(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sinh nhật của giáo sư?
Đinh Bán Hạ đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, 2 ngày nữa chính là sinh nhật của giảng viên trường đại học của cô.
Lúc ấy học đại học, cô và Trần Nam có một giáo sư cực kỳ giỏi, đối xử với các cô cũng rất tốt, cũng là người Đinh Bán Hạ vẫn luôn rất biết ơn.
Năm nào sinh nhật của giáo sư Dương cũng gần với Tết Âm Lịch, cho nên nếu Đinh Bán Hạ không quá bận thì cô sẽ đến thành phố B chúc mừng sinh nhật giáo sư.
Năm nay, nếu cô nhớ không lầm...
“Năm nay là sinh nhật 60 tuổi của giáo sư phải không?” Đinh Bán Hạ hỏi.
“Đúng thế, vậy cậu có tới thành phố B không?”
Đinh Bán Hạ quyết định ngay lập tức: “Tới chứ, sao mình có thể không đi sinh nhật 60 tuổi của giáo sư? Bây giờ mình đi đặt vé máy bay cho 2 ngày này.”
Trần Nam bật cười: “Được, đến lúc đó mình tới sân bay đón cậu, còn có thể đi dạo trường học cùng cậu nữa.”
Từ trước đến nay cô Đinh là người nói là làm. Tính đi tính lại cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của giáo sư, ở trong nhà cũng không có việc gì, còn không bằng qua sớm một chút rồi tìm Trần Nam chơi. Cho nên cô dứt khoát đặt vé máy bay vào ngày hôm sau.
Trần Nam nói: “Hạ Hạ, mình quá hiểu cậu.”
Đinh Bán Hạ đang dùng ipad đặt vé máy bay, cô khó hiểu hỏi: “Hả? Sao vậy?”
“Nếu cậu chỉ muốn đến chúc mừng sinh nhật cho giáo sư, sẽ không đặt vé máy bay sớm như vậy.” Trần Nam cười rồi tiếp tục nói: “Cậu muốn trốn khỏi thành phố N một thời gian chứ gì? Muốn tránh anh Từ một thời gian đúng không?”
Đinh Bán Hạ: “...”
Giây tiếp theo, cô lập tức mở miệng phủ nhận: “Sao có thể, mình không hèn nhát như vậy đâu!”
Trần Nam chỉ cười, cũng không nói lời nào nữa.
Giọng điệu của Đinh Bán Hạ bất giác yếu đi, cô lẩm bẩm không dám nói nữa.
Được, được rồi, cô có một chút nhân tố muốn chạy trốn ở bên trong, nhưng thật sự chỉ có một chút thôi!
Thôi... Không sai, cô hèn nhát thật...
-
Anh Từ phát hiện cô Đinh đang trốn tránh mình.
Hơn nữa, anh cảm thấy đó không phải là ảo giác của mình.
Anh không muốn bày tỏ tình cảm của mình nhanh như vậy, từ từ chậm rãi mới thích hợp với Đinh Bán Hạ nhất.
Nhưng, nếu Đinh Bán Hạ hỏi thì anh sẵn sàng nói.
Đúng vậy, không sai, anh đã yêu Đinh Bán Hạ rất nhiều năm. Bởi vì quá yêu cho nên lúc Đinh Bán Hạ nhắc tới, giọng điệu của anh mới bình tĩnh như vậy.
Thật ra nó không thực sự bình tĩnh, nhưng cũng không thật sự dễ dàng như vậy.
Anh——
Rất căng thẳng.
Anh thậm chí còn không dám bộc lộ hết tình cảm ra vì sợ dọa đến cô gái ấy.
Thành thật mà nói, lúc Từ Lục Ly bày tỏ tình cảm với Đinh Bán Hạ, anh đã nghĩ đến phản ứng của cô rồi, chắc chắn cô sẽ trốn tránh mình.
Anh gọi điện thoại cho Đinh Bán Hạ lần thứ 100, lúc nghe được giọng nữ “Xin lỗi, điện thoại của đối phương đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau”, anh không khỏi buông tiếng thở dài, ném điện thoại lên trên bàn.
Cô nhóc này, không nghe điện thoại thì thôi, lại còn tắt máy.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh Từ cảm thấy mình đã chịu đả kích sâu sắc.
Trợ lý gõ cửa văn phòng rồi đi vào, nhìn thấy hai chữ “Lo âu” được viết lên trên người Từ Lục Ly thì không nhịn được mà dụi mắt.
Đây, đây là mình hoa mắt rồi đúng không?
Sao bác sĩ Từ lại có thể lo lắng về chuyện gì đó được chứ?
Quả nhiên, giây tiếp theo đã thấy bác sĩ Từ khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh mà xa cách kia. Trợ lý thầm gật đầu, đúng là mình hoa mắt thật.
“Bác sĩ Từ, vậy tôi tan làm trước nhé.” Trợ lý nói.
Từ Lục Ly gật đầu, hóa ra đã tới giờ tan làm.
Anh cầm lấy điện thoại, gọi cho Đinh Bán Hạ lần thứ 101, vẫn tắt máy như cũ.
Từ Lục Ly nhăn mày đẹp lại. Anh cởi áo blouse trắng ra rồi thay quần áo của mình, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.
Anh nhanh chóng đến xem rốt cuộc vì sao Đinh Bán Hạ lại không nghe điện thoại của mình.
Sau khi ấn chuông cửa nhà Đinh Bán Hạ thì ngay lập tức đã có người tới mở cửa.
Người mở cửa chính là mẹ Đinh, bà thấy Từ Lục Ly thì rất ngạc nhiên: “Tiểu Từ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây? Vừa khéo, dì mới nấu cơm xong, vào ăn cơm nhé.”
Từ Lục Ly lễ phép cười: “Không cần đâu dì, cháu tới tìm Hạ Hạ. Hạ Hạ có ở nhà không ạ?”
Mẹ Đinh bối rối hỏi: “Hạ Hạ đi thành phố B rồi, con bé không nói với cháu sao? Hôm nay đi, nói là 2 ngày nữa đến sinh nhật của giáo sư con bé, đi qua trước để chơi mấy ngày.”
Từ Lục Ly mím môi.
Sau đó anh tiếp tục lễ phép bảo: “Chắc là Hạ Hạ đi vội quá nên chưa nói, cảm ơn dì. Vậy cháu có việc đi trước.”
Mẹ Đinh nhìn bóng lưng tuấn tú của Từ Lục Ly thì không khỏi tấm tắc.
Tiểu Từ tốt như vậy, thật sự không biết con nhóc nhà mình đang bướng bỉnh cái gì.
Từ Lục Ly nhanh chóng lái xe rời đi, trong lòng có một tia ảo não xẹt qua.
Cô nhóc này, thật là...
Thôi vậy, anh cũng không nỡ giận Đinh Bán Hạ.
Cho cô đi thành phố B mấy ngày để bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ.
Nếu, nếu Đinh Bán Hạ thật sự không thích anh…
Từ Lục Ly mím môi, cuối cùng không nghĩ tiếp nữa.
-
Đương nhiên, sự giày vò và khó xử của Từ Lục Ly hoàn toàn bị cô Đinh không tim không phổi vứt ra sau đầu.
Lúc này cô đang chuẩn bị xuống máy bay, trong lòng còn đang vui vẻ lên kế hoạch cho hành trình trong mấy ngày tới.
Kỳ thực sau khi tốt nghiệp đại học, cô vẫn chưa về thành phố B lần nào. Cho dù thỉnh thoảng chúc mừng sinh nhật giáo sư thì cũng là vội vàng tới rồi lại vội vàng trở về.
Không thể không nói, lâu lắm rồi không tới, thật đúng là có hơi nhớ thành phố này.
Trần Nam đã sớm chờ ở sân bay, thấy cô đi ra thì vội vàng chào đón: “Hạ Hạ, ở đây!”
Đinh Bán Hạ vội vàng chạy chậm qua đó.
Trước tiên hai người sẽ đi ăn cơm theo như thường lệ.
Trần Nam gắp thức ăn cho Đinh Bán Hạ, lại vô thức nhắc tới Từ Lục Ly: “Chuyện cậu tới thành phố B, thật sự không nói với Từ Lục Ly à?”
Đinh Bán Hạ dùng đũa đảo bát cơm, lẩm bẩm: “Không.”
Trần Nam lắc đầu: “Hạ Hạ, kỳ thực có đôi khi mình cũng không hiểu cậu lắm. Cậu nói xem điều kiện của Từ Lục Ly tốt như vậy, lại thích cậu lâu như thế, cậu cũng thích cậu ấy, còn tỏ vẻ gì nữa?”
Đinh Bán Hạ kêu rên một tiếng.
Thực ra cô cũng không biết mình đang tỏ vẻ để làm gì.
Nhưng cô thật sự không dám nghĩ người như Từ Lục Ly, cũng chính là Tô Mạc Già mấy trăm nghìn fans, sẽ thật sự thích mình.
Không chỉ là không có cảm giác chân thật, mà cô cũng rất sợ sau khi bản thân chấp nhận mối quan hệ này thì cô sẽ bị tổn thương.
Mất đi không đáng sợ, điều đáng sợ chính là có được rồi lại mất đi.
Trần Nam tiếp tục nói: “Không nói đến cái khác, nhưng người có điều kiện như Từ Lục Ly, ồ đúng còn là idol của mình, tình một đêm mình cũng bằng lòng, cho nên hoàn toàn không hiểu cậu đang lo lắng điều gì. Hạ Hạ, phải sống với những gì mình đang có.”
Đinh Bán Hạ cắn môi, không nói nữa.
Rốt cuộc Trần Nam cũng không nỡ nói cô.
Ngày hôm sau, Trần Nam đi làm, cô ấy còn không quên nói với Đinh Bán Hạ: “Dù sao cậu cũng quen với thành phố B rồi, cậu đi chơi một mình trước, ngày mai là cuối tuần, đến lúc đó mình lại đi dạo cùng cậu.”
Đinh Bán Hạ lên tiếng.
Hôm nay cô định đến đại học bên cạnh để đi dạo.
Thành thật mà nói, các quán ăn vặt xung quanh trường đại học vẫn luôn là những kỷ niệm đẹp đẽ với cô. Khi đó, ngày nào cô cũng chạy theo Trần Nam đi ăn nhiều món ăn vặt, vô cùng vui vẻ.
Mấy năm không thấy, các cửa hàng xung quanh trường đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà có một tiệm đồ uống lúc ấy cô thường xuyên đến vẫn còn mở cửa.
Đinh Bán Hạ rất thích thú mà đẩy cửa đi vào.
Có lẽ là thời gian đi học, người trong tiệm đồ uống không nhiều.
Mùa đông ở thành phố B rất lạnh. Trong tiệm mở hệ thống sưởi nên có vẻ cực kỳ ấm áp.
Bà chủ vẫn nhớ rõ cô: “Ơ, đây không phải là Đinh…”
Đinh Bán Hạ vội vàng nói tiếp: “Đinh Bán Hạ.”
Bà chủ vừa làm đồ uống cho cô vừa cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, trí nhớ không tốt lắm. Không ngờ cháu đã tốt nghiệp rồi, vậy mà cô vẫn có thể gặp lại cháu.”
Đinh Bán Hạ trò chuyện với bà chủ một lát rồi cầm đồ uống đi tìm một chỗ ngồi xuống.
Trên bàn có một quyển vở rất dày.
Đinh Bán Hạ rất thích thú mở ra xem, cô nhớ rõ quyển vở này, là để cho người ngồi ở đây uống đồ uống và nghỉ ngơi, sau đó họ sẽ viết chút gì đó.
Cô cũng từng viết một lần.
Lật xem từng tờ một, Đinh Bán Hạ tìm được tờ mình viết.
“Ngồi ở tiệm này với Nam Nam nửa ngày, Nam Nam thất tình. Mình cũng rất khó chịu, hy vọng bọn mình đều tốt. ——Đinh.”
Cô bỗng dưng nhớ lại.
Đó là vào năm nhất đại học. Khi ấy Trần Nam có một người bạn trai yêu xa, bởi vì rất nhiều chuyện mà chia tay. Sau đó hai người đã đến cửa hàng này ngồi cả một buổi trưa.
Bây giờ nhớ lại còn cảm thấy khá buồn cười.
Đinh Bán Hạ mỉm cười, tiếp tục lật xem phía sau.
Có rất nhiều lời đều là sinh viên viết, có lẽ là rối rắm, có lẽ là vui vẻ, tùm lum tùm la.
Sau khi sắp uống xong đồ uống, Đinh Bán Hạ lật tới một tờ.
Là một phông chữ cực kỳ đẹp, đầy bay bổng và tao nhã.
“Kỳ nghỉ Quốc Khánh, lần đầu tiên đến thành phố này. Nói thế nào nhỉ, sương mù rất dày, không khí không tốt bằng thành phố N. Nhưng cứ cảm thấy thành phố này đẹp hơn thành phố N, chắc bởi vì nơi đây có cô ấy.
Rất nhớ rất nhớ cô ấy.
Quốc khánh hẳn là cô ấy đã về nhà rồi, mình cũng không nghĩ rằng có thể tình cờ gặp được cô ấy tại một thành phố lớn như vậy, chỉ là muốn thử nhìn xem những nơi cô ấy đã đi, những phong cảnh mà cô ấy đã ngắm.
Tựa như, mình không hề vắng mặt trong mấy năm nay.”
Đinh Bán Hạ ngơ ngác.
Cô thấy được chữ ký ở cuối.
“——XLL.” (*)
(*) Từ Lục Ly = Xu LuLi.
Lại lật thêm vài tờ ở đằng sau.
“Cảm ơn trời cao, ngày Quốc Khánh cô ấy không về nhà.
Hôm nay ở đại học B ngắm nhìn cô ấy từ xa, cô ấy kéo cánh tay của một cô gái và cười rất vui vẻ, đôi mắt cong lên. Không giống với hồi cấp 3.
Một trong những lần mình vui vẻ nhất hồi cấp 3, đó chính là được ăn cơm trưa cùng cô ấy.
Cô ấy hỏi vì sao mình không ăn cay, thực ra trước đây mình không ăn được cay.
Lúc cô ấy nhắc tới ớt cay cũng cười như vậy.
Cho nên mình cảm thấy, nếu có thể ăn cùng loại hương vị với cô ấy, yêu những hương vị mà cô yêu, cũng là một chuyện may mắn trong đời.
Mình rất nhớ cậu, hôm nay có thể gặp được cậu, thật sự rất vui vẻ, rất vui vẻ.
——XLL.”
Lại tiếp tục lật về sau.
“Nghỉ 1/5, lần thứ hai tới thành phố B.
Hôm nay nhìn thấy cô ấy, đi theo cô ấy như tên biến thái. Kỳ thực mình biết hành động của bản thân là sai, nhưng mình không nhịn được.
Cuối cùng ngây ngốc ngồi ở thư viện với cô ấy một buổi trưa, cô ấy nhìn máy tính, mình nhìn cô ấy.
Khi đó mình cảm thấy, nếu thời gian có thể dừng lại tại đây, kỳ thực không có gì là không tốt cả.
——XLL.”
“Tết Nguyên Đán, lần thứ ba tới thành phố B.
Mua được bài Tarot mà cô ấy thích nhất.
Kỳ thực, lúc cô ấy bói toán, đôi mắt đều bừng sáng. Đó là phong cảnh đẹp nhất mà mình từng thấy.
Tựa như...
Trời, trăng và sao, đều rơi vào mắt cô ấy vậy.
——XLL.”
...
“Lần thứ mười đến thành phố B.
Cô ấy đã tốt nghiệp rồi, mình không biết liệu cô ấy có về thành phố N hay không.
Nếu cô ấy không về, mình sẽ theo cô ấy tới thành phố B.
Mình nhớ cậu, nhớ kinh khủng khiếp.
Xia Xia, wo ai ni. (*)
(*) Hạ Hạ, mình yêu cậu.
——XLL.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");