trước giờ cậu và hắn đều rất chân thành.
Hắn nhìn vào đôi mắt Đại thiếu gia, Đại thiếu gia cũng đang nhìn hắn, lông mi không chịu ở yên run lên liên hồi, cứ như cậu vừa tạch thi cuối kì đang đợi phụ huynh tới mắng.
Trái tim Lão đại hắc bang bỗng nhiên trở nên mềm nhũn.
Vầy thì, lại chờ cậu thêm một chút vậy.
“Được rồi.”
Lão đại hắc bang gật đầu.
Đại thiếu gia thở phào nhẹ nhõm, toàn thân rã rời như vừa mới đi đàm phán giao thương gì to lớn lắm, những cảm giác vừa rồi cậu vốn còn cố gắng đè nén giờ cũng lần lượt khôi phục.
Cái dạ dày mất nết này quả nhiên vẫn cứ đau như vậy.
Rốt cuộc giờ cũng có thời gian xử lý tới nó rồi.
Một tay Đại thiếu gia ấn bụng mình, giọng nói phát ra yếu ớt như thể chỉ một giây sau sẽ lập tức ngất xỉu: “Mau lấy cho bạn yêu một ly nước ấm nào, bạn yêu của anh sắp bất tỉnh rồi đây này.”
Lão đại hắc bang nghe giọng cậu thấy không đúng lắm, lập tức đứng dậy rót một ly nước ấm, sau khi trở lại còn không quên chỉnh lại ánh đèn.
Mất đi ánh đèn đủ màu đủ sắc, Lão đại hắc bang cuối cùng cũng nhìn rõ được đôi môi đã tái nhợt đi của Đại thiếu gia dưới ánh ánh đèn sáng choang: “Cậu làm sao thế này?”
Tuy về sinh lý thì vẫn là vô cùng đau đớn, nhưng cảm giác dễ chịu khi được quan tâm cũng giúp Đại thiếu gia thả lòng trong lòng hơn rất nhiều.
“Không có gì đâu, bệnh vặt th- Đệch, sao mà đau thế không biết.”
Đại thiếu gia trong lúc bùng nổ không kiềm được phun một hạt châu.
Lão đại hắc bang trừng cậu: “Chỉ có mỗi chút đau mà đã tới thế rồi à.”
Dứt lời, cũng chẳng cho Đại thiếu gia cơ hội bốp chát lại, hắn trực tiếp ôm ngang cậu lên: “Đi, tới bệnh viện.”
Một tư thế ôm công chúa vô cùng bắt mắt.
Vốn dĩ Đại thiếu gia còn cảm thấy kiểu ôm ấp này có hơi ngại một chút, nhưng thấy dạ dày lại có vẻ đỡ hơn, cậu cũng dứt khoát không xoắn xít mấy chuyện này nữa.
Muốn nhìn thì nhìn thôi, dù sao đẹp trai như cậu sao lại phải sợ bị nhìn chứ.
Lão đại hắc bang tuy đi nhanh, nhưng lực tay của hắn lại rất ổn định. Chỉ mất một lúc, hai người đã tới được bãi giữ xe.
Lão đại hắc bang đi tới ghế phó lái trước, Đại thiếu gia vô cùng ăn ý đưa tay mở cửa: “Được rồi, thả tôi xuống ở đây đi.”
Không hề có chút ngượng ngùng nào sai bảo Lão đại hắc bang.
Lão đại hắc bang cũng không so đo chút chuyện này, hắn lấy một cái gối ôm ở ghế sau đưa cho Đại thiếu gia: “Có cần không?”
Đại thiếu gia nhìn thoáng qua, còn sờ sờ thử, sau đó quyết đoán từ chối: “Thôi khỏi.”
Cuối cùng còn chèn thêm một yêu cầu nhỏ: “Chìa khóa xe tôi nè, anh ra đằng sau lấy giùm tôi cái đệm dựa với nha.”
Không hề nhớ gì tới việc một tiếng trước đó còn tới chỗ người ta mong được tha thứ.
Rồi thôi, lấy thì lấy.
Lão đại hắc bang lấy đồ giúp Đại thiếu gia xong, phải xác nhận cậu đã thoải mái rồi mới lái xe thẳng tới bệnh viện.
Lão đại hắc bang vừa lái xe theo tiếng giọng nữ chỉ dẫn máy móc vừa nghĩ,
Đau mà còn đòi hỏi nhiều được thế này, chắc cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Kết quả, đúng là không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm thật.
Bác sĩ ở lại trực đêm muộn kê cho bọn họ một đơn thuốc tượng trưng, vẫn dặn dò theo lệ cũ: “Nhớ ăn uống đúng giờ, ăn ít mấy món dễ kích thích dạ dày thôi, đồ cay với đồ lạnh tránh được thì nên tránh.”
Đại thiếu gia vừa nghe vừa gật đầu, gật xong còn nghiêm túc hùa theo: “Bác nói đúng ạ, cháu cũng thấy một ngày ăn đúng ba bữa là quan trọng nhất, cháu là do làm việc bận quá, nên mới không có thời gian ăn cơm.”
Vị bác sĩ này cũng lớn tuổi rồi, chẳng mấy khi gặp được ai vừa đẹp người vừa nghe lời thế này, nhấn mạnh thêm dặn dò với cậu: “Bận thì cũng phải ăn. Người trẻ các cháu nếu không có thời gian ra ngoài ăn bữa cơm thì cũng ráng kiếm lấy chút bánh lót dạ. Cũng không mất bao lâu đâu.”
Đại thiếu gia rất là nghe lời, đáp lại vô cùng hăng hái: “Dạ vâng, cháu nhớ rồi. Cháu ăn uống xưa giờ không đụng chút cay chút lạnh nào đâu ạ, sau này có tăng ca cháu nhất định cũng sẽ ăn uống đúng giờ.
Đúng là một cậu bé ngoan.
Bác sĩ vỗ tay lên mu bàn tay Đại thiếu gia: “Ngoan quá, đừng để bị bệnh lại nữa nhé.”
“Cảm ơn bác, bác sĩ đúng là vừa giỏi vừa quan tâm bọn cháu ạ.” Đại thiếu gia cũng cầm ngược lại tay bác sĩ.
Lão đại hắc bang đứng đó nhìn cảnh tượng hòa hợp vui vẻ kia cảm giác như thể hắn chỉ là người ngoài theo cậu tới, nhìn thấy vẻ mặt lời thề son sắt của Đại thiếu gia, hắn không kiềm được nhớ lại một số chuyện hồi lúc trước.
Lần trước bọn họ ttới chợ đêm, Đại thiếu gia mua cái gì cũng dặn chủ tiệm bỏ nhiều cay lên chút, khoai tây gợn sóng, mì lạnh nướng phủ một lớp đỏ au còn không nói, tới cả xiên bột chiên cũng áo một lớp đỏ rực.
Có một hắn về nhà đêm khuya, tình cờ nhìn thấy Đại thiếu gia không ngủ được thức chơi game, đánh thua nên chạy ra tủ lạnh rót hết nước ướp lạnh ra uống, còn ra vẻ uống để thanh tĩnh tâm hồn nữa chứ.
Bác sĩ à, cậu ta lừa người này.
Lão đại hắc bang tự cảm thấy phẫn uất trào dâng.