(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngủ cùng cái gì cơ!?
Đinh Bán Hạ trừng mắt nhìn đôi mắt trừng to: “Em vừa mới dậy.”
Tai của cô Đinh bạo dạn… Đỏ ửng lên.
Từ Lục Ly nhìn thoáng qua cô Đinh ở trước mặt rõ ràng có hơi đề phòng, anh cảm thấy buồn cười: “Thật sự chỉ là ngủ bù thôi, anh thấy em vẫn chưa tỉnh ngủ.”
… Không được, bầu không khí trong phòng quá mức vi diệu, Đinh Bán Hạ cứ cảm thấy mình không nhịn được mà hiểu sai.
Đinh Bán Hạ cố gắng ném suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, cô lại trừng mắt nhìn Từ Lục Ly: “Không được, anh tự ngủ đi.”
Từ Lục Ly mím môi, không nói gì.
——
Cô Đinh cảm thấy mình hơi không kiềm chế được mà mềm lòng.
Sau đó, giả vờ khí thế cũng đã không còn nữa, cô chỉ đành nhẹ nhàng thương lượng với Từ Lục Ly: “Anh đi ngủ đi, em ở bên cạnh chơi điện thoại, không đi đâu hết, được chứ?”
Lúc này Từ Lục Ly mới thoáng hài lòng, anh gật đầu.
Có thể thấy Từ Lục Ly thật sự rất mệt mỏi. Từ Lục Ly cởi áo khoác ra rồi nằm vào trong chăn, anh cảm thấy mình còn có thể ngửi được mùi hương đặc trưng trên người Đinh Bán Hạ.
Là một mùi hương rất nhạt, nhưng lại khiến người ta nhung nhớ cả đời.
Kỳ thực anh không nói với Đinh Bán Hạ rằng tối qua anh không ngủ cả đêm, kể cả lúc ở sân bay chờ máy bay, hay là lên máy bay, anh đều không ngủ.
Anh...
Không ngủ được.
Cảm giác kích động khi giấc mơ nhiều năm bỗng biến thành hiện thực quá choáng ngợp, làm anh hoàn toàn không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, trước mắt anh đã là dáng vẻ của Đinh Bán Hạ, đôi mắt cong cong khi cô cười rộ lên, đôi mắt ướt đẫm lúc cô khóc, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu của cô… Quả thực là một loại tra tấn.
Từ Lục Ly thậm chí còn cảm thấy hơi sợ, anh sợ câu trả lời của Đinh Bán Hạ mà anh nghe thấy chỉ là cảnh trong mơ.
Tựa như những lần nằm mơ trước đây, Đinh Bán Hạ trong mơ cười nói với anh rằng cô đồng ý làm bạn gái anh. Nhưng sau khi tỉnh lại, trạng thái của hai người vẫn là người dưng nước lã.
Trạng thái tra tấn này chỉ có thể xua tan khi thấy Đinh Bán Hạ sống sờ sờ và khi ôm cô gái ấy vào lòng.
Đúng vậy, cuối cùng Đinh Bán Hạ cũng là của anh.
Ước mơ bao nhiêu năm của anh đã trở thành sự thật.
Nhìn thấy Từ Lục Ly nhanh chóng đi vào giấc ngủ, Đinh Bán Hạ mới thở dài một hơi, sau đó cô ngồi xuống.
Cô tin, bọn họ sẽ có tiến triển tốt đẹp.
Đinh Bán Hạ cầm điện thoại lướt Weibo.
Mới vừa vào Weibo, cô phát hiện Weibo đã bị lag.
Cô nhìn lên trần nhà, thật cạn lời mà. Lúc này cô mới nhớ ra hôm qua mình vẫn đang định sẽ không vào Weibo một khoảng thời gian ngắn, nhưng sau đó cô đã mơ hồ mà ngủ mất, nên hôm nay quên luôn.
999+ tin nhắn.
Thôi vậy, có lẽ cô đã quen với việc Weibo sập lag rồi.
Thật sự là hiệu quả của bài đăng Weibo mà Tô Mạc Già đã đăng vào ngày hôm qua quá động trời.
Đặc biệt là sau khi Thù Vinh bình luận cho Tô Mạc Già rằng “Cảm ơn trời cao còn không bằng cảm ơn @Tarot Reader Alexia. Quên đi, tôi vẫn nên coi như không biết gì mới tương đối tốt.”. Tô Mạc Già lại còn nhấn thích bình luận này nữa, quả thực chính là thừa nhận quan hệ giữa cô và anh một cách trá hình!
Chẳng trách fans của Tô Mạc Già đều đến gửi tin nhắn, @ và bình luận.
Sau khi Weibo khôi phục lại, Đinh Bán Hạ tùy ý bấm mở một tin nhắn.
Là một fans rất “Điên cuồng”.
Tô Tô Tô Mạc Già –Ci: “Chị gái nhỏ Alexia, chị thật sự ở bên Tên Điệu ư!?”
“Chị gái nhỏ ơi, em hâm mộ chị quá.”
“Tên Điệu thực sự là một người rất tốt, em đã thích anh ấy từ rất lâu rồi, gần như nhìn anh ấy bước từng bước một tới vị trí này. Anh ấy ở trong giới này nhiều năm như thế, cũng chưa từng có scandal hay vụ bê bối nào. Tên Điệu thật sự rất nghiêm túc, cho nên bọn em mới thích anh ấy.”
“Chị gái nhỏ, chị yên tâm, kỳ thực fans của Tên Điệu khá lý trí. Cho nên bọn em cũng sẽ chúc phúc cho hai người, mong hai người ở bên nhau thật tốt.”
“Chị gái nhỏ, chị hãy quan tâm Tên Điệu của bọn em nhiều hơn nhé, thực ra em có chút không nỡ, nhưng bọn em cũng rất mừng cho hai người.”
...
Đinh Bán Hạ lướt xuống dưới, thấy bạn fans này đã gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng tất cả đều là lời chúc phúc.
Cô không khỏi cảm thấy hơi xúc động.
Cuối cùng Đinh Bán Hạ không nói gì, cô buông điện thoại, nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Cô biết Từ Lục Ly rất đẹp, nhưng cô chưa từng ngắm anh kỹ như vậy.
Gương mặt tuấn tú, đôi mắt vốn từng có cảm giác xa cách, hiện tại lại có vẻ vô cùng thân thiện vì anh đang ngủ. Chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mím chặt, thật sự là một người siêu đẹp.
Chẳng trách khi ấy, không, thậm chí là cho tới bây giờ, người này lại có nhiều người thích đến vậy.
Đinh Bán Hạ khẽ cười.
Đột nhiên Từ Lục Ly đang ngủ nắm lấy tay Đinh Bán Hạ, Đinh Bán Hạ bỗng bị dọa giật mình.
Từ Lục Ly nói mớ: “Hạ Hạ, anh nhớ em lắm.”
Đinh Bán Hạ mím môi, không rút tay lại.
Người đàn ông này...
Luôn khiến người ta cảm thấy mềm lòng.
-
Khi Đinh Bán Hạ khôi phục ý thức...
Cô phát hiện cả người mình đều đang ở trong lòng Từ Lục Ly.
Cô bỗng cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Từ Lục Ly.
Từ Lục Ly, đã thức dậy.
Thấy Đinh Bán Hạ tỉnh lại, Từ Lục Ly hơi cong khóe miệng: “Chào buổi trưa, Hạ Hạ.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Sơ suất rồi.
Sao mình lại thế này!
Vì sao đang lướt điện thoại, lại ngủ quên mất!
Vì sao tỉnh dậy lại nằm trên giường, hơn nữa còn nằm trong lòng Từ Lục Ly!
Từ Lục Ly nhìn vẻ mặt hoang mang của Đinh Bán Hạ, anh còn rất tốt bụng giải thích: “Có lẽ em chơi điện thoại rồi ngủ quên, lúc anh tỉnh dậy, phát hiện em đang ghé vào mép giường ngủ nên bế em lên giường.”
Bế, bế lên giường...
Mấy chữ này thành công nổ tung trong đầu Đinh Bán Hạ như pháo hoa...
Hu hu hu tại sao lại cảm thấy không thích hợp...
Cô hỏi dò: “Em, nặng không?”
Từ Lục Ly buồn cười: “Bình thường.”
Cô Đinh ủ rũ ỉu xìu.
Từ Lục Ly lại bổ sung thêm: “Anh vẫn ôm được.”
Cô Đinh lại càng ủ rũ hơn.
Từ Lục Ly vuốt tóc Đinh Bán Hạ: “Không đói à? Đi ăn cơm trưa nhé?”
“Mấy giờ rồi?”
Từ Lục Ly nhìn thoáng qua điện thoại: “1 giờ chiều.”
Trời ơi vậy mà mình lại ngủ lâu như vậy!
Không nhắc tới thì còn may ra, vừa nhắc tới là Đinh Bán Hạ lập tức cảm thấy mình đói kinh khủng khiếp. Đinh Bán Hạ lại nhận ra mình vẫn đang rúc trong lòng Từ Lục Ly, cô nhanh chóng đỏ mặt mà lùi ra ngoài.
QAQ, như vậy không được!
Đinh Bán Hạ xoa bụng rồi nhảy xuống giường: “Em đi rửa mặt trước, lát nữa dẫn anh đến một quán cơm trưa mà em thường xuyên ăn hồi đại học.”
Có lẽ vì đã đói bụng nên động tác của Đinh Bán Hạ rất nhanh.
Ngủ đủ giấc rồi thì cảm thấy thực sự rất đói bụng, nhưng thành thật mà nói, dường như giấc ngủ trưa bù này thật sự ngủ cực kỳ ngon.
Cô mỉm cười với chính mình ở trong gương, thật là một ngày tốt đẹp.
Cửa hàng mà Đinh Bán Hạ nói đến cách trường đại học của cô không xa lắm, là một quán lẩu, cũng là cửa hàng mà cô thích nhất hồi đại học. Có đôi khi liên hoan linh tinh, cũng sẽ lựa chọn quán lẩu này.
Từ khách sạn đến quán lẩu đó cũng không xa lắm, cho nên hai người dứt khoát đi bộ tới.
Quả thực, mùa đông ở thành phố B rất lạnh. Từ Lục Ly mặc một chiếc áo khoác lông dài, nhưng trông anh vẫn có vẻ tuấn tú điển trai như cũ, không hề mập mạp chút nào. Hơn nữa, khí chất và vẻ bề ngoài của anh đều rất xuất chúng, nên trông anh cực kỳ nổi bật.
Khi hai người đi cùng nhau, thường xuyên sẽ có một vài cô gái quay đầu lại nhìn Từ Lục Ly.
Đinh Bán Hạ không khỏi than thở: “Từ Lục Ly, anh có phát hiện ra thật sự có rất nhiều người đang nhìn lén anh không?”
“Không.”
Đinh Bán Hạ bật cười.
Đúng thế, hồi cấp 3 cũng là như vậy.
Không nói đến các lớp khác, ngay cả lớp bọn họ cũng có không ít con gái yêu thầm Từ Lục Ly, lúc đi học cũng sẽ có người nhìn trộm anh.
Nhưng Từ Lục Ly lại hoàn toàn phớt lờ những ánh mắt ấy, không thèm để ý chút nào.
Anh vẫn luôn là như vậy, trời sinh kiêu ngạo và tự tin, như thể sự chú ý của người khác đều là lẽ đương nhiên.
Ngay cả trong số các chàng trai, Từ Lục Ly cũng là người hết sức đáng tin cậy.
Cô thường xuyên chú ý tới, sau khi tan học, các chàng trai sẽ tới tìm Từ Lục Ly nói chuyện, mặc dù Từ Lục Ly không nói nhiều lắm, nhưng cũng không cho người ta cảm giác rằng anh quá kiêu căng. Ngược lại, những lời anh thỉnh thoảng mới nói đều vô cùng chính xác, khiến người ta rất muốn trò chuyện với anh.
“Hạ Hạ.” Từ Lục Ly bỗng gọi cô lại.
Đinh Bán Hạ chợt hoàn hồn: “Hả?”
“Anh yêu em.”
Đinh Bán Hạ sững sờ tại chỗ.
Người đàn ông đẹp trai quá trời quá đất ấy cong khóe miệng, lặp lại một lần nữa: “Anh rất yêu em.”
Người đi qua đường đều không nhịn được mà quay lại nhìn về phía bọn họ, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ trêu đùa và cực kỳ hâm mộ.
Người đàn ông đẹp trai như vậy, thế mà lại tỏ tình ở bên đường.
Rốt cuộc Đinh Bán Hạ cũng không nhịn được cười cong đôi mắt, sau đó cô nhẹ nhàng đáp.
“Em cũng vậy.”
Cho dù trước đây vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng đại khái sự thật chính là, anh thật sự yêu em rất nhiều năm, cũng nhớ em rất nhiều năm.
Lúc này anh Từ mới hài lòng mà bước về phía trước.
Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu, sao trước đây cô lại chưa từng phát hiện Từ Lục Ly trẻ con như vậy nhỉ?
Lặp lại lời tỏ tình hai lần, thực chất chỉ là muốn nghe cô nói một câu “Em cũng vậy” thôi ư?
Chậc chậc, đúng là boy tâm cơ.
Đinh Bán Hạ chạy chậm vài bước đuổi theo, giữ chặt tay áo Từ Lục Ly: “Anh đi chậm một chút!”
Từ Lục Ly gật đầu, trông có vẻ tâm trạng rất tốt. Chẳng qua là khóe mắt thoáng nhìn thấy Đinh Bán Hạ đang nắm chặt tay mình, anh trộm cong khóe môi.
Đinh Bán Hạ không nhịn được mà hỏi câu hỏi đã nghẹn trong lòng cô rất lâu: “Từ Lục Ly, vì sao anh lại thích em thế?”
“Chà... Em biết Bán Hạ là một vị thuốc không?” Từ Lục Ly không trả lời câu hỏi của Đinh Bán Hạ, ngược lại, anh lại hỏi một câu.
Đinh Bán Hạ gật đầu.
Từ lâu, mẹ cô đã nói với cô rằng tên cô là một vị thuốc.
Từ Lục Ly cười bảo: “Đúng thế, anh học Trung Y từ bé, rất thích vị thuốc này, cho nên thích em.”
Đinh Bán Hạ: “...”
Từ Lục Ly nhìn cô gái nổi giận đùng đùng, khiến anh không nhịn được cười.
Kỳ thực, trước giờ đều không có cái gì gọi là thích hay không thích hợp, anh chỉ nghĩ rằng, quãng đời còn lại nếu không phải em thì sẽ không thể là ai khác.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");